Chương 57

Cuốn sách trong tay Cố Vi Ngôn được đặt sang một bên, sau đó lại cầm lên.

"Anh cũng là vì danh dự Cố gia, sự tình nháo quá lớn không tốt, những bên truyền thông vô lương đó chỉ biết xem náo nhiệt, nhưng nếu nháo lớn lên thì mất mặt sẽ chỉ là người Cố gia, cho nên vô luận là vì nó hay là Cố gia, việc này đều không thể nháo quá lớn."

Lâm Xảo Xảo lý giải gật đầu một cái.

Cố Vi Ngôn nghiêng đầu nhìn cô một cái.

"Anh nghe dì giúp việc trong nói, Cố Kiêu Hàn đã tới?"

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Đúng, nhưng mà tới không lâu, chỉ ở một lát là đi rồi."

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng lật một trang sách, lật trang sách phát ra thanh âm soàn soạt rất nhỏ.

"Bây giờ có vẻ hai người các em đã thân thiết hơn một ít."

"Không có a, chỉ là nói một ít lời mà thôi, em cảm thấy áp lực gần đây của nó rất lớn, hôm trước em đi ra ngoài mua đồ ăn vặt còn có một một người không biết thuộc công ty truyền thông nào ngồi vào ghế đối diện em nói là muốn phỏng vấn bối cảnh của Cố Kiêu Hàn, ngay sau đó liền rời đi, không có phản ứng người kia."

Đầu ngón tay thon dài của Cố Vi Ngôn dừng lại ở trên một tờ, tựa hồ dừng lại thật lâu, lúc sau, anh khép cuốn sách lại.

Cố Vi Ngôn đem nó đặt lên trên tủ đầu giường, đóng đèn ngủ lại, đạm nói: "Ngủ."

Lâm Xảo Xảo nhìn anh một cái, nghĩ hôm nay cũng chưa muộn, Cố Vi Ngôn sao lại muốn đi ngủ sớm như vậy.

Nhưng nghĩ có thể là do anh ở công ty công việc bận rộn, cho nên cũng cùng chìm vào giấc ngủ theo anh rồi.

Hiện tại cái gì tốt đều không bằng chất lượng giấc ngủ của cô tốt, hóa ra mang thai còn có thể làm chất lượng giấc ngủ trở nên tốt hơn, Lâm Xảo Xảo cảm giác tiểu bảo bối trong bụng này vẫn rất có lợi, tuy rằng cũng làm cô ăn một chút khổ nho nhỏ, nhưng mà mang đến vui sướиɠ cũng là rất nhiều.

Sáng sớm hôm sau, hôm nay là ngày Lâm Xảo Xảo đi làm kiểm tra sức khỏe.

Hôm nay Cố Vi Ngôn đi cùng với cô, ngày thường nếu không phải ngày đặc biệt vội thì Cố Vi Ngôn đều sẽ đưa cô đi khám, cho nên bây giờ Lâm Xảo Xảo đã có thói quen Cố Vi Ngôn đưa cô đi bệnh viện.

Tài xế hôm nay xin nghỉ, lý do là hôm nay đứa con gái học tiểu học của anh ta muốn cùng Ông già Noel đón lễ Giáng Sinh, mà bố chính là Ông già Noel của cô bé.

Cố Vi Ngôn rất hào phóng cho tài xế nghỉ, cho nên anh tự mình lái xe mang theo Lâm Xảo Xảo đi bệnh viện.

Cố Vi Ngôn phát hiện hôm nay Lâm Xảo Xảo mặc một cái áo khoác màu đỏ có hình con nai rất hợp với tình hình , còn mang theo găng tay lông xù xù, cả người thoạt nhìn vừa giữ ấm mà lại đáng yêu.

Anh nhẹ nhàng cười một chút: "Hôm nay em ăn mặc rất hợp với tình hình."

"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo lên xe, cảm giác có chút nóng, còn đem cái khăn mình đang quàng tháo xuống để sang bên cạnh, nói: "Ăn tết mà, chính là phải có cảm giác nghi thức, mỗi ngày em đều rất có cảm giác nghi thức, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, anh còn không hiểu biết em sao."

Cố Vi Ngôn gật đầu: "Hiểu biết, anh hiểu."

Cố Vi Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, phát hiện có điểm không thích hợp, tựa hồ là chiếc xe màu đen kia đã theo bọn họ thật lâu.

Lâm Xảo Xảo ríu tít cùng Cố Vi Ngôn nói một đống chuyện, phát hiện Cố Vi Ngôn luôn câu được câu không trả lời cô, thoạt nhìn bộ dạng có chút có lệ, Lâm Xảo Xảo có chút bực mình, Cố Vi Ngôn này, thế mà lại chỉ có lệ với cô, sau đó đơn giản Lâm Xảo Xảo cũng ngậm miệng lại.

Khi tới bệnh viện, Cố Vi Ngôn đưa Lâm Xảo Xảo vào làm sản kiểm, kết quả kiểm tra tất cả đều tốt, tiểu gia hỏa này lớn lên vô cùng tốt, khỏe mạnh mà lại làm người ta yên tâm, Lâm Xảo Xảo cảm giác cái này cùng tâm tình tốt của mình cũng có chút liên hệ.

Sau khi ra ngoài, đi xuống gara ngầm, cô vừa định nói cái gì đó, bỗng nhiên phát hiện Cố Vi Ngôn bên cạnh nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn xung quanh.

Cô nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Vi Ngôn đem cô đưa phía sau một cây cột, đưa mắt ra hiệu cho cô, nhẹ giọng nói: "Em đừng nhúc nhích."

Lâm Xảo Xảo tuy rằng không biết lời của anh là có ý gì, nhưng vẫn biết là nghe Cố Vi Ngôn khẳng định không sai, cô gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.

Cố Vi Ngôn vẫn duy trì cái tư thế này vài giây, sau đó bỗng nhiên lập tức xông ra ngoài.

Một chân anh đá vào eo của một người đàn ông, nam nhân bị cỗ sức mạnh này đánh ngã ra trên mặt đất, máy quay phim trên tay cũng bay ra ngoài.

Sau khi ngã, phản ứng đầu tiên của người đàn ông này không phải là kiểm tra thương thế bản thân, mà là muốn cố nhặt lên máy quay của mình.

Có thể nói là phi thường có chức nghiệp tu dưỡng.

Nhưng mà chờ đến thời điểm hắn muốn lấy lại phát hiện có một chiếc giày da giẫm lên trên máy quay của hắn.

Tay nam nhân dừng một chút, Cố Vi Ngôn khom lưng, trực tiếp đem chiếc máy cầm lên, sau đó nhìn ảnh chụp bên trong.

Quả nhiên, người này từ lúc bắt đầu đã theo dõi bọn họ, ảnh chụp bên trong máy tất cả đều là anh cùng Lâm Xảo Xảo, hơn nữa không chỉ là hôm nay.

Cố Vi Ngôn rũ mắt, có chút nguy hiểm nhìn người đàn ông đội mũ đen, mặc một cây đen đang nằm lăn dưới mặt đất.

"Anh đang làm gì đó?"

Nam nhân kia đứng dậy, phủi phủi cát bụ ở trên người, cợt nhả nói: "Ai, đừng nóng giận đừng nóng giận, tôi cũng không tính toán làm gì."

Cố Vi Ngôn giơ giơ máy quay trong tay lên: "Cái này cũng gọi là không có làm gì?"

"Cái kia...... Tôi cũng không có biện pháp nào, tôi chỉ nhận tiền của người ta để làm việc thôi, chỉ là làm một ít việc như thế này thôi, ngài đại nhân có đại lượng, đừng so đo với tôi, tôi bảo đảm đây tuyệt đối là lần cuối cùng, về sau tuyệt đối sẽ không chụp các người nữa."

Cố Vi Ngôn lạnh nhạt hỏi: "Vì sao vẫn luôn đi theo chúng tôi?"

Nam nhân gãi gãi đầu: "Cái kia...... Nghe nói ngài là Cố Vi Ngôn, cũng chính là anh trai của Cố Kiêu Hàn, cho nên sếp của chúng tôi giao nhiệm vụ cho tôi là đi theo dõi hai người để chụp lại một ít ảnh chụp hàng ngày, cho nên tôi đi...... Nhưng mà tôi bảo đảm, về sau tuyệt đối không làm."

Cố Vi Ngôn nghe được ba chữ kia, cũng biết người này làm nghề gì.

"Anh là paparazzi?"

"Khụ khụ...... Đừng nói khó nghe như vậy, tôi là phóng viên giải trí."

Cố Vi Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: "Anh thuộc công ty nhà ai?"

Nam nhân ấp a ấp úng không chịu nói chuyện.

Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua máy quay trên tay, hỏi: "Nếu tôi đem cái máy này đập vỡ, anh khẳng định cũng sẽ đau lòng mấy ngày đi?"

Đối với loại người lấy máy quay làm chức nghiệp này khẳng định rất yêu quý đồ vật của mình, Cố Vi Ngôn vừa nói dứt lời, trong ánh mắt nam nhân lập tức lộ ra một tia đau lòng.

Lúc này, Lâm Xảo Xảo chậm rãi đi tới, nhìn người đàn ông trước mắt này, cô kinh ngạc nói: "Là anh?"

Nam nhân nhìn thấy Lâm Xảo Xảo cũng có một tia xấu hổ.

Lâm Xảo Xảo nhìn về phía Cố Vi Ngôn: "Người này lúc trước em đã gặp qua, anh ta tới tìm em, phỏng chừng lúc ấy cũng đi theo em, không nghĩ tới lúc này đây vẫn là anh ta."

Nam nhân: "............"

Mình bị bóc không khỏi cũng quá nhanh......

Cố Vi Ngôn nhìn về phía hắn: "Cho nên, anh còn không muốn nói anh là nhân viên của công ty nào sao?"

Nam nhân lúc này mới ấp a ấp úng đem tên công ty nói ra.

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Ngày mai tôi sẽ tìm người đứng đầu công ty các anh để nói chuyện, cụ thể là việc xâm phạm quyền công dân, tôi cũng sẽ bảo luật sư của tôi gửi luật sư hàm cho các anh, chờ xem."

Nam nhân trên đầu chảy đầy mồ hôi.

Cố Vi Ngôn đem những bức ảnh bên trong đều xóa, sau đó đem máy quay trả lại cho nam nhân.

"Nhớ kỹ, lời này tôi chỉ nói một lần, đây là một lần cuối cùng, nếu lại làm tôi phát hiện còn có lần tiếp theo, tôi nhất định sẽ làm anh vô pháp ở trong thành phố này dừng chân."

Nam nhân không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu, nhưng ý sợ trong con ngươi đã rất rõ ràng.

Nếu người như Cố Vi Ngôn muốn cố ý làm khó dễ hắn mà nói, chỉ sợ hắn thật là ăn không hết gói đem đi, chỉ có ngốc tử mới có thể lặp đi lặp lại nhiều lần mạo hiểm như vậy, lần sau lại có loại nhiệm vụ có khả năng chọc giận đại nhân vật nguy hiểm hắn sẽ không bao giờ nhận nữa.

Cố Vi Ngôn đem máy quay trả lại cho nam nhân, vừa nói một câu.

"Đi thôi."

Nam nhân nói một tiếng cảm ơn, chạy nhanh chuồn mất.

Lâm Xảo Xảo nhìn về phía Cố Vi Ngôn, hỏi: "Có phải anh đã sớm phát hiện người này hay không?"

"Ừ." Cố Vi Ngôn gật đầu: "Chỉ chờ để bắt anh ta thôi, anh ta đi theo một đường rồi."

"Vậy mà anh cũng không nói với em một tiếng...... Một chút em đều không phát hiện......"

Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Nói sớm cho em như vậy để làm gì, lá gan của em thì, vạn nhất bị dọa thì làm sao bây giờ."

"Sao có thể......" Lâm Xảo Xảo lẩm bẩm một câu: "Có anh ở bên cạnh em mà, làm sao em có thể bị dọa chứ."

Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Lời này của em cũng không tồi, có anh ở bên cạnh em, hết thảy cũng không có vấn đề gì."

Lâm Xảo Xảo cảm khái một câu: "Hiện tại paparazzi này thật đúng là kiêu ngạo a, cũng dám trắng trợn táo bạo theo dõi người khác."

Cố Vi Ngôn: "Đừng lo lắng, sẽ không có lần tiếp theo."

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Được."

Sau khi hai người đi ra khỏi bệnh viện, ở trên xe, Cố Vi Ngôn giống như vô tình hỏi một câu.

"Lễ Giáng Sinh em muốn cái gì?"

Lâm Xảo Xảo suy nghĩ một chút, sau đó khẽ cười nói: "Cũng không cần chuẩn bị cái gì, em cũng không phải trẻ con, đã sớm không tin có Ông già Noel gì đó rồi."

"Thật sự?"

"Ừ."

Cố Vi Ngôn nhìn như có chút đáng tiếc thở dài một hơi: "Kia thật đúng là đáng tiếc, vốn dĩ hôm nay nghĩ sẽ đưa em đi chơi, nhưng xem em đối với ngày lễ này cũng không phải rất để ý, vậy quên đi thôi, vốn dĩ cũng đúng, đây cũng không phải ngày lễ của Trung Quốc, đều là do các công ty marketing xào lên, kỳ thật không có chút tính thực chất nào."

Lâm Xảo Xảo khóe miệng nhịn không được run rẩy một chút.

Không phải đâu...... Cô chỉ nói như vậy thôi, vậy mà Cố Vi Ngôn lại cho đó là sự thật??

Nhưng lời nói cô cũng đã nói ra, cũng không thể rút lại được nữa, bằng không sẽ có vẻ là mình đang làm kiêu.

Lâm Xảo Xảo cũng chỉ có thể yên lặng mà nuốt cục tức này xuống, cảm giác bản thân chỉ là tùy tiện khách sáo một chút, nhưng mà Cố Vi Ngôn coi như thật.

A, nam nhân.

Cố Vi Ngôn đem Lâm Xảo Xảo đưa về nhà sau đó liền đi công ty, Lâm Xảo Xảo ở nhà ngồi, âm thầm hối hận đã lâu.

Sớm biết như vậy đã không khách sáo!

Người phụ nữ nào không thích ăn tết trời ạ, rõ ràng là hận không thể một năm 365 ngày ngày đều là ngày hội, mỗi ngày được tặng quà a.

Thế mà một người thông minh như Cố Vi Ngôn ngay cả cái này đều nhìn không ra được, Lâm Xảo Xảo thở dài, thật là càng ngày càng không hiểu cô.

Cho nên, thời điểm mà Dương Hân gọi điện thoại tới, Lâm Xảo Xảo cảm giác cứu tinh của mình đã tới.

"Uy, Xảo Xảo."

Lâm Xảo Xảo thực kích động nói: "Dương Hân!"

Dương Hân bị sự nhiệt tình Lâm Xảo Xảo làm hoảng sợ: "Cậu làm cái gì thế, nhiệt tình như vậy, mấy ngày không gặp, nhớ tớ a?"

"Đúng vậy, tớ nhớ cậu muốn chết."

Dương Hân: "Không đúng, bình thường cậu cũng không nhiệt tình như vậy, hôm nay khẳng định có nơi nào đó không thích hợp."

"...... Cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì a?"

"Không có việc gì, chỉ là muốn mời cậu cùng nhau đi chơi lễ Giáng Sinh."

"Mời tớ?" Lâm Xảo Xảo vốn là vui vẻ, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút không thích hợp.

"Thầy Tiêu của cậu đâu? Sao cậu không mời thầy Tiêu ngược lại lại mời tớ đi."