Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Một đóa hoa màu vàng, xoay tròn một vòng trên không trung rồi rơi xuống mặt đất.
Tịch Tinh cẩn thận nhặt lên một cánh hoa, đồng thời lại có một cánh tay cầm một thứ gì đó giống ống sáo đưa đến trước mặt nàng.
Vật này là ….
Tịch Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy Vô Ưu đang mỉm cười.
Vô Ưu vô lự, cái tên cũng thực hợp với dung mạo này. Nàng trước giờ không biết rõ, nguyên lai dung mạo này khi mỉm cười cũng rất là mỹ lệ.
Nhưng, bản thân mình có cần phải ngây người đối với gương mặt đã quá quen thuộc này không?
Vô Ưu ngồi xuống bên cạnh Tịch Tinh: “Tặng ngươi.”
Tịch Tinh đưa tay nắm lấy cây sáo, nàng thực không nghĩ người như mình còn có ngày được cầm một kiện nhạc cụ nào đó trong tay. Trên mặt nàng cũng hiện ra ý tươi cười.
“Vô Ưu, ngươi thực tốt.”
Tịch Tinh viết trên mặt đất.
Vô Ưu khẽ nhếch môi: “Không cần cảm tạ ta, là Vô Xá làm rồi đưa ta, ta chỉ là người chuyển giao thôi. Hi vọng ngươi vui vẻ.”
“Ta rất vui vẻ.” Trên mặt đất là nét chữ của nàng.
“Tịch Tinh, ta có việc cần cầu ngươi.” Vô Ưu nói.
Tịch Tinh ngẩng đầu, nhìn vào nhãn tình của Vô Ưu, long thanh thiểm động. Nàng nhìn chung quanh thấy không có ai, lập tức gật gật đầu.
“Ta muốn ly khai nơi này. Hồi Vô Thượng sơn.” Vô Ưu nháy mắt mấy cái, bộ dạng như đang nói một việc vô cùng bình thường. “Ta cũng đã …. nói qua cùng Vọng Nguyệt, nhưng là hắn hi vọng ta có thể lưu lại một tháng. Chỉ là, ta thật sự không thể đợi lâu như vậy.”
Vọng Nguyệt … nàng đã có thể gọi thẳng danh tự của hắn …. bản thân sao lại có chút mùi vị chua xót khó tả thế này. Này tình tự, đại khái chính là là có chết cũng vậy đi …. thật không ngờ bản thân cũng phải lâm vào tình cảnh hôm nay.
Hồi Vô Thượng sơn? Vì sao gấp như vậy? Trong này nhất có điều gì ….
Vô Ưu mở bàn tay ra, có một ấn ký nho nhỏ màu đỏ nhạt, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào thấy được. “Gia sư vạn lý truyền âm, muốn ta phải hồi sơn trước tế nguyệt đại điển, nói là nghi thức châm Thất thể lưu ly đăng lần này vô cùng quan trọng. Nhưng công tử không đồng ý, sư mệnh ta lại không thể không tuân, nhất thời ta nghĩ không được nhiều. Tịch Tinh, nơi này chỉ có ngươi có thể giúp ta.”
Thất thể lưu ly đăng!
Đồng tử của Tịch Tinh co lại, là muốn tại tế nguyệt đại lễ dâng lên máu của Vô Ưu, lấy được thất thể lưu ly đăng sao? Nếu như vậy, chẳng khác nào một nửa phong ấn đặt trên thần ấn bị hủy hoại! Rồi đến mấy trăm năm sau, thần tạng sẽ thế nào? Chư thần ngủ say, đến nay vẫn chưa tỉnh lại, này Vô Thượng sơn làm sao có thể lựa lúc này mà bị vẩn đục trần tục? Tuyệt đối không thể đem thứ đồ vật này ra ngoài, tuyệt đối là không!
Nàng nhìn Vô Ưu trước mặt mình, vì sao lại là Vô Ưu, vì sao nhất thiết phải là gương mặt này? Quả nhiên, nàng là mệnh định tế phẩm sao? Vì cái gì lại là Vô Ưu? Chẳng lẽ lúc này nàng phải giết chết Vô Ưu để ngăn cản định mệnh sao?
Vậy, còn hắn thì sao?
Lại một lần nữa mất đi Vô Ưu, hắn có thể hay không rất tuyệt vọng, rất thương tâm? Thậm chí, người xuống tay còn là nàng, như vậy …
Nàng không dám thừa nhận, không dám thừa nhận a!!!
“Tịch Tinh, ngươi sợ hãi sao?”
Vô Ưu nhẹ nhàng hỏi. Đôi đồng tử vô tội lấp lánh.
Sợ hãi, nàng làm sao chỉ có sợ hãi a? Những đày đọa tâm tư này dường như đã bức nàng đến phát điên, khiến nàng ngạt thở!
Nhưng Tịch Tinh chỉ mỉm cười. Nàng viết trên mặt đất: “Vô Ưu, đừng gấp. Ta giúp ngươi chạy trốn.”
Vô Ưu cười : “Ta biết ngươi nhất định giúp ta mà.”
Tịch Tinh giật mình, cảm thấy có điểm không thể hiểu rõ nữ tử trước mặt.
Chỉ là vô luận ra sao, trong lòng nàng cũng rất rõ ràng.
Nàng muốn gϊếŧ Vô Ưu.
Nàng không thể để Vô Ưu trở thành tế phẩm của bất kỳ ai, việc này là bắt buộc để tránh những việc ngoài ý muốn xảy ra, nàng nhất định phải làm, cũng chỉ có thể như thế, không có lựa chọn khác.