Hắn giận quá hóa cười, chỉ tay về phía thủy hồ bao quanh Thần Mộc cạnh miếu – “Thi thể của tiểu tử đó bị ta ném xuống hồ. Nếu ngươi chịu khó vào tìm kiếm âu cũng sẽ tìm ra …”
Nàng hơi ngẩn ngơ.
Hắn khẽ nhếch môi, nói: “Thần Mộc sinh trưởng nhờ hàn thủy, yêu vật nếu cố gắng tiến vào, hàn khí xâm nhập cốt tủy, ngươi hãy cho ta xem năng lực của ngươi, tự dùng sức mình đạt được nội đan, chỉ cần như vậy, ta sẽ chừa đường sống cho ngươi”.
Nàng há lại không biết?
Nhưng ít nhất, nàng không tuyệt vọng.
Nam nhân này, vừa cường đại lại hảo tàn khốc. Nàng không chút nghĩ ngợi, lướt qua hắn, hướng thẳng thủy hồ mà bước.
Từng đợt cánh hoa, từng đợt lá mong manh từ Thần Mộc lần lượt rơi xuống hồ, cả nửa phần bóng dáng của thi thể cũng không tìm thấy? Nàng tuy rằng trì độn, lại không ngu dốt, biết rõ hắn là một kẻ ưa sạch sẽ, người như hắn không dễ dàng gì lại đem thi thể yêu vật ném vào hồ để làm bẩn thổ nhưỡng của chính mình, nàng minh bạch, bản thân đã không còn sinh lộ, nam nhân đó lại bày ra phương pháp này để trêu đùa nàng.
Nàng sẽ không bơi lội, từ bao nhiêu năm trước đã luôn như vậy.
Hiện tại, những năm tháng đó đã mãi xa.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu nhìn bóng trăng soi ngược trong lòng hồ, đưa một chân tiến nhập lòng hồ.
Đành phải cầu trời phù hộ.
Phịch một tiếng nàng rơi vào lòng nước, từng dòng nước băng lãnh dường như đều mang theo sinh mệnh, ào ào xô tới, cuốn chặt lấy nàng.
Những phần thân thể chưa chìm vào nước của nàng vùng vẫy không ngừng, thân thể không chỗ không bị cảm giác băng lãnh xâm lấn, một chút sức cũng không còn, nháy mắt liền chìm sâu vào lòng nước.
Trong một khắc, nàng minh bạch hắn thực sự muốn gϊếŧ nàng.
Chỉ là hắn không muốn làm bẩn tay mình, thế thôi.
Nàng không có sức mạnh, chỉ có thể tùy thân theo dòng nước mà chìm dần, chìm dần. Ở trong dòng nước trong suốt, nàng mở mắt, trong phút chốc nàng nhìn thấu quang cảnh mỹ lệ trên mặt nước, Thần Mộc mang một vẻ đẹp tang thương, lặng lẽ dưới mưa lạc hoa, bóng trăng dập dìu hư ảo theo dòng nước.
Nàng không muốn chết … Dù sống mà phải chịu bao thống khổ thêm nữa thì nàng cũng không muốn chết, cuộc sống của nàng vốn không có kết thúc, kiện thần khí đáng sợ đó, lúc ấy vẫn chưa bị phá hủy, vẫn như vậy mà lưu lại trên nhân thế. Hiện tại, trải qua mấy trăm năm, thời khắc đó cũng đã đến, nếu như không ngăn cản, khiến chư thần đang an giấc thức tỉnh, thần khí này nhất định dẫn theo ác tai giáng xuống nhân thế. Thần thánh đại địa, nàng rốt cuộc không thể quay về, đến khi thần khí vào tau nàng, hủy diệt lời nguyền về ngày tận thế, đó mới là chức trách của vu nữ cuối cùng!
Không thể chết, lại chung quy giống như lúc này, thân thể này quá suy yếu …
Nàng nghĩ đến thủy hồ của hàng ngàn năm trước, nước trong hồ cũng trong suốt như thế này, trong nước có một tiểu yêu vật bé nhỏ, chỉ cần có hắn nàng có thể vượt qua nhật nguyệt tinh hy. Chỉ là giao long đó lúc này chắc đã có thể hóa thành hình người, hoặc có lẽ cũng đã thăng tiên đạo, còn nàng … từ ngày hôm đó, nàng đã không ngừng, không ngừng rơi xuống đáy vực sâu tăm tối.
Không ánh sáng, không âm thanh, chỉ có sự cô độc cùng yên tĩnh đến đáng sợ từ năm này qua năm khác, kéo dài không dứt.
Nàng sợ hãi !
Nguyên lai nàng cũng biết sợ hãi !
Nỗi cô độc này, nàng phải chăng sẽ chết trong nước, cảm giác băng lãnh đến tận xương tủy, còn có nỗi tịch mịch đáng sợ này … một giọt nước mắt, phảng phất từ trong mắt nàng chảy ra.
Nàng cùng với lưu thủy, dần hòa vào nhau, như muốn tan chảy.
Sau đó, nàng thấy một đôi mắt kỳ dị, nhãn tình màu xanh biếc.
Nàng đối diện cùng đôi mắt đó.
Hắn duỗi tay ra đưa về phía nàng. Nàng cảm giác thân thể mình đang được kéo lên, sau đó, nàng cảm giác được mình đã ly khai khỏi nơi chết chóc đó.
Nhưng mà thân thể cũng đã vô lực chống đỡ, vô luận ra sao, cơn rét lạnh đã làm nàng mất đi ý thức.
Hắn … đã đổi ý … đây là lãnh ngộ duy nhất của nàng trước khi chìm vào hôn mê.