4.
Thái tử phi là nữ nhi của Đại tướng quân, Diệp Yên Nhiên.
Đây là Sơ Nhất đêm hôm qua nói cho ta biết.
Ta đến chính điện liền thấy được nàng ngồi ngay ngắn ở phía trên.
Đợi Tống Cô Tinh ngồi xuống ở bên cạnh nàng ta, nhà hoàn liền bưng trà lên..
Do ta là công chúa nên không cần quỳ hành lễ.
Ta nhận trà trong tay nhà hoàn, đưa tới trước mặt Tống Cô Tinh: "Điện hạ, mời uống trà."
Hắn nhận trà của ta, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Ta nhận chén trà của hắn đặt lên khay trà, lại bưng một chén khác đến trước mặt Diệp Yên Nhiên, nước trà ôn hòa, thật hợp để hất lên trên người.
"Tỷ tỷ, mời uống trà."
Trong lúc Diệp Yên Nhiên nhận lấy, ta nháy mắt hất ngón tay, chén trà liền nghiêng về phía ta.
Lại không nghĩ rằng Diệp Yên Nhiên tay mắt lanh lẹ tiếp được chén trà, áy náy cười với ta.
Giống như chén trà kia là bởi vì nàng ta không cẩn thận mới thiếu chút nữa đem trà hất đến trên người ta.
Ta nắn vuốt ngón tay, trên còn lưu lại ấm áp của chén trà.
Diệp Yên Nhiên này có chút thú vị.
Lễ xong, kính trà, Tống Cô Tinh còn phải xử lý chính vụ nên đi trước.
Ta giương mắt nhìn Diệp Yên Nhiên một cái, đang muốn xoay người rời đi, lại bị nàng kéo lại.
"Công chúa, tối nay thái tử sẽ tới cung của ngươi." Nàng ta nhìn ta, ánh mắt thập phần kiên định.
Ta liễm hạ đối của nàng sát ý, cười nói: "Điện hạ muốn đi chỗ nào, đều là việc của điện hạ."
Diệp Yên Nhiên lại kéo lại tay của ta.
Ta nhìn đôi bàn tay trắng nõn và mềm mại của nàng ta, nghĩ đến chính là này hai tay tối hôm qua hầu hạ Tống Cô Tinh, trong lòng liền tức giận.
"Thật sự, đại.. của ta… Không phải, đêm nay người nhất định đi đến cung ngươi." Diệp Yên Nhiên gật gật đầu với ta, bộ dạng nhìn qua vô cùng chân thành.
Cơn tức giận hơi vơi đi, ta như trước nhìn chằm chằm đôi tay của nàng ta: "Đêm qua?"
"Đúng đúng, đêm qua cái gì cũng không phát sinh, thật đấy! Ta ngủ ở trên nhuyễn tháp!" Diệp Yên Nhiên đem ba cái ngón tay đặt ở bên tai, "Ta thề."
Không biết vì cái gì, ý niệm muốn diệt trừ nàng trong đầu ta phai đi một chút.
Nàng ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, buông tay của ta.
"Được." Tin ngươi một lần.
Nhưng đợi cho tới giờ Tuất, cũng không thấy Tống Cô Tinh đến điện của ta.
Ta cầm chén trà lên, nhìn thấy nước trong chén bởi vì động tác của ta mà nổi lên chút gợn sóng.
"Nàng ta gạt ta." Ta thản nhiên mở miệng, nắm chặt cái chén, đầu ngón tay dần dần trắng bệch.
Sơ Nhất đem đến cho ta một quyển sách: "Điện hạ cũng không có qua bên kia, có thể là bị chuyện gì giữ chân lại."
Ta buông chén trà, nhận quyển sách trên tay nàng.
Đó là quyển ma bình chân, ta xem đã nhiều năm.
Thời điểm Tống Cô Tinh tới, ta còn đang cầm quyển sách.
"Công chúa cũng thích xem loại sách này sao?" Thanh âm của hắn từ đỉnh đầu truyền đến.
Ta chậm rãi khép sách lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ừm, rất thích."
Sách này là năm đó hắn đưa cho ta xem.
Nhưng hắn dường như không nhớ rõ, không nhớ rõ quyển sách này cũng không nhớ rõ ta.
Sơ Nhất thổi tắt hai ngọn đèn rồi mới đi ra ngoài.
Ta vứt bỏ tất cả mọi thứ mẹ dạy ta, nằm ở trên nhuyễn tháp, cơ thể ôm lấy đai lưng Tống Cô Tinh, cười nói với hắn: "Nô tì còn rất thích điện hạ."
Tống Cô Tinh lãnh đạm nhìn ta, chân mày hơi cau lại, sau đó giãn ra, lại cầm tay của ta: "Vậy sao? Thích ta thế nào?"
Tay của ta từ từ tháo thắt lưng của hắn: "Điện hạ đoán xem?"
Hắn nhìn thấy tay ta đang hướng lên, chân mày hơi nhướng, trong mắt có chút hỗn loạn và phòng bị.
"Cô không thích đoán."
Những việc giường chiếu mẹ dạy ta đều vô dụng, đều là nghìn bài như một.
Tống Cô Tinh chưa bao giờ là cái người nghìn bài một điêu.
Muốn cho hắn ở lại trên giường ta, chỉ có làm cho hắn thực tủy biết vị.
Một căn phòng quyến rũ.
Tống Cô Tinh ở trên người của ta trên người, khuôn mặt nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙©, nhìn qua không còn là bộ dáng vân đạm phong khinh như trước.
"Những thứ đó đều là ai dạy nàng?" Thanh âm của hắn trầm đυ.c.
Ta vươn tay khẽ vòn qua cổ hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy vành tai: "Là thần thϊếp tự học, điện hạ thích không?"
Đáy mắt hắn càng đỏ.
Xem ra là rất thích.