Ariel đột nhiên tỉnh lại sau cơn hôn mê, mặc một chiếc váy hoa mỏng cô theo bản năng bắt đầu vùng vẫy, nhưng mới vùng vẫy mấy cái cô đã nhanh chóng phát hiện ra hiện tại bản thân mình không còn ở trong nước nữa.
Chẳng lẽ là cô đã dạt vào bờ rồi sao? Ariel đoán thế.
Nhưng cô nhớ rõ là mình bị mưa gió lớn thổi không mở được mắt, rồi lại vô tình bị cành cây rơi trúng, sau đó thì… Cô đã bất tỉnh.
Tình linh tóc đỏ chỉ lớn bằng lòng bàn tay cẩn thận đứng dậy, lại cẩn thận nhìn ngó xung quanh.
Nhưng mà, trước không nói đến việc cô có phải là được người khác cứu hay không, chỉ là căn phòng kỳ lạ này là sao đây?!
Chiếc gương khổng lồ trong vắt như mặt nước, cái tủ màu đen, sàn nhà trắng sáng trơn bóng.
Nhìn qua trông giống như là căn phòng của loài người vậy, nhưng lại xa hoa hơn cung điện của loài người mà cô đã từng nhìn thấy trước đây… Chỉ riêng chiếc gương này, ít nhất cũng phải tốn mấy chục rương vàng mới có được.
Ariel nín thở, cẩn thận run run đôi cánh sau lưng, sau khi xác nhận nó không có vấn đề gì, lúc này cô mới chậm rãi bước đến bên cửa sổ.
Cửa sổ được lau chùi rất sạch sẽ, đều có thể phản chiếu ra mái tóc màu đỏ đại biểu cho huyết thống hoàng thất, cùng với đôi mắt màu xanh được thừa hưởng từ bà ngoại của Ariel.
Tinh linh hoa bé nhỏ run rẩy bám vào bệ cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới.
Cho dù cô có đơn thuần đến đâu, có thiếu hiểu biết về con người đến đâu thì Ariel vẫn có thể hiểu ra ngay lập tức.
Nơi này! Chắc chắn không phải là thế giới cũ của cô rồi!
Nhìn vào hoàn cảnh vị trí hiện tại của cô, rõ ràng là đang ở trong nhà của con người, cô cần phải rời đi nơi này càng nhanh càng tốt mới được.
Nhưng trời không chiều lòng người, ngoài cửa vang lên một tiếng động nhỏ.
Ariel sợ hãi đến mức hoảng hốt chạy trốn, lập tức lao vào trong cốc nước bên cạnh.
May mắn thay đó là cốc nước sạch sẽ, bên trong không có nước. Tuy nhiên, nếu có người đi tới nhìn vào trong cốc nước thì chắc chắn sẽ nhìn thấy được Ariel.
Tinh linh hoa bé nhỏ hít thở khe khẽ, cũng rất cẩn thận đè đôi cánh của mình xuống.
Nhưng không giống như đôi cánh lông chim mềm mại của tộc thiên thần, tộc tinh linh bọn họ… Đặc biệt là tộc tinh linh hoa, đều sở hữu những đôi cánh sặc sỡ nhưng mỏng manh như cách bướm.
Có thể hơi hơi khép lại một chút, nhưng không thể mạnh mẽ bẻ gập, nếu muốn bẻ gập thì phải bẻ gãy toàn bộ cánh, nhưng chờ nó tái sinh thì ít nhất cũng phải mất ba tháng mới mọc lại được.
“Cạch.” Đó là âm thanh mở khóa cửa.
Ariel nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi tiến vào phòng, cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung.
Lời mẫu thân đe dọa kẻ xấu sẽ bắt cô đem đi bán đấu giá, sinh sản phấn liên tiếp vang vọng ở trong đầu cô, khiến lông mi cô ướt đẫm.
Hu hu, nếu tý nữa người đó tìm thấy cô, cô nên quỳ xuống cầu xin sự thương xót hay là vùng vẫy chạy ra ngay lập tức nhỉ.
Nhưng vừa rồi cô đã nhìn xem rồi, cửa ra vào lẫn cửa sổ ở đây đều đóng kín mít, cô căn bản là không ra ngoài được.
May mắn thay, có vẻ như lời cầu nguyện của Ariel đã có tác dụng, tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi dừng lại ở chỗ cách cô không xa.
*
Gin có chút mệt mỏi ném chiếc áo gió lên trên lưng ghế, bản thân thì ngồi xuống chiếc sofa êm ái, mở điện thoại ra kiểm tra lịch trình ngày mai.
Bây giờ đang là thời gian hắn thăng tiến trong tổ chức, cấp trên trực tiếp của hắn… Tổ trưởng tổ hành động, gần đây sắp không được rồi, BOSS cũng đang tuyển chọn một người mới để đảm nhận vị trí này.
Mà hắn cùng tên Sake đó chính là hai ứng cử viên nặng ký trong lần tranh đoạt vị trí này.
Gin gia nhập tổ chức khi mới mười mấy tuổi, sau đó được huấn luyện thành một sát thủ, còn Sake thì khác.
Trước đây gã ta từng là quan chức chính phủ Nhật Bản, sau đó lại bởi vì "thứ đó" làm phản, gia nhập tổ chức.
Đã hơn bốn mươi, điều gã ta giỏi nhất đó là thao túng lòng người và lập ra những kế hoạch tổng thể, mặc dù Gin tin tưởng mình chắc chắn sẽ không thua gã ta, nhưng lại cũng sẽ không coi khinh một người đã nắm giữ chức vụ cao hơn 20 năm như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Gin gần đây rất mệt mỏi.
Bởi vì hắn phải hoàn thành một lượng lớn nhiệm vụ, còn phải hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo để không ai có thể chê trách được, đồng thời hắn còn phải thu phục mấy người trong tổ hành động để đấu tranh với lão già đó.
“Cạch.” Tia lửa xuất hiện trong tay người đàn ông, đốt cháy điếu thuốc lá.
Mùi nicotine làm dịu đi nội tâm đang nôn nóng của hắn một chút, hắn từ từ thở ra một làn khói, dựa lưng vào ghế sofa, trên mặt lộ ra vẻ khó đoán.
Không biết bao lâu sau hắn mới phát ra một tiếng cười khuẩy, không biết là đang cười nhạo Sake trước đây đã từng làm việc vì công lý, hay là đang cười nhạo chính mình dù đã biết BOSS muốn chọn ai rồi nhưng vẫn muốn tranh giành.
*
Sau khi người đàn ông cầm lấy áo khoác đi vào phòng ngủ, đã ngồi xổm đến tê cứng hết cả chân Ariel mới cẩn thận thò đầu ra nhìn xem.
Sau khi xác nhận đã không có ai ở đó nữa, cô lập tức bay đi tìm kiếm một nơi có thể ẩn náu tạm thời, đó là tầng dưới cùng của góc tủ.
Toàn bộ căn nhà đều không có dấu vết sử dụng rõ ràng, thậm chí là hàng tủ dưới cùng trong góc này cũng đều để trống hết.
Ariel không quá lo lắng rằng người đàn ông sẽ tìm thấy cô.
Vậy thì đợi đến ngày mai chủ nhân ngôi nhà này ra ngoài rồi cô lại rời đi cũng được.
Ariel nghĩ đến đây, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, cô vuốt thẳng chiếc váy xộc xệch của mình, sau đó dùng ma pháp tạo ra một chiếc giường cánh hoa nhỏ cho mình rồi ngủ luôn.
Mùi hoa lạ vẫn thơm ngát quen thuộc như vậy, khiến Ariel trong lúc ngủ mơ có cảm giác như mình đã trở về lâu đài tinh linh rồi.
Trong mơ cô vẫn là công chúa hoa tinh linh vừa mới trưởng thành, được toàn tộc yêu quý cưng chiều, điều duy nhất cô phải suy nghĩ chỉ có làm thế nào để tu luyện ma pháp, chọn kiểu váy nào hay mang loại hoa nào thì đẹp mà thôi.
Nhưng sau khi mở mắt ra, đối mặt với căn nhà tối tăm, Ariel sửng sốt hai giây sau mới tỉnh táo lại được.
Đúng rồi, hiện giờ cô không còn ở trong lâu đài tinh linh nữa, thậm chí là không còn ở thế giới đó nữa.
Bây giờ cô phải đối mặt với vấn đề tìm kiếm thức ăn.
Ariel lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài một lúc, rất yên tĩnh, không có tiếng gì khác ngoại trừ tiếng gió thổi qua khe hở ngăn kéo.
Nhưng cô vẫn rất cẩn thận, chỉ dám từ từ mở ra một khe hở nhỏ.
Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khe hở… Cửa phòng ngủ vẫn đang đóng, nhưng chiếc áo khoác đặt trên lưng ghế đã biến mất.
Ariel thở phào nhẹ nhõm một hơi, từ khe hở ngăn kéo chen ra ngoài, sau đó vẫy đôi cánh mà cả đêm qua cô không dám cử động một chút.
Thừa dịp không có ai ở nhà phải nhanh chóng rời đi mới được.
Ariel bay về phía cửa, nhưng trên đường lại ngửi thấy một mùi hương rất thơm.
Là bánh mì!
Ariel lặng lẽ thay đổi hướng bay, bay đến nơi đang phát ra mùi hương đó.
Trong căn bếp sạch sẽ sáng sủa, miếng bánh sandwich đã bóc gói đang nằm ngay ngắn ở trên bàn… Hơn nữa nó vẫn còn ấm.
Có vẻ như chủ nhân chiếc bánh sandwich vừa mới hâm nóng lại, nhưng chưa kịp ăn đã phải vội vã đi ra ngoài vì chuyện gì đó.
Ariel đã không ăn uống gì cả ngày rồi, hiện tại thèm đến sắp chảy nước miếng.
"Không được, không được, không được." Ariel lắc đầu kịch liệt: "Nếu mình chạm vào thức ăn của loài người thì sẽ bị phát hiện mất."
Nhưng cô thực sự rất đói.
Bánh sandwich cũng thơm quá đi.
Tốc độ vẫy cánh của Ariel chậm lại: "Nhưng, nhưng mình chỉ nếm một miếng thôi."
Chắc là không có việc gì đâu.
Cô chột dạ so đo kích thước của mình: “Mình còn không lớn bằng cái bánh này đâu.”
Tinh linh hoa bé nhỏ chưa bao giờ đυ.ng vào đồ của người khác, hiện tại mới chỉ là đang cố gắng thuyết phục chính mình thôi cũng đã khiến mặt cô đỏ bừng rồi: "Không được, đây không phải việc mà công chúa như mình nên làm."
Cô lau nước miếng, quyết liệt quay đi, tiếp tục bay về phía cửa.
… Một lúc sau, cô lại quay trở lại, lấy đi một miếng cà chua nhỏ.
Cô tự tìm lý do cho mình: “Đây là mình vay, sau này nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại cho người ta.”
Chỉ cần ra ngoài được, với thời tiết quang đãng như thế này là cô có thể dễ dàng tìm được rất nhiều trái cây để ăn...
Ariel khϊếp sợ nhìn mây đen ùn ùn kéo đến bên ngoài cửa sổ: "Vừa rồi không phải trời còn đang nắng sao?!"
Này, thời tiết thế giới này thay đổi nhanh đến vậy sao?!
Rất nhanh, ngoài cửa sổ từng hạt mưa lộp độp rơi xuống, mưa lớn cọ rửa thế giới này, cho dù đang là ban ngày nhưng bên ngoài lại rất xám xịt.
Ariel chỉ có thể bất đắc dĩ ôm miếng cà chua nhỏ ngồi bên cửa sổ, vừa ăn vừa thở dài: "Mưa to như vậy, loài người ra ngoài đi săn... Đi làm đó sẽ không về sớm đi."
Cà chua rất ngon, chua chua ngọt ngọt, còn dính chút hương vị của nước sốt và nước thịt.
Ăn xong, Ariel rối rắm nhìn tay mình một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đưa tay vào bể cá để rửa sạch.
“Thật là lạ mà, bể cá mà lại không có cá.”
Ariel lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là để nuôi cây thủy sinh à?"
Tuy rằng chất liệu của bể cá này đã thay đổi thành thủy tinh, nhưng cách bố trí bể cá của hai thế giới vẫn là tương tự nhau, Ariel vừa nhìn thấy là có thể nhận ra được ngay.
Rửa tay xong, Ariel ôm cái bụng không còn cảm giác trống rỗng nhưng vẫn rất đói của mình, lại trở về vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống: “Mau tạnh mưa đi.”
"Ọt ~" Một tiếng kêu cồn cào phát ra từ trong bụng tinh linh tóc đỏ, khiến cô càng khó chịu hơn.
Cô còn có thể về nhà được không nhỉ?
Cũng không thể sống cả đời ở đây đi.
Ngay lúc cô đang ngồi ngây ngốc buồn bã, tai cô bỗng nhiên giật giật, nhạy cảm nhận ra động tĩnh ngoài cửa.
Không xong, có người đang đến!
Ariel nhanh chóng bay trở lại ngăn kéo mình đã ở đêm qua, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ để quan sát tình hình bên ngoài.
"...Vẫn là loài người tối qua." Ariel nói thầm.
Có vẻ như chỉ có mình hắn sống trong căn nhà này.
Hình như người đàn ông tâm tình không tốt lắm, tuy rằng biểu tình không thay đổi gì, nhưng toàn thân toả ra áp suất thấp đều không ngăn cản được.
Ariel im lặng ẩn nấp ở đó, nhìn người đàn ông đầu tiên là cởi chiếc áo khoác bị ẩm ra, sau đó hất hất tóc mái rồi đi về phía ghế sofa, trong tay còn cầm một khối vuông nhỏ: "Đúng vậy, là hắn ta âm thầm giở trò… Đúng lúc trời đổ mưa, nên bên kia liền lấy cớ này để hủy bỏ giao dịch.”
Nói xong, hắn chậc lưỡi một cái như là đang khinh thường lại giống như là đang rất bất mãn, nói: “Tôi không phải đồng ý giao dịch với cô chỉ để nghe ngươi những lời nói sáo rỗng vô năng này của cô.”
“Ba ngày, cho tôi thông tin về nhiệm vụ ở phố Wall vào tuần tới của hắn ta.”
Giọng nói bên kia mơ hồ không rõ, Ariel chỉ có thể nghe ra đó là giọng nói của một người phụ nữ.
Hai người lại nói thêm vài câu liền cúp điện thoại, nhưng da đầu Ariel lại căng thẳng lên.
Cô thấy người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào bột phấn trên cánh bị rơi bên cửa sổ khi cô ngồi ở đó, vẻ mặt rất là vi diệu.
Chết rồi, vừa rồi quên mất không lau đi.
Gin đương nhiên cũng nhận ra đó là gì, hắn cảnh giác liếc nhìn quanh nhà, lại nhìn về phía cửa sổ đóng chặt, cơ thể hơi căng chặt, tay cũng sờ lên khẩu súng để bên hông.
Là có ai đó đã lẻn vào trong lúc hắn đi ra ngoài sao?