Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Một ly trà thơm hóa giải trăm năm muộn phiền ….
Bình trà chầm chậm tỏa ra nhiệt khí.
Thật ấm ….
Tịch Tinh cầm khay trà lẳng lặng đứng trước ngưỡng cửa, chờ đợi ánh trăng soi chiếu hướng cửa chính, tiếng đàn sáo từ lầu cao phía xa truyền lại, không biết vì sao nàng cảm thấy thập phần dễ nghe, trong người liền trờ nên khoan khoái, tâm tư yên tĩnh hẳn.
“Tịch Tinh nha đầu, đứng ở đây làm cái gì? Đừng để người ta phải đợi, trà sắp lạnh rồi.” Hồng Diệp cất tiếng.
Tịch Tinh hít thở sâu một hơi, bước vào cửa liền nhìn thấy Vô Ưu đang ở trên bàn viết chữ.
“Ngươi nghĩ ra chưa?” Vô Ưu cũng không ngẩng đầu lên, “Qua đêm nay chỉ còn có hai ngày nữa. Ánh trăng sẽ soi sáng đỉnh Vô Thượng sơn, nhưng ta vẫn là không thể đọc được tâm tư của ngươi, đọc xem ngươi nghĩ đến đâu rồi, đâu là nơi thần khí hạ lạc?”
Trà được đặt lên bàn.
“Đã trải qua rất lâu rồi, ta cần nghĩ lại một chút.”
Nàng viết.
“Ngươi tốt nhất nên nghĩ ra mau một chút. Công tử tuy rằng tuy rằng là kẻ phi thường nhưng phương pháp thương tổn hắn, lại vẫn là rất nhiều.”
Vô Ưu vẽ trên môi một nụ cười hoàn mỹ.
Tịch Tinh gật gật đầu, giúp nàng rót một chén trà, đặt lên bàn.
Vô Ưu tùy ý, lấy trà, mυ"ŧ nhẹ một ngụm, đích xác hương nồng vô cùng.
Tịch Tinh liếc mắt nhìn Vô Ưu một cái, xoay người muốn ra ngoài.
Xa xa vang lên tiếng đàn sáo, âm luật thiên biến vạn hóa, một tiếng bước chân nhẹ nhàng hướng về bên này đi tới.
“Rót thêm một ly đi.” Vô Ưu từ trên bàn ngẩng đầu, nhìn thấy nhãn tình Tịch Tinh: “Ta nghĩ là hắn tới.”
Tịch Tinh lập tức châm trà, nhưng cái nàng châm là một ly trà khác.
Cửa mở, người tiến vào đích thực là Vọng Nguyệt.
Hắn nhìn thấy Tịch Tinh ở chỗ này liền có một chút kinh ngạc.
“Là ta kêu nàng tới, gần đây hơi buồn vì không có ai tán gẫu cùng, đêm nay ánh trăng sáng ngời, thật là đúng lúc.” Vô Ưu thong dong cười nói: “Công tử mời ngồi, vừa rồi Hồng Diệp kêi Tịch Tinh mang trà xanh nghìn năm đến đây, đàn sáo lại đang chính thịnh, chúng ta đối trà ngắm trăng khả hảo?”
Nàng nhìn thấy hắn cười. Nàng tới tận bây giờ mới biết rõ nguyên lai hắn cũng có tâm tính như bao người, cũng có vui mừng cùng tiếu ý.
Tay của Vọng Nguyệt cầm qua chén trà. Hắn đã ngửi được hương vị, đích xác ngàn năm khó được. Vô Ưu cười dài nhìn hắn.
Chỉ là Tịch Tinh không chịu đi ra nữa, nàng đứng ngay phỗng nơi đó, giữ chặt ống tay áo Vọng Nguyệt.
“Nếu như ta muốn, ngươi có thưởng nó cho ta không?” Nàng ở trên tay kia của hắn viết.
Ánh sáng trong đồng tử của hắn nháy mắt thay đổi, Vô Ưu cũng không lên tiếng, nhất thời gian phòng yên tĩnh đến dọa người.
Là tại khảo nghiệm tính kiên nhẫn của hắn? Nhưng hắn đang có một cỡ giận dữ vô danh.
Hắn hé mở cánh môi mỏng, lại chung quy không có phát tác, thủy chung vẫn là cố kị đến Vô Ưu.
Hắn đem trà đặt lên tay nàng, vân đạm phong thanh nói: “Ngươi đã thích mơ tưởng như vậy, liền cho ngươi.”
Nàng tiếp nhận cái chén, đem trà một hơi uống cạn, trà hương thơm ngát khiến biểu tình trên mặt nàng trở nên say mê. Biểu tình của nàng giờ phút này hệt như người vừa nhận được ân huệ to lớn như trời biển.
Nàng cười. Kéo bàn tay Vô Ưu ra viết: “Vô Ưu, giúp ta cám ơn công tử thành toàn.”
Vô Ưu tuy rằng mâu quang cuốn đổ, nhưng vẫn mỉm cười: “Công tử đại độ, kỳ thật ta và Tịch Tinh tình đồng tỷ muội, công tử bỏ được mà thưởng cho nàng, ta cũng là rất cao hứng.”
Tịch Tinh bưng khay trà lên, cũng không quay đầu lại nhìn hắn, không đợi cho phép liền tự ý đi ra ngoài.
Ngoài cửa, trăng đang treo trên cao.
Trên tòa nhà cao cao, đàn sáo chợt nín bặt, nam nhân ngồi trên lan can đối nguyệt đương không, lo âu nhìn nàng.
Nhìn thấy vô thanh vô tức trong một nháy mắt, nước mắt theo nàng gương mặt lẳng lặng chảy xuôi.