Cố Kiêu Hàn trả lời: "Nếu không phải bởi vì thân phận cùng danh khí của tôi thì chị cũng sẽ không bị nông nỗi đẩy lên đầu sóng ngọn gió như vậy, cho nên, tôi có trách nhiệm rất lớn, hiện tại chị mang thai, không thích hợp để cảm xúc dao động quá lớn, cho nên, tôi xin lỗi chị."
Lâm Xảo Xảo nghe Cố Kiêu Hàn nói lời này trong lòng cũng không thoải mái lắm.
Rốt cuộc người ta lúc ấy cũng là hảo tâm đỡ cô một chút, ai có thể biết lại bị người ta ác ý xuyên tạc chứ.
Lâm Xảo Xảo: "Em không cần như vậy, từ đầu tới đuôi chị không có trách em, muốn trách thì trách những người đó cố ý làm ra chuyện này, hơn nữa chị không có việc gì, em không cần lo lắng."
"Thật sự?" Hiển nhiên là Cố Kiêu Hàn có chút không xác định.
"Đương nhiên, nếu có việc chị cũng sẽ không khách khí với em."
Cố Kiêu Hàn: "......"
Lâm Xảo Xảo: "Được rồi, nếu không có chuyện gì khác thì chị cúp máy đây."
"Từ từ."
"Làm sao vậy?"
Lòng bàn tay của Cố Kiêu Hàn ở đầu điện thoại bên kia toát ra một ít mồ hôi, hắn đẩy cửa sổ ra, không khí lạnh tiến vào, hít một hơi thật sâu.
"Đúng rồi...... Hôm đó em nghe nói ca sĩ chị thích là Chu Dạng?"
"Đúng vậy."
"Lúc trước tôi cùng anh ta ghi tiết mục xong, cho nên cũng coi như là quen biết, anh ta tặng cho tôi hai tấm vé vào cửa của buổi biểu diễn gần đây, là vị trí VVIP, chị muốn đi không?" Cố Kiêu Hàn hỏi.
Lâm Xảo Xảo đầu tiên là sửng sốt một chút.
Hai giây sau đó.
Cố Kiêu Hàn nghe được từ đầu dây bên kia có một giọng nữ kêu lên sợ hãi.
Cố Kiêu Hàn cười khẽ đem điện thoại để ra xa một chút.
"Thật vậy chăng a?! Chu Dạng?!" Lâm Xảo Xảo không dám tin tưởng hỏi.
Chu Dạng chính là nam nghệ sĩ nổi tiếng nhất hiện nay ở Châu Á, một ca sĩ có cả giá trị nhan sắc cùng thực lực, tồn tại giống như một minh châu, fans thích hắn trải rộng toàn cầu.
"Đương nhiên, tôi cũng không cần thiết nói dối chuyện này làm gì."
Lâm Xảo Xảo kích động rất lớn, còn có chút chờ mong hỏi một câu.
"Em cho chị một tấm vé hay là......?"
Cố Kiêu Hàn bật lửa để hút một điểu thuốc lá, phun ra một ngụm khói thuốc, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài của sổ, hỏi: "Có phải chị muốn đi cùng Cố Vi Ngôn hay không a?"
Lâm Xảo Xảo có chút ngượng ngùng cười một tiếng.
"Đúng vậy."
Loại chuyện tham gia buổi biểu diễn của ca sĩ mình thích nhất này vẫn nên cùng người mình yêu cùng đi mới có ý nghĩa a.
Cố Kiêu Hàn nhẹ nhàng cười.
"Biết ngay là chị có tâm tư này, đương nhiên là cả hai tấm vé đều cho chị, coi như lời tạ lỗi của tôi cho chị, chính chị quyết định muốn với ai cũng đều được, đây là quyền lợi của chị." Cố Kiêu Hàn còn xấu xa bổ sung một câu, "Cùng nam nhân khác đi cũng không sao đâu, dù sao Cố Vi Ngôn không biết."
"Phi." Lâm Xảo Xảo xem thường hắn một chút, "Sao có thể, chị chính là một người rất có nguyên tắc đâu."
Cố Kiêu Hàn ha hả cười một tiếng.
"Được rồi, hai ngày nữa tôi sẽ bảo người mang vé qua cho chị, đi chơi vui vẻ."
"Được, cảm ơn em."
Sau khi cắt đứt điện thoại, Cố Kiêu Hàn lại hút một hơi thuốc lá trong tay thật sâu.
Hắn búng búng đầu thuốc lá đã cháy hết, thần sắc có chút đạm mạc, khóe miệng mỉm cười không biết từ khi nào đã biến mất quang.
Người ngoài xem hắn luôn có một thân bĩ khí, ngay cả fans hắn cũng yêu nhất nụ cười xấu xa của hắn.
Cũng không ai biết, khi hắn ở nhà một mình, đại đa số thời gian đều không yêu cười.
......
......
Lâm Xảo Xảo bởi vì chuyện buổi biểu diễn mà tâm tình vô cùng tốt, mới vừa tính toán xuống lầu, nhẹ nhàng đi chậm từng bước, kết quả đi được một nửa, bước chân lại bắt đầu trầm ổn.
Bởi vì cô thấy được một người.
Tào Tuyết tới.
Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng, chậm rì rì xuống lầu.
Tào Tuyết nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên, hơi hơi cười một chút.
"Xảo Xảo."
Lâm Xảo Xảo đi qua đó, "Mẹ."
Tào Tuyết nhìn qua bụng của Lâm Xảo Xảo, "Bụng hiện tại càng lúc càng lớn."
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo gật đầu nói.
Tào Tuyết: "Khoảng thời gian trước mẹ có đi ra ngoài dạo qua một vòng, có rất nhiều chuyện không biết, sau khi trở về mới biết được nguyên lai ở trong khoảng thời gian mẹ rời đi này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cô sờ soạng cái mũi một chút, không biết phải nói cái gì mới tốt.
Tào Tuyết nhìn thẳng vào mắt Lâm Xảo Xảo, bình tĩnh hỏi: "Mẹ nhìn thấy bức ảnh của con cùng Cố Kiêu Hàn kia, nghe nói nháo lên rất lớn, hai người các con là chuyện như thế nào?"
Lâm Xảo Xảo: "Đó đều là hiểu lầm, mẹ không cần nghĩ quá nhiều, lúc ấy con thiếu chút nữa té ngã, ít nhiều có nó kịp thời xuất hiện nên con mới không có té ngã."
Tào Tuyết gật đầu, "Mẹ hiểu lầm hay không hiểu lầm đều không quan trọng, nhưng trong lòng Vi Ngôn có thoải mái hay không mẹ nghĩ con biết điều đó."
Lâm Xảo Xảo nhìn thoáng qua Tào Tuyết.
Tào Tuyết nhẹ giọng nói: "Vi Ngôn ở bên ngoài là người có địa vị như vậy, cho nên chuyện này mặc kệ thế nào thì đều sẽ bị người khác nghị luận, hy vọng về sau con vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn."
Lâm Xảo Xảo biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, Tào Tuyết dù sao cũng là trưởng bối, rất nhiều quan niệm còn tương đối cũ xưa, tranh luận cùng bà ấy hiển nhiên là điều vô cùng không sáng suốt.
Cô gật gật đầu, "Vâng, con biết rồi."
Tào Tuyết thở dài một hơi, "Cũng thật là, Cố Kiêu Hàn này làm gì không tốt, một hai phải đi vào cái giới giải trí kia, nếu không phải nó...... Những việc này sẽ không nháo lớn như vậy, mẹ xem quả thực người này có mệnh tương khắc với Vi Ngôn nhà chúng ta, từ khi gặp được nó, chuyện gì cũng đều trở nên phiền lòng như vậy, nếu không có nó, hết thảy đều sẽ bình thường."
"......"
Lâm Xảo Xảo biết từ trong tâm nhãn Tào Tuyết luôn coi Kiêu Hàn không vừa mắt, cho nên đem trách nhiệm đều đẩy lên trên người Cố Kiêu Hàn.
Tuy rằng ý tưởng của Lâm Xảo Xảo cùng Tào Tuyết bất đồng, nhưng mà cô cũng không tính toán tranh luận gì đó với Tào Tuyết.
Bà ấy cũng có chỗ khó chịu của mình, là một nữ nhân, cô có thể thông cảm cho Tào Tuyết.
Tào Tuyết nhìn về phía Lâm Xảo Xảo, "Đã sắp ăn tết."
Lâm Xảo Xảo gật đầu, "Đúng vậy."
Tào Tuyết cười nhạt một chút, "Thời gian trôi qua thật quá mau, phỏng chừng qua đoạn thời gian nữa tiểu gia hỏa này sẽ ra đời rồi."
Lâm Xảo Xảo cúi đầu sờ soạng bụng của mình một chút.
Đây cũng là một tiểu gia hỏa may mắn, khi chưa sinh ra mà có nhiều người mong muốn nó ra đời như vậy.
So sánh với những người khác, nó sinh ra may mắn hơn nhiều.
Lâm Xảo Xảo cũng vì con của mình khỏe mạnh ở trong một gia đình hạnh phúc sinh ra mà cảm thấy vui vẻ.
Tào Tuyết: "Năm nay ăn tết...... Có khả năng mẹ sẽ không ăn tết cùng các con."
Lâm Xảo Xảo có chút kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, "Vì sao ạ?"
Tào Tuyết cười một chút, "Đừng kinh ngạc như vậy, ngày thường chúng ta đều ở bên nhau, chỉ là ăn tết không ở cùng nhau, không có gì."
"Mẹ muốn đi đâu?"
"Mẹ có một người bạn rủ mẹ cùng đi Tam Á ăn tết, mẹ chuẩn bị đi nơi đó chơi một chút, bên kia phong cảnh rất đẹp, cũng không lạnh, mẹ cảm thấy không tồi."
"Mẹ......"
"Yên tâm, mẹ sẽ gọi video cho các con, không cần lo lắng."
Nếu Tào Tuyết đã nói như vậy, Lâm Xảo Xảo cũng chỉ hảo gật gật đầu.
"Vậy được ạ, mẹ đi chơi vui vẻ."
Người đã đến tuổi này, vô luận làm chuyện gì cũng chỉ muốn bản thân mình vui vẻ là được, rốt cuộc khỏe mạnh vui sướиɠ mới là chuyện quan trọng nhất.
Buổi tối.
Lâm Xảo Xảo đem chuyện này nói cho Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn phản ứng không quá lớn.
Lâm Xảo Xảo còn rất kinh ngạc, "Sao anh không có phản ứng gì hết vậy?"
Cố Vi Ngôn cởi cúc ở tay áo ra, bình đạm nói: "Em muốn anh có phản ứng gì."
"Mẹ như vậy rất kỳ quái a...... Tết nhất muốn đi ra ngoài cùng bạn bè chơi, ngày thường còn chưa tính, ngày lễ quan trọng như vậy còn muốn đi Tam Á."
Cố Vi Ngôn: "Rất bình thường, lúc trước anh đã dự liệu được."
"...... Vì cái gì?"
"Bởi vì Cố Kiêu Hàn."
"Anh nói...... Mẹ là bởi vì không cùng ăn tết với Cố Kiêu Hàn?"
Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo, áo sơmi đã bị anh cởi xuống ra, lộ ra cơ thể tinh tráng, chỉ chừa lại một cái quần tây màu đen cấm dục, hai chân thon dài mà lại thẳng tắp.
"Ừ, bà là một người rất có ý kiến riêng của mình, tuy rằng có đôi khi rất nhiều việc sẽ không nói ra nhưng chỉ cần không thích sẽ chọn lảng tránh, nhưng mà suy xét đến lúc ăn tết Cố Kiêu Hàn nhất định sẽ ở cùng với chúng ta, cho nên bà lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, đi ra ngoài chơi ngược lại cũng một quyết định không tồi."
Lâm Xảo Xảo thở dài một tiếng, ở trên giường lăn một vòng.
"Quan hệ gia đình thật là rắc rối phức tạp a."
Cố Vi Ngôn nhìn dáng vẻ cảm thán của Lâm Xảo Xảo ở nơi đó, nhịn không được cười.
"Sao thế, lại còn cảm thán nữa?"
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo gật đầu.
Cố Kiêu Hàn: "Yên tâm, những việc này sẽ không lan đến gần em."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Sao có thể sẽ không lan đến gần cô a.
Cô có khổ mà không nói nên lời a.
Giống như hôm nay, Tào Tuyết rõ ràng là tới cảnh cáo cô, làm cô bảo trì bổn phận của mình, không cần giống như một thiếu nữ mới lớn luôn không biết đúng mực.
Nhìn biểu tình Lâm Xảo Xảo có chút bị đè nén, Cố Vi Ngôn nhướng mày.
"Em sao thế, bà ấy nói cái gì với em?"
Lâm Xảo Xảo: "...... Thật ra cũng không có gì, chỉ là cảm thấy mọi người đều có ý nghĩ của riêng mình, đây là chuyện không có biện pháp, chúng ta nỗ lực làm được tốt nhất đi, tranh thủ không cho bọn họ có cảm giác không thoải mái."
Cố Vi Ngôn cười khẽ, "Xảo Xảo trưởng thành."
Lâm Xảo Xảo vốn dĩ muốn làm một con cá chép lộn mình, nhưng mà sau đó lại nghĩ đến mình không có sự linh hoạt kia, chậm rì rì ngồi dậy, trừng mắt Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn thu được tầm mắt của Lâm Xảo Xảo, động tác dừng lại.
"...... Em sao thế."
Lâm Xảo Xảo: "Cái gì mà em trưởng thành chứ...... Vốn dĩ em chính là người trưởng thành có tư tưởng thành thục được không, sao ở trong mắt anh em lại giống như một đứa trẻ vĩnh viễn không lớn lên vậy?"
Cố Vi Ngôn: "Em ở chỗ anh chỉ cần an tâm làm một đứa trẻ là được."
Lâm Xảo Xảo: "Vậy không được, vừa rồi anh còn khen em trưởng thành mà."
Cố Vi Ngôn lại câu môi cười.
"Em lý giải sai rồi."
"Cái gì?" Lâm Xảo Xảo nhíu mày, không nghe hiểu lời nói của Cố Vi Ngôn là có ý gì.
Cố Vi Ngôn đi tới, tầm mắt vuông góc xuống dưới, đầu ngón tay thon dài cầm cổ áo của Lâm Xảo Xảo bởi vì vừa rồi lăn lộn tới lăn lộn đi mà hơi hơi mở rộng ra.
Nhẹ nhàng chuyển động một chút như vậy, liền thấy được phong cảnh vô cùng đẹp ở bên trong.
Bởi vì ở nhà, hơn nữa đã sắp đi ngủ, vì thích tùy tính một chút nên Lâm Xảo Xảo lựa chọn không mặc áσ ɭóŧ quá chặt mà trực tiếp mặc áo ngủ tiểu hùng của mình.
Thanh âm của anh từ tính mà lại trầm thấp, còn mang theo ý cười.
"Anh nói nơi này."
Lâm Xảo Xảo vốn dĩ không lĩnh hội được ý của anh, nhưng theo tầm mắt Cố Vi Ngôn nhìn xuống dưới......
Cô lập tức liền minh bạch.
"............"
Lâm Xảo Xảo xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Cố Vi Ngôn!
"Cố! Vi! Ngôn!" Lâm Xảo Xảo nghiến răng.
Người đàn ông này thật đúng là hư.
Cố Vi Ngôn khép lại cổ áo trước ngực cô, "Anh nói chính là sự thật, đừng nóng giận, nhỡ đâu lát nữa bảo bối trong bụng sẽ có ý kiến."
Lâm Xảo Xảo cúi đầu nhìn thoáng qua.
Lời nói này của anh có vẻ đúng là sự thật.
Bất quá......
Lâm Xảo Xảo nhìn nam nhân bỗng nhiên bao phủ lên cô, trợn to đôi mắt.