Chương 2: TÌNH NHÂN

"Ưʍ... a đừng ... a đau"

"Lần đầu tiên ?": Lăng Trạch nghiên người ngạc nhiên hỏi. Minh Nguyệt lúc này bị cơn đau phía dưới làm cho nhăn mặt nhưng vẫn cứng đầu lên tiếng

"Chẳng phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao? Ai dám đem gái đã bị chơi đến cho anh chứ"

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Em ráng chịu một chút đi, lát nữa sẽ không còn nữa"

Vừa nói, Lăng Trạch nhẹ nhàng di chuyển hong của mình, lúc này trong đầu Minh Nguyệt thầm nghĩ người trước mắt mình rốt cuộc có phải là thái tử gia ăn chơi khét tiếng ở phía Bắc này không?

Không biết là anh vô tình hay cố ý nhưng mỗi động tác đều dịu dàng, ôn nhu hết mực có thể. Minh Nguyệt không nhịn được cảm thán, nếu là cô trước kia, cô nhất định sẽ theo đuổi anh, đem anh về làm bạn trai mình

Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, cô không còn là đại tiểu thư ngày nào nữa rồi

Cơn kɧoáı ©ảʍ dần dần ập đến khiến cho cô không còn cảm giác đau rát ở phía dưới nữa. Thay vào đó mà hưởng thụ sự sung sướиɠ của từng cú nhấp mà Lăng Trạch mang đến

Đôi tay mảnh khảnh của cô treo trên cổ người đàn ông phía trên, miệng không ngừng phát ra những âm thanh rêи ɾỉ

"Bé con, em thật *** ****"

Lời trêu chọc của anh khiến cô sượng đỏ mặt nhưng cô không thể ngừng lại được. Vì quá tủi thân, Minh Nguyệt không kìm được mà để nước mắt tuôn trào

Lăng Trạch nhìn từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, anh cúi đầu hôn lên nơi khoé mắt :"Sao lại khóc chứ? Ông đây không làm em thoải mái sao?"

"Không... không phải... A a a A a "

Cơn kɧoáı ©ảʍ ập đến, làm cho Minh Nguyệt ngửa đầu hét lớn. Cô há miệng thở dốc, đồng thời bên dưới trở nên vô cùng ướŧ áŧ. Lăng Trạch khẽ nhếch môi tán thưởng thành tựa mình tạo ra

Chậc chậc, gái đôi mươi đúng là có khác. Thân thể, gương mặt đều là tuyệt phẩm



Đêm tối kéo dài rất lâu, cảm giác như dài bất tận. Minh Nguyệt bị anh giày vò đến rạn sáng mới chấm dứt

Cô tựa đầu vào lòng ngực của anh rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay biết. Lăng Trạch rũ mắt nhìn cô gái kiều diễm đang nằm trên ngực, khoé môi không nhịn được mà cong lên

Trong đầu anh vang lên một ý nghĩ, đem cô về làm của riêng. Món hàng cực phẩm như thế này sao có thể để rơi vào tay của kẻ khác được

Cô chỉ có thể là của anh, ngoài anh ra sẽ không có người nào có được cô

[…]

“Ưm”: Minh Nguyệt giật mình thức giấc, cô vươn vai thì đυ.ng phải khối thịt to lớn bên cạnh. Cô hoảng loạn ngồi dậy, mắt trợn tròn :”Anh… anh sao nằm cùng tôi…”

Lăng Trạch nheo mắt, chợp lấy bàn tay cô cất giọng khàn khàn :”Bé con, em mau quên thật đó”

“Hả?”: Cô nuốt nước miếng, nhích người về sau :”Anh… tối qua anh ngủ lại đây?”

“Tôi không thể ngủ lại ở đây sao?”: Anh khẽ cười thích thú, cô gái này rốt cuộc trong đầu chứa những thứ gì, ngây thơ đến như vậy sao?

Minh Nguyệt mím môi cúi đầu, anh nói cũng đúng. Rõ ràng phòng này là anh bao, cô đến đây chỉ để thõa mãn nhu cầu của anh thôi. Sau đó cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lăng Trạch vang lên

“Sao em còn trẻ như vậy lại đi vào con đường này?”

Minh Nguyệt ngẩn đầu, trong mắt đầy sự ngạc nhiên :”Anh trả tiền cho tôi là được, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Em rất cần tiền?”: Lăng Trạch nhướng mày :”Có rất nhiều cách, đâu phải chỉ có làm chuyện này”

“Dù sao anh cũng không hiểu đâu, anh vốn là thiếu gia không lo ăn mặc mà”: Cô thở dài nói, người kia nghe vậy đã đen mặt. Lăng Trạch vươn đến đè cô nằm dưới thân mình, ánh mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào gương mặt kiều diễm của cô



“Em cần tiền tôi có thể cho em, sau này đừng làm chuyện này nữa. Trẻ con không nên”

“Tôi đâu thể nhận tiền của người khác như vậy. Dù tôi đang rất cần tiền nhưng tôi cũng hiểu được lý lẽ, có làm thì mới có ăn”

Anh híp mắt, rút điếu thuốc cắn trên môi mà không châm lửa :”Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho em”

“Làm… làm cái gì?”: Minh Nguyệt nhăn mặt lắp bắp :”Làʍ t̠ìиɦ nhân là làm cái gì?”

“Em hỏi nhiều như vậy làm gì? Có chịu hay không, tôi có rất nhiều tiền đó”

Ai không biết anh nhiều tiền chứ, khoe như vậy làm gì? Cô bĩu môi nhưng vẫn gật đầu đồng ý, dù không hiểu được cái gì gọi là làʍ t̠ìиɦ nhân nhưng có lẽ là giống như bạn gái chăng?

“Được, không bắt tôi làm trộm cắp, phạm pháp là được rồi”

Khóe môi của anh cong lên, cô gái này đúng là bị lừa vẫn không hề hay biết mà. Lăng Trạch mặc quần áo xong liền trở lại làm người đàn ông lịch lãm, lạnh lùng, cấm dục. Minh Nguyệt liếc mắt nhìn anh không nhịn được than thầm

“Này, quần áo của tôi thì sao?”

Mắt cô hướng đến mảnh vải đã bị anh xé nát tối qua, không nhịn được mà siết chặt nấm đấm tay. Có biết đây là bộ quần áo quý giá cuối cùng cô để lại chưa bán không? Vốn đây là chiếc váy cô thích nhất, không ngờ lại…

Thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào chiếc váy bị xé kia, chân mày anh nhíu chặt lại :”Em thích chiếc váy đó?”

Minh Nguyệt không ngần ngại mà gật đầu, sau đó lại nghe người đàn ông kia nói :”Tôi dẫn em đi mua cái khác. Muốn bao nhiêu đều mua hết cho em”

Tốt như vậy sao? Nhưng chiếc váy kia là bản giới hạn, làm gì còn chiếc thứ 2 chứ. Nhà thiết kế là bạn lâu năm của mẹ cô, bà ấy nhìn thấy cô liền nhớ đến người bạn quá cố của mình. Cuối cùng tự tay thiết kế tặng cho cô, đây là vô giá

Minh Nguyệt mím môi không lên tiếng ừ hử. Nhìn cô như vậy, Lăng Trạch dường như cũng không vui vẻ gì

“Cốc cốc cốc”