Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Có ai hay không??? Nơi này còn có ai khác hay không???!!!
Tâm nàng như vỡ nát, nàng không phải vô ham vô cầu …. nàng vì cái gì không thể nói chuyện, vì cái gì không thể ….?
Vô xá đâu? Vọng Đô hay Hồng Diệp đâu? Vì cái gì không có ai cả? Sơn trang yên tĩnh chỉ có bên kia chiến đấu, mà nơi này, thời gian dừng lại lặng yên.
Tư Không cầm tay nàng: “Tịch Tinh, tỉnh táo nghe ta nói đây. Ngươi tuy rằng độc tính tụ thể, sinh hồn đã loạn, nhưng tinh thần bất diệt, ở Bồng Lai bảo tồn nguyên thần ba ngày, dùng thần ấn chữa trị thân thể, có lẽ còn có cứu được. Đừng tự trách, chia ly này không phải vĩnh viễn, nếu như có kiếp sau, ta vẫn còn có thể ở bên cạnh ngươi.”
Nàng gật đầu, hắn nói cái gì cũng tốt, chỉ cầu hắn đừng bỏ đi!
Hắn thở dài, biết rõ nàng không có nghe được, nhưng là đã không còn thời gian. Bàn tay hắn chầm rãi sờ lên gương mặt nàng, thâm tình nhìn nàng, tình ý đong đầy, cuối cùng bàn tay đó cũng vô thanh rơi xuống.
Cái gì là không thể mất đi …? Nàng hận chức trách của chính mình, hận trời cao đã đẩy nàng đến bước đường này, hận chính mình bất lực mất đi tất cả ….
Nàng ngây người, tâm nàng cũng đã mất đi, mấy ngàn năm qua nàng đã biết thế nào là mang theo hận ý mà sống, nàng đã mang một hận ý có một không hai, hận ý mạnh mẽ như một ngọn núi lửa, đem nàng cắn nuốt, bao phủ.
Ánh trăng treo trên đỉnh đầu, nàng quay đầu, nhìn thấy trong tay Lô Trạm cầm một thứ gì đó.
Là một kiện thần khí, chiếc lưu ly kính vỡ nát.
Không thể mất đi thêm lần nào nữa …. cái gì cũng không giữ được, nàng có thể vì bản thân mà giữ lại mạng sống không?
Nàng đứng dậy, chạy tới theo bản năng.
Bởi vì nàng không thể lên tiếng, cho nên chỉ có toàn lực chạy, dùng thân thể hủ bại này mà chạy.
Điều gì phải ưu tiên nhất?
Chính là Tư Không và Vọng Nguyệt, là hai người quan trọng nhất cuộc đời nàng.
Tuyệt đối không thể lại mất đi, nàng muốn hủy diệt tất cả những lời đã nói, hủy diệt thân xác hủ bại của nàng, những người nàng yêu thương, ai cũng vì nàng mà thống khổ cùng thương tổn.
Hết thảy đều do nàng dựng lên, vậy để nàng kết thúc đi!!
Đột nhiên nàng xuất hiện, chắn ở trước mặt Lô Trạm. Ngăn trở ánh sáng từ thần khí chiếu lên người Vọng Nguyệt.
Một đạo hào quang chiếu lên thân thể nàng. Nhưng sao lại không có sự phản quang vốn có?
Làm sao có thể phản quang cho được? Nàng là người đã bị phản quang một lần.
Lô Trạm cả kinh, khí tức này thật quá đỗi quen thuộc. Ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén, nghĩ cũng chưa nghĩ, liền nâng lên Đoạn Không, thẳng tắp đâm về phía nàng.
Máu tươi trào ra, nàng phản thủ, đem máu của mình tát vào mắt hắn.
Vốn là độc, Lô Trạm làm sao không biết lại độc này cho được?!
Hắn kinh ngạc: “Không phải yêu quái, ngươi là ———!!!”
Bởi vì hắn kinh ngạc.
Chỉ cần một cái sơ hở duy nhất, liền có thể để Vọng Nguyệt đem kiếm chém thẳng vào đầu hắn không chút do dự.
Vẫn như ngàn năm trước, quyết đoán, tàn nhẫn. Nhưng là, chuyện tày trời gì đang diễn ra đây?
Thân thể nàng liền ngã xuống trước mắt hắn, nát vụn, hóa thành sương mù rồi tiêu tán.
Mùi máu tươi từ từ khuếch tán dưới táng Thần Mộc.