Chương 17: KHÔNG CƯỚI CÔ TA

Biết rồi nhưng vì lịch sự vẫn phải hỏi thôi, chứ tôi cũng không muốn đâu. Lâm Tú đứng dậy, bước đến trước mặt cô, chìa bàn tay thon nhỏ ra :”Xin chào, tôi là Lâm Tú”

“Chào cô Lâm, tôi tên Minh Nguyệt”

“Mời cô ngồi”

Minh Nguyệt khí thế như một gia chủ tiêu chuẩn :”Cô đến đây tìm Lăng Trạch sao? Anh ấy vẫn chưa về, nghe nói là sẽ rất khuya. Nếu có chuyện gì, mời cô Lâm ngày mai quay lại”

“Không biết, cô Minh là bạn gái của Lăng Trạch sao?”: Giọng Lâm Tú vang lên nhẹ nhàng, êm tai như một tấm lụa bay phớt qua. Minh Nguyệt khựng lại, hơi ngạc nhiên :”Cô Lâm thực sự nghĩ như vậy?”

Lâm Tú hơi lắc đầu, sau đó lại gật đầu :”Đúng vậy, người phụ nữ ở nhà của anh ấy chắc chắn là người quan trọng. Không phải mẹ thì chính là bạn gái, hoặc là vợ”

“Vậy tại sao cô không nghĩ tôi là vợ anh ta?”

Ánh mắt cô ấy đầy nghi hoặc, bất ngờ nhưng lại giấu đi rất nhanh, nở nụ cười dịu dàng :”Chẳng phải trên người cô vẫn là quần áo học sinh sao?”

Minh Nguyệt nhếch môi, không tệ người này che giấu kĩ quá. Rõ ràng là đang ghen tị với tôi chết được nhưng vẫn cố giữ được bình tĩnh, ăn nói cũng quá khóe léo khiến người ta không tìm được dấu vết

Nhưng không sao, tôi là Minh Nguyệt, không gì làm khó được tôi đâu

“Đây là áo của trường đại học, tôi đủ tuổi kết hôn rồi”

Mắt thấy Lâm Tú ngạc nhiên, khóe môi cô liền cong lên. Minh Nguyệt khẽ cất giọng :”Nhưng cô đoán sai rồi, tôi không phải vợ hay bạn gái gì của anh ta cả”

“Mối quan hệ của chúng tôi rất khó giải thích…”

“Minh Nguyệt”

Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía cửa, là Lăng Trạch. Minh Nguyệt mở to hai mắt ngạc nhiên, giây tiếp theo người đó đã đi đến trước mặt cô. Anh híp mắt lạnh lùng, cảm giác như người đối diễn sắp bị đóng băng đến nơi

Minh Nguyệt khẽ rùng mình, tiếp đó Lăng Trạch quay sang nhìn người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, cất giọng lạnh nhạt :”Cô về trước đi”



Lâm Tú chưa kịp lên tiếng, Lăng Trạch đã cúi người bế bổng Minh Nguyệt đi thẳng lên tầng lầu. Bờ vai thẳng tấp, hiên ngang một cách ngang ngược mặc cho sự vùng vẫy của cô. Đi đến giữ cầu thang, anh ngừng bước chân lại, miệng khẽ nhếch lên, cất giọng cảnh cáo

“Em còn vùng vẫy nữa có tin tôi quăng em xuống luôn không?”

Tin, tin, tin, tôi tin đừng quăng tôi xuống. Tôi không muốn chết với tư thế kỳ quặt trước mặt người tình gì đó của anh đâu. Minh Nguyệt nằm yên trên tay anh, cúi đầu không nói gì nữa. Anh rũ mắt thấy vậy, môi mím chặt, sắc mặt càng xấu hơn

“A a”

“Anh làm gì vậy? Dù tôi còn trẻ nhưng xương sống cũng có hạn, anh muốn tôi bị gãy lưng luôn sao? Quăng mạnh như vậy làm gì?”

Minh Nguyệt xoa xoa cái lưng đau, ủy khuất nhìn người đàn ông vô tình đứng khoanh tay trước ngực ở cúi giường. Lăng Trạch thấy cô như vậy, dường như rất hả dạ, khóe môi cong lên :”Biết đau sao?”

“Tôi là người đó, cái gì mà không biết đau”

“Biết đau vậy còn dám chọc giận tôi?”

“Tôi chọc anh khi nào chứ?”

Nghĩ ngợi một chút, cô lại lên tiếng :”Là cô gái kia sao? Nếu biết tình nhân của mình đến thì tự tiếp đón đi, gọi tôi làm gì?”

“Gọi em?”

“Làm sao? Cô giúp việc nhà anh nói là nếu không có anh thì tôi phải thay anh tiếp đón”

Nghe vậy, anh bật cười nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt :”Tiếp đón thì đúng là vậy. Nhưng em giải thích với cô ta làm gì?

“Tôi…”: Cô thở dài bất lực :’Anh cũng biết mà, tôi không muốn bị hiểu lầm. Với lại cô ta lại là thiên kim tiểu thư, biết đâu lại còn là một tình nhân khác của anh. Tôi sao dám đắc tội chứ?”

“A a”: Vừa nói hết câu, cô đã bị người kia đè xuống dưới thân. Lăng Trạch nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm đầy nguy hiểm, tay anh bóp chặt gương mặt xinh đẹp của cô

“Em nghĩ Lăng Trạch tôi chỉ xem em là tình nhân sao?”

“Không biết là em không hiểu hay giở vờ không hiểu nhưng tôi nói cho em biết. Nếu tôi chỉ xem em là tình nhân để thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình thì sẽ không đem em trở về nhà tôi. Càng không ra sức quan tâm em như vậy”



“Minh Nguyệt, rốt cuộc đầu em chứa cái gì mà không rõ tâm tư của tôi chứ?”

“Anh… anh nói gì vậy? Tôi thật sự không hiểu mà”: Cô lắp bắp, cất giọng lí rí

Anh cười lạnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trước mắt :”Không hiểu? Não của em sao lại ngắn như vậy chứ? Em chỉ nghĩ tôi đơn thuần đối xử với em như tình nhân sao?”

“Lăng Trạch, anh đừng như vậy”

“Làm sao?”

“Tôi sợ a”

“Sợ cái gì mà sợ, tôi ăn thịt ăn sao?”

“Ừm”: Minh Nguyệt gật đầu :”Anh đáng sợ như vậy, gϊếŧ người còn được huống hồ chi là ăn thịt tôi”

Ha, có khí phách lắm. Vừa nói sợ tôi lại đi chọc giận tôi, tôi không hiểu sao lại đi để tâm đến một người não tàn đến như vậy đó. Đầu óc thế này, nếu không phải gặp tôi thì chắc chắn sẽ bị đám cậu ấm kia chơi đùa đến chết thôi

“Này, tôi lại nói gì sai nữa sao?”

Minh Nguyệt nắm giật giật áo anh, chu môi khẽ lên tiếng :”Lăng Trạch.. tôi không phải cố ý mà”

“Hừ. Còn nói không có ý”

“Cô gái kia là ai?”

Lăng Trạch cũng không hề che giấu :”Là vị hôn thê mà gia đình sắp xếp cho tôi”

“Ừm”: Cô cúi đầu đáp lại, thì ra là vị hôn thê. Ha, cuối cùng cô vẫn phải rời đi mà thôi, haiz hơi tiếc thật. Dù sao anh cũng đẹp trai, nhiều tiền lại còn bỏ công chăm sóc cô như vậy mà

“Đừng nghĩ nhiều, tôi sẽ không cưới cô ta”