Ban đêm tại Vọng Nguyệt sơn trang, yên tĩnh đến nao lòng.
Ánh trăng treo trên mái hiên, giữa trời đêm, thoang thoảng chút dư hương ngọt ngào.
Giữa vườn hoa, bên cạnh giả sơn, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nữ tử bé nhỏ vận trường bào lục sắc.
Mượn ánh trăng thay đèn, càng làm nổi bật màu tóc xám than kỳ dị của nàng. Còn gương mặt nàng, lại trắng bệch một cách bất thường.
Nếu nói nàng là quỷ, nhất định sẽ có người tin, nhưng nàng không phải quỷ. Lại nói, nàng là yêu quái có năm trăm năm đạo hạnh, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là loài tối tối hạ đẳng, có lẽ do dinh dưỡng không đầy đủ, nên nàng gầy yếu chẳng kém gì nhân loại.
Nàng trước giờ hành xử không giống ai, nên bị đồng tộc khinh bỉ mà gạt bỏ, cũng bởi vì nàng trước giờ không thể giống như các đồng bạn, đi hút máu của những kẻ khỏe mạnh, cho nên tới tận bây giờ, nàng vẫn là vẫn chỉ là một bệnh yêu. Nàng không có pháp lực, cũng không có nguyên hình, chỉ là khi được sinh ra, đã quyết định sẵn như thế.
Tất cả yêu vật đều có một năng lực đặc biệt của riêng mình. Nhưng nàng, ngoại trừ bản thân thật sự là yêu quái, ngoại trừ sinh mệnh tương đối dài, còn lại trên toàn cơ thể nàng không hề phát hiện tiềm chất của bất kỳ năng lực dị thường nào.
Việc này đã như vậy từ rất lâu trước đây, bởi lẽ đó mà nàng đã quyết định tìm đến nơi bắt nguồn những sự tình đáng tiếc này.
Nàng đã rất tận lực, cối gắng không nghĩ về sự tình đã diễn ra từ rất nhiều năm trước. Lại nói, sự tình phát sinh trong suốt 500 năm nay quả là rất nhiều.
Chính nàng cũng nghĩ, không ngờ mình biến hóa thành dạng người như thế này. Giữa một nơi kỳ quái, làm một việc kỳ quái, ví dụ như lúc này, thương thay cho cái mạng nhỏ hèn mọn của mình, nàng chỉ là tình cờ đi qua nơi này, lại bị một hỏa yêu bắt cóc, lấy mất yêu đan của nàng không nói, lại còn muốn nàng tới nơi này trộm cái gì không biết.
Yêu quái đó rõ ràng pháp lực rất cao cường, vì cái gì lại không tự trộm? Kỳ thực lúc lẻn vào đây, nàng đã liền phát hiện. Nơi này có kết giới bao quanh bảo hộ, sao có thể là một nơi đơn giản? Nói cách khác đây là đầm rồng hang hổ, muốn nàng vào chẳng khác nào kêu nàng đi chịu chết.
Tuy muốn cự tuyệt, nhưng nội đan của nàng mà bị đập vụn, há chẳng phải là chữ tử sao? Nhưng thậm chí đến hôm nay, nàng vẫn không muốn chết, tất cả là vì những ký ức mờ nhạt còn lưu trong đầu, nàng không thể hồn phi phách tán, vẫn có thứ cần nàng bảo hộ, nàng phải tự bảo vệ cốt huyết của mình.
Ánh trăng soi sáng từ trời cao. Nàng nhìn thấy miếu đường giữa vườn hoa, cùng … Thần Mộc.
Hỏa yêu nói với nàng, hắn muốn nàng lấy cho hắn thứ bên trong miếu đường. Nhưng nơi này khắp phía đều thập phần trọng yếu, tại sao lại không ai trông giữ? Không chỉ không ai trông giữ, nơi này còn cư nhiên không có người xuất hiện, thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thần Mộc …
Nàng ngẩng đầu, ngắm nhìn Thần Mộc trước mặt. Đặt Thần Mộc ở đây đến tột cùng là có hàm ý gì?
Vô số năm trước, chính mình cũng suốt ngày nhìn ngắm Thần Mộc, giờ bỗng thấy nó, không biết có ý nghĩa thế nào?
Thu lại tinh thần, nàng đi vào miếu đường, nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong, bên trong cả đèn cũng không có, chỉ có ánh trăng chiếu rọi ngoài cửa.
Miếu đường vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên là có người đến quét tước mỗi ngày. Mà ngay giữa miếu đường đang bày …
Một thanh kiếm mang hàn quang lạnh thấu xương, thân kiếm hắc sắc một màu, tỏa ra hòa quang nhấp nháy, nàng nhìn thấy kiếm, tâm tư liền đại biến, nàng lui về sau hai bước, lảo đảo ngã.
Ngàn năm ký ức bỗng cuộn trào, thế này là thế nào ? Hôm nay rốt cục là ngày gì thế này, gặp thần khí này, nàng chợt cảm thấy toàn thân buốt đau, rất đau, cảm giác khi bị nó đâm thủng cơ thể, nó ở trong thân thể nàng, kéo đến bao đau đớn, nỗi đau đó khắc cốt minh tâm!
Nỗi đau thống đó, nàng cố gắng trụ từng hơi thở, nhưng nỗi đau này vô pháp đình chỉ, vô pháp quên lãng, đây chính là thần khí mà Lô Trạm đã sử dụng – Băng Đoạn.