Chương 10: Chiếu cố

Buổi tối, đang lúc Lục Minh Tịnh còn đắm chìm ở trong cảm xúc hối tiếc chuốc khổ, thì đột nhiên nhận được một cái tin nhắn của Thương Văn.

“Nghe nói kem + cà phê + bia cùng nhau ăn, con người có thể có được vui sướиɠ gấp ba lần.”

Thương Văn gần đây nhập bọn vào một tiệm bánh ngọt, bạn cô ấy phụ trách làm, cô ấy phụ trách bán, xem như một nghề phụ nhỏ, thu vào cũng đủ cho cô ấy chi tiêu hằng ngày. Mỗi khi nghe thấy cô ấy nói tính toán đem quán nhỏ này phát triển rộng, làm thành một hệ thống, trải rộng toàn cầu, Lục Minh Tịnh liền cảm thấy, người có mộng tưởng thật đáng yêu.

Trùng hợp tủ lạnh đều có ba đồ này, cũng trùng hợp cô đang thật sự quá buồn bực, muốn làm chút chuyện dời đi lực chú ý một chút.

Cô cho một cây kem vào, sau đó dùng bia Budweiser cùng cà phê hòa tan, kem này là lần trước mới vừa mua ở Haagen-Dazs.

Vừa ăn, cô còn soạn tin nhắn gửi cho Thương Văn: “Đây là món mới của các cậu sao? Còn rất có sáng ý.”

Nhưng mà ăn xong không bao lâu, dạ dày bắt đầu quặn đau, mồ hôi lạnh chảy ròng, cô trong lòng đem Thương Văn mắng ngàn vạn lần, nhưng lại đã quá muộn.

Trước khi ngất xỉu cô mơ hồ nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Lục Minh Tịnh cố nén cơn đau, bò đến phía sau cửa, dùng hết chút sức lực cuối cùng mở khóa, cũng không thấy rõ người đến là ai, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Liệt mở cửa, nhìn thấy cô cuộn tròn thành một đoàn nằm bò trên mặt đất, trong nháy mắt kia, trái tim co thắt đau đớn.

Lục Minh Tịnh không biết chính mình ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, nhìn thấy đèn trên trần nhà, có chút ngốc.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Liệt thấy cô đã mở mắt: “Dạ dày còn đau không?”

Cô chớp chớp mắt: “Em như thế nào lại ở nhà anh?”

“Em bị viêm dạ dày cấp tính, tối hôm qua anh đưa em đi bệnh viện, một chút ấn tượng đều không có?”

“Giống như có một chút……” Cô nỗ lực nhớ lại, ở trong trí nhớ hỗn độn, cô giống như khóc, giống như ôm anh nói cô không muốn chết, còn giống như cầu xin anh đừng buông tay cô ra, bởi vì cô sợ nhất chính là tiêm thuốc.

Hóa ra kia không phải là mơ, mà là thật sự.

“Ăn trước chút cháo rồi lại uống thuốc.” Thẩm Liệt ở mép giường ngồi xuống, trên tay cầm một chén cháo trắng nóng hôi hổi.

Anh có chút tiều tụy, quầng thâm mắt cũng đã có, trên người quần áo vẫn là ngày hôm qua……

Lục Minh Tịnh bất động thanh sắc mà đánh giá anh.

Ngày hôm qua cô còn đặc biệt tiêu sái quyết tuyệt mà nói cho anh về sau không bao giờ liên hệ, không nghĩ tới lại……

Tựa hồ trời cao đang cùng cô vui đùa, ở những ngày ngày đêm đêm đặc biệt muốn gặp anh thì cô vắt hết óc cũng tìm không thấy lý do để gặp anh. Hiện giờ muốn cách anh xa một chút, thì không nghĩ tới lại lặp đi lặp lại nhiều lần mà ở cùng nhau.

Uống cháo, uống thuốc xong, tinh thần tốt hơn rất nhiều, mùi trên người lại hơi khó ngửi, nên cô muốn đi tắm rửa một cái.

Điện thoại của Thẩm Liệt vang lên, anh nhìn lướt qua màn hình, đem điện thoại đưa cho cô.

“Tìm em?”

Đầu kia điện thoại là anh trai cô Lục Minh Dục: “Tỉnh rồi sao?”

“Anh?”

“Em nói xem em sao lại thế này? Đều lớn như vậy rồi, không ăn cơm liền đi ăn kem? Còn nóng lạnh trộn lẫn cùng nhau ăn?”

Thanh âm Lục Minh Dục dõng dạc hùng hồn từ di động truyền đến, Thẩm Liệt biết trận dạy bảo này khẳng định không phải một chốc một lát là có thể kết thúc, anh thu thập chén đũa, giúp cô khép lại cửa.

Tối hôm qua bị cô náo loạn một đêm, anh căn bản là không chợp mắt, lúc này thấy cô tinh thần phấn chấn mà nghe dạy bảo, tâm lúc này mới thả xuống dưới.

“Em xin nghỉ mấy ngày đi, anh kêu Thẩm Liệt giúp anh nhìn em.” Lục Minh Dục cuối cùng hạ lệnh.

Lục Minh Tịnh không chịu, anh lại cho ra đòn sát thủ: “Vậy được, anh đem chuyện này nói cho ba mẹ, để bọn họ đêm nay liền đến chỗ em đi.”

“Đừng đừng đừng, ngàn vạn đừng.” Cô tưởng tượng đến mẹ cô cằn nhằn liền thấy đau đầu.

“Chiếu cố em? Như thế nào chiếu cố?” Treo điện thoại, cô cả người nằm ngã vào trên giường, lẩm bẩm tự nói.

Thẩm Liệt chuẩn bị cho cô khăn lông cùng bàn chải đánh răng hoàn toàn mới, lại chỉ vào vali hành lý ngoài cửa: “Quần áo của em anh đều thu thập một ít lại đây, tự em nhìn xem.”

“Anh chừng nào đến nhà em?”

“Lúc em ngủ.”

Lúc này cô mới nhớ tới, cô có một bộ chìa khóa dự phòng vẫn luôn đặt ở chỗ anh.

“Anh em như thế nào biết em bị bệnh?”

“Em lúc ấy cho rằng chính mình muốn chết, liền gọi điện thoại cho cậu ta.” Ánh mắt anh mang theo châm chọc, chỉ mỗi viêm dạ dày nhưng lại ở bệnh viện khóc đến nỗi mọi người vây xem, ngay cả bác sĩ đều nói thẳng là chưa từng gặp qua người bệnh nào như vậy.

Lục Minh Tịnh bĩu môi, dẫm lên dép lê mới, vào phòng tắm.