Chương 1

"Tiền ở đây, ông đếm xem có đủ hay không, nếu không có chuyện gì tôi sẽ mang người đi."

"không có chuyện gì, chính xác ba mươi vạn."

......

Hạ Tiểu Tinh ngồi trên băng ghế nhỏ, trên người cậu mặc một chiếc áo sờn cũ, đôi tay chai sạn vì nhiều năm làm việc nặng nhọc, giờ còn bị tê cóng vì mùa đông giặt quần áo bằng nước lạnh.

Cậu hít vào đầu mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng, tuy rằng cúi đầu, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng, nghe hai người nói chuyện.

Cậu bị cha nuôi Hạ Kim Long bán cho thiếu niên xinh đẹp trước mặt này với giá 30 vạn.

Cậu không khổ sở, ngược lại có chút vui vẻ, nếu không phải thiếu niên này đến mua cậu, cậu sẽ phải gả cho Vương lão hán ở đầu thôn. Cậu đã gặp qua Vương lão hán trông như thế nào, hơn bốn mươi tuổi, có một hàm răng vàng lớn, lúc không cười rất hung dữ, cười lên trông rất nham hiểm.

"Được rồi, vậy tôi liền dẫn cậu ta đi."

"Được, tôi đưa ngài ra ngoài." Hạ Kim Long ân cần mở cửa cho thiếu niên, lại đá Hạ Tiểu Tinh một cái, "Mau đứng lên đuổi theo, về sau ngươi sẽ đi theo Đinh tổng, hầu hạ người ta cho tốt, nghe hiểu không?”

Hạ Tiểu Tinh gật gật đầu, vội vàng đuổi theo thiếu niên đi phía trước.

Trong thôn không thông xe, phải đi ra ngoài mấy dặm đường, thiếu niên đi rất nhanh, Hạ Tiểu Tinh phải chạy nước kiệu mới có thể đuổi kịp. Cuối cùng đi đến đại lộ, hai người dừng ở ven đường chờ xe bus.

Thiếu niên quay đầu nhìn cậu một cái, hỏi: "Cậu không mang theo hành lý sao?”

Lời này hỏi có chút muộn, cũng đã cách nhà thật xa, cho dù Hạ Tiểu Tinh muốn về nhà thu dọn hành lý cũng không kịp.

Hạ Tiểu Tinh lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không có gì để mang theo.”

Cậu quả thật không có gì có thể mang theo, quần áo thu đông chỉ có một cái áo khoác một cái quần bông, quần áo mùa hè có thể nhiều hơn một cái, nhưng hai chiếc áo cộc tay đó đã mặc gần bảy tám năm rồi, đều đã ố vàng còn đầy lỗ nhỏ. Hạ Tiểu Tinh phỏng chừng cậu vừa đi, Hạ Kim Long khẳng định lấy quần áo của cậu xé thành giẻ lau.

"Được rồi." Thiếu niên không để ý tới cậu nữa, mà là châm một điếu thuốc và bắt đầu hút.

Chuyến xe bus về thành phố không đợi được, hôm nay gió còn lớn, thổi hai người đều có chút run rẩy, thiếu niên không còn kiên nhẫn, mắng một tiếng, giọng điệu có phần hung hăng hỏi Hạ Tiểu Tinh: "Khi nào thì chiếc xe hỏng này có thể đến?”

Hạ Tiểu Tinh hơi co rúm lại, cậu có thể cảm nhận được thiếu niên không phải là người dễ chọc, vì thế cẩn thận đáp: "Hẳn là sắp tới rồi..."

"Thật sự là phục, không biết địa phương chó má gì." Thiếu niên còn đang mắng, hắn mắng địa phương tồi tệ, mắng thời tiết xấu, lại mắng một người tên là Đinh Tẫn.

Lúc thiếu niên mắng hăng hái, xe rốt cục cũng tới. Hạ Tiểu Tinh thở phào nhẹ nhõm, đi theo phía sau thiếu niên lên xe.

Trên xe có rất nhiều người, không có chỗ trống, bọn họ đành phải ngồi riêng.

Thiếu niên để Hạ Tiểu Tinh ngồi trước mặt hắn, cậu đoán hẳn là thiếu niên sợ cậu chạy, nhưng cậu có thể chạy đi đâu đây. Cậu ở trong thung lũng lớn đã mười chín năm, ngay cả thôn cũng chưa từng ra, hiện tại cậu ngồi lên xe bus đến thành phố, cậu vừa lo vừa sợ, không thể bước một bước nếu không có người.

Xe bus phải lái một lúc lâu, mọi người trên xe đều buồn ngủ, nhưng Hạ Tiểu Tinh tuyệt không buồn ngủ, cậu ghé vào cửa sổ xe nhìn những cánh đồng cây cối chạy như bay bên ngoài, bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều giống như một giấc mộng không chân thật, cậu thế nhưng thật rời khỏi ngôi làng tưởng rằng sẽ ở lại cả đời, đây là điều cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Xe chạy vào thành phố phồn hoa, trước kia chỉ có thể tìm hiểu trong sách vở, giờ phút này đứng trước mắt cậu, Hạ Tiểu Tinh khϊếp sợ trợn tròn mắt.

Xe chạy đến bến xe, thiếu niên dẫn Hạ Tiểu Tinh xuống xe, không đi được mấy bước, hai người lại ngồi lên taxi.

Lúc này thiếu niên mới nhớ tới giới thiệu bản thân, hắn giới thiệu cực kỳ ngắn gọn, chỉ có một câu: "Tôi tên là Đinh Nhạc Huyên.”

Hạ Tiểu Tinh chợt nghĩ , người vừa rồi thiếu niên mắng cũng họ Đinh, vậy hai người này có quan hệ gì đây?

Đinh Nhạc Huyên dẫn Hạ Tiểu Tinh đến trung tâm thương mại mua cho cậu mấy bộ quần áo mới, mua quần áo xong đã rất muộn, hai người ở bên ngoài ăn cơm tối.

Bọn họ ăn lẩu, Hạ Tiểu Tinh lần đầu tiên ăn, tay khẩn trương cũng không biết đặt như thế nào. Cậu học theo bộ dáng của Đinh Nhạc Huyên, vớt thịt trong nồi bỏ vào bát nước chấm chấm ăn.

Một ngụm cắn xuống, hơi cay xông thẳng vào khoang mũi, cậu ho khan đến nóng ran. Cậu không ăn được cay lắm, nhưng lại không thể yêu cầu Đinh Nhạc Huyên đổi cho mình một nồi không cay, bởi vậy một bữa cơm ăn xong cũng không ăn ra tư vị gì.

Đinh Nhạc Huyên ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng, nói: "Biết vì sao tôi lại mua cậu không?”

Hạ Tiểu Tinh buông đũa xuống, do dự trả lời: "Để tôi làm vợ của cậu?”

Đinh Nhạc Huyên nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ, "Đương nhiên không phải!”

Hạ Tiểu Tinh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đúng, xin lỗi. ”

"Bất quá cậu cũng coi như đoán đúng một chút đi." Đinh Nhạc Huyên lấy điện thoại di động ra cho Hạ Tiểu Tinh xem một bức ảnh, trên ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi dung mạo tuấn lãng.

"Hắn tên là Đinh Tẫn, việc cậu phải làm là làm cho hắn yêu cậu..." Đinh Nhạc Huyên vừa nói xong liền phủ định lời của mình, "Không, để cho hắn yêu cậu phỏng chừng không có khả năng. Như vậy đi, cậu nghĩ biện pháp mang thai con của hắn, để cho hắn không thể rời khỏi cậu, giao dịch này của chúng ta coi như hoàn thành, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu một khoản tiền, muốn đi hay muốn ở lại thì tùy cậu.”

Hạ Tiểu Tinh đã sớm đoán được sẽ là loại chuyện này, cậu là người song tính, trong cơ thể có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hoàn chỉnh có thể sinh con. Hạ Kim Long nói cậu trời sinh chính là sinh con cho đàn ông, mà cậu dưới sự chèn ép của Hạ Kim Long cũng sớm chấp nhận.

"Còn đứa nhỏ thì sao? Còn đứa bé thì sao?" Hạ Tiểu Tinh mím môi hỏi, đây là chuyện duy nhất cậu lo lắng.

"Đứa bé?" Đinh Nhạc Huyên hiển nhiên không lo lắng chuyện sau này mang thai đứa nhỏ, hắn hàm hồ nói: "Cậu nguyện ý mang đi thì mang đi, không muốn ném cho Đinh Tàn cũng được.”

Hạ Tiểu Tinh thoáng an tâm một chút, nếu thật sự mang thai, đứa nhỏ nhất định phải mang theo bên người nuôi dưỡng, cho ai cậu cũng không yên tâm.

Đinh Nhạc Huyên sắp xếp Hạ Tiểu Tinh ở trong phòng hắn thuê, lại cho cậu một chiếc điện thoại di động để tiện liên lạc. Trong những ngày tiếp theo, Đinh Nhạc Huyên ngày nào cũng bắt cậu xem phim khiêu da^ʍ, nói rằng cậu phải học nó để có thể sử dụng khi dụ dỗ Đinh Tẫn.

Hạ Tiểu Tinh mỗi lần xem đều mặt đỏ tai hồng, bọn họ xem phim khiêu da^ʍ một tuần, đến cuối cùng ngay cả Đinh Nhạc Huyên cũng phải cảm thấy phát ốm khi xem mới bỏ qua. Lại qua một thời gian, Đinh Nhạc Huyên cầm một bộ nội y tình thú trở về, để Hạ Tiểu Tinh mặc ở bên trong.

Hạ Tiểu Tinh biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, cậu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng bây giờ ngày này thực sự đến, anh vẫn nơm nớp lo sợ.

Cậu đi theo Đinh Nhạc Huyên lên taxi. Đây là lần đầu tiên sau khi cậu đi tới thành phố, nhưng ngay cả tâm tư ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không có, vừa nghĩ đến chuyện cần làm trong chốc lát, tim cậu liền đập thình thịch.

Xe dừng lại trước cửa một khách sạn năm sao lộng lẫy, Đinh Nhạc Huyên đem túi bọc kín cậu chỉ lộ ra hai con mắt, Hạ Tiểu Tinh bị hắn kéo vào khách sạn.

Họ đi thang máy thẳng lên tầng mười, Hạ Tiểu Tinh bị Đinh Nhạc Huyên đưa đến một gian cửa phòng, Đinh Nhạc Huyên nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ, khoe khoang, đó là thứ hắn thích.”

Đinh Nhạc Huyên trốn ở góc đường ý bảo Hạ Tiểu Tinh gõ cửa.

Hạ Tiểu Tinh nuốt nước miếng, gõ cửa phòng.

Cửa mở ra, đập vào mặt là một mùi sữa tắm thơm ngát, Đinh Tẫn chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông, tóc hắn còn nhỏ giọt nước, giọt nước theo xương quai xanh chảy qua l*иg ngực rắn chắc, dọc theo cơ bụng rắn chắc trượt vào khe rãnh bị khăn tắm che khuất khó tìm thấy.

Hạ Tiểu Tinh trực tiếp nhìn ngây người, cậu vốn tưởng rằng Đinh Tẫn trong ảnh đã đủ đẹp, chưa từng nghĩ chính chủ so với ảnh còn đẹp hơn.

Thấy Hạ Tiểu Tinh sửng sốt mắt không nói lời nào, Đinh Tẫn không kiên nhẫn hỏi: "Có việc?”

Hạ Tiểu Tinh phục hồi tinh thần, nhớ tới việc mình phải làm, cậu dựa theo Đinh Nhạc Huyên dạy, tạo dáng nửa hở vai, lại dùng câu nói bình thường không chính xác: "Không phải ngài gọi phục vụ sao?”

Khóe miệng Đinh Tẫn co giật, hắn theo bản năng giương mắt tìm kiếm bóng dáng Đinh Nhạc Huyên, em trai hắn mỗi lần đều thích giở trò, không biết rằng tâm tư quanh co của hắn toàn bộ bị đoán thấu.

Hắn tìm một vòng không phát hiện Đinh Nhạc Huyên đang trốn ở đâu, vì thế thu hồi ánh mắt nhìn về phía Hạ Tiểu Tinh đang gãi đầu làm tư thế trước mặt. Trước kia Đinh Nhạc Huyên đùa bỡn hắn có thể coi như không biết, chưa từng nghĩ càng dung túng, Đinh Nhạc Huyên lại càng làm càn, lúc này lại trực tiếp đưa người tới.

Đinh Tẫn tựa tiếu phi tiếu , hắn nghiêng người tránh ra, nói: "Vào đi.”

Hắn ngược lại muốn xem Đinh Nhạc Huyên lại giở trò gì.

Hạ Tiểu Tinh có chút kinh ngạc, trên khuôn mặt đơn thuần của cậu không giấu được chuyện gì, ánh mắt đều trợn tròn. Lúc trước Đinh Nhạc Huyên đã nói với cậu tính cảnh giác của Đinh Tẫn rất mạnh, khẳng định sẽ không đơn giản như vậy đã để cho cậu vào cửa, cậu đã chuẩn bị tốt cùng Đinh Tàn giằng co một lúc, lại không nghĩ tới sự tình tiến triển thuận lợi như vậy.

Đinh Tẫn cao giọng nói: "Tiến vào đi.”

"A, được, được." Hạ Tiểu Tinh vội vàng vào phòng.