Chương 52

Lâm Xảo Xảo liếc mắt nhìn Cố Vi Ngôn một cái, bên trong đôi mắt có ý dò hỏi.

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười một chút: "Đừng nghe cậu ta nói bừa, chỉ là biết một chút, không tính là rất tinh thông."

Lâm Xảo Xảo gật gật đầu, cảm giác ăn quả nho có chút ngọt nị, quả nho này tuy rằng ngọt, nhưng mà lượng đường có lẽ quá nhiều, vì thế cô mở một lọ nước khoáng chuẩn bị uống một chút.

Putte ngồi một bên thoải mái cười hai tiếng, thêm mắm thêm muối nói: "Đúng vậy, đối với việc vẽ phong cảnh linh tinh Cố tổng của chúng ta không am hiểu lắm, nhưng mà đối với nghệ thuật vẽ lõa thể thì cậu ta vô cùng tinh thông."

Lâm Xảo Xảo vốn dĩ mới vừa mở chai nước khoáng uống một ngụm, vừa nghe thấy Putte nói cái này, một ngụm nước mắc ở bên trong cổ họng, thiếu chút nữa thì bị nghẹn.

"Khụ khụ khụ......"

Cái gì??

Nghệ thuật vẽ lõa thể???

Cố Vi Ngôn bất đắc dĩ đi tới đưa cho Lâm Xảo Xảo một tờ khăn giấy.

Lâm Xảo Xảo nhận lấy khăn giấy lau chùi khóe miệng có chút ướŧ áŧ.

Cố Vi Ngôn: "Đừng nghe cậu ta nói bừa, không phải."

Putte ở một bên cười xấu xa.

Lâm Xảo Xảo nhìn qua nhìn lại hai người một cái, cũng không biết đây là tình huống như thế nào, nhưng khẳng định có cái gì đó.

Quá khứ của Cố Vi Ngôn kỳ thật cô biết cũng không nhiều lắm, bởi vì Cố Vi Ngôn người này là người phi thường thâm trầm, cũng không nguyện ý nói quá nhiều về việc của bản thân.

Đôi khi Lâm Xảo Xảo cảm giác bản thân ở trước mặt Cố Vi Ngôn chính là một người vô cùng trong suốt, nhưng mà Cố Vi Ngôn ở trước mặt cô lại là mười phần thần bí.

Putte đi tới, trong tay cầm một cây bút vẽ, cười nói: "Xem ra cô cũng không biết chuyện kia."

Lâm Xảo Xảo hỏi: "Việc gì?"

Cố Vi Ngôn mang tính cảnh cáo nói một tiếng: "Putte."

Xem ra Putte căn bản là không sợ sự cảnh cáo này của Cố Vi Ngôn, lại còn mừng rỡ không được.

"Nếu cô không biết thì tôi liền nói cho cô biết một chút, chuyện này có thể nói là phi thường kinh điển."

Lâm Xảo Xảo còn khá tò mò nhìn Putte, cũng không biết đến tột cùng hắn muốn nói cái gì đó.

Putte: "Năm đó tôi cùng Cố Vi Ngôn đều ở nước ngoài du học, cậu ta tới phòng vẽ tranh của tôi chơi, lúc đó chúng tôi đang vẽ tranh cho một người mẫu, kia chính là một cô gái phương Tây tóc vàng phi thường xinh đẹp, dáng người không cần phải khen nữa, chính là ai biết được, Cố Vi Ngôn vừa tiến vào, cô gái kia vừa thấy một người Trung Quốc soái khí như vậy đến, lập tức đôi mắt tỏa ánh sáng, cho rằng Vi Ngôn cũng là học sinh tới nơi này học vẽ tranh, vốn dĩ cô ta không đáp ứng vẽ lõa thể, nhưng vừa thấy đến Cố Vi Ngôn trong lúc nhất thời trực tiếp liền cởi, đem người trong toàn bộ phòng vẽ tranh của chúng tôi đều sợ ngây người, hình ảnh kia có thể nói là vô cùng đẹp, đến nay tôi vẫn có chút hoài niệm a......" Nói xong, Putte hình như là nhớ lại cái gì đó, sách sách vài tiếng.

Cố Vi Ngôn biểu tình nhàn nhạt.

Lâm Xảo Xảo cũng bị lời nói của Putte làm cho khϊếp sợ, hóa ra Cố Vi Ngôn còn có một chuyện như vậy đâu.

"Cố Vi Ngôn...... Anh...... Anh còn có một chuyện như vậy hả?!"

Cố Vi Ngôn bất đắc dĩ nhìn cô, lắc lắc đầu, đem cái ly trong tay đặt sang một bên, đi đến bên người Lâm Xảo Xảo.

"Đừng hiểu lầm, lúc ấy cái gì anh cũng không thấy được, nhìn thấy cô ta có động tác này anh lập tức đi ra ngoài."

"Thật sự?" Lâm Xảo Xảo có chút hoài nghi hỏi.

"Đương nhiên, điều này Putte có thể làm chứng."

Putte gật đầu: "Cái này thì tôi có thể làm chứng, Cố Vi Ngôn người đàn ông này vẫn vô cùng bảo thủ ở phương diện kia, vừa nhìn thấy cô gái phương Tây kia muốn cởϊ qυầи áo liền lập tức đi ra ngoài, bất quá sau đó lại......"

"Sau lại cái gì?" Lâm Xảo Xảo nhịn không được truy vấn nói.

"Cô gái kia có thể nói là đối với Cố Vi Ngôn nhất kiến chung tình, đuổi theo cậu ta rất lâu, sau lại biết cậu ta không phải học sinh ở phòng vẽ tranh chúng tôi, thất vọng, cảm giác chân mệnh thiên tử của cô ta căn bản đối với mình không có bất luận hứng thú gì, để tôi nói, Cố Vi Ngôn cũng thật đủ tàn nhẫn a, cô gái tây dương xinh đẹp như vậy cũng có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nếu là tôi thì đã sớm yêu."

Cố Vi Ngôn quay đầu lại xem anh ta: "Cậu từng yêu người?"

Putte hướng anh chớp chớp mắt: "Đừng nói như vậy, thời điểm ở cùng mỗi một nữ nhân thì đó đó với tớ đều là chân ái."

Cố Vi Ngôn: "Đừng nói chân ái, cậu bất quá là một lãng tử du hí nhân gian thôi."

Putte thở dài một hơi: "Tớ cũng không có cách nào, rốt cuộc khoảng thời gian mà tình yêu hai người bọn tớ tồn tại không thể lâu như vậy, tớ cũng rất hâm mộ hai người có thể vì đối phương tiến vào nấm mồ của tình yêu là hôn nhân, nếu đến lúc đó thật sự gặp một người như vậy, tớ sẽ báo cho hai người."

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng câu môi: "Được, đến lúc đó tớ muốn nhìn xem là cô nương nhà nào lại xui xẻo như vậy."

"Chậc, nói gì vậy, nếu ai theo tớ thì sẽ hạnh phúc đâu, bất quá vậy phải là chuyện của vài chục năm nữa a."

Lâm Xảo Xảo nhìn hắn, cười nói: "Anh cũng không cần tiêu cực như vậy, tình yêu đôi khi chính là một việc rất kỳ diệu, nếu anh cố tình đi tìm ngược lại tìm không thấy, ngược lại sẽ ở trong lúc anh lơ đãng mà xuất hiện ở trong thế giới của anh, làm anh trở tay không kịp, đến lúc đó anh có lẽ không thể bình tĩnh như vậy."

Putte gật gật đầu: "Thôi được, tôi đây có thể mỏi mắt mong chờ, đừng làm cho tôi chờ lâu quá."

Hắn đem bàn vẽ của mình sửa sang lại một chút, nhìn về phía Cố Vi Ngôn.

"Không chuẩn bị thử lại một chút?"

Cố Vi Ngôn cùng Lâm Xảo Xảo nói: "Lúc trước cũng đi theo học một thời gian, cũng coi như là người biết nửa vời, hiện tại ngẫm lại thì đã thật nhiều năm không chạm qua thứ này."

Putte cười nói: "Năm đó ông thầy râu xồm của chúng tôi đều nói Cố Vi Ngôn nếu tập trung luyện tập mà nói, nhỡ đâu lại thật là một hạt giống tốt đâu, ai biết đây là một người trong xương cốt đều tỏa ra mùi tiền a, đối với chuyện buôn bán gì đó yêu sâu sắc, chuyên chú với kiếm tiền, đối với thứ này của chúng tôi thì hứng thú không lớn."

Lâm Xảo Xảo cười nói: "Không thể tưởng được, anh còn rất đa tài đa nghệ."

Putte: "Nếu không nói quá, lúc trước là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nữ nhân a."

Cố Vi Ngôn dựa vào một bên tủ bát, cổ khẽ nhếch, một tay cầm ly, rượu màu đỏ tươi chảy xuôi vào trong hầu kết, lông mi hơi hơi rũ xuống, cực kỳ giống dáng vẻ của một quý công tử nhẹ nhàng, đôi khi khí chất của một người không phải là thứ có thể tân trang ở bên ngoài, nhất cử nhất động cũng làm người ta cảm giác được mười phần quý khí, điều này liên quan với việc giáo dục từ nhỏ cùng tự thân rèn luyện.

Putte quay quay bút vẽ của mình, cảm khái nói: "Bây giờ cậu đang là một mẫu vẽ hoàn hảo, nếu không thì tớ có thể cho vẽ cho cậu một bức."

Cố Vi Ngôn xem hắn: "Thôi bỏ đi, thời gian của tớ rất quý giá, cần dành cho một số việc khác."

"Tỷ như?"

"Bồi phu nhân của tớ." Cố Vi Ngôn khẽ cười nói.

Putte trợn trắng mắt: "OK, hiện tại xem như tớ đã biết, cậu là một người chồng phi thường hoàn mỹ."

Cố Vi Ngôn tiếp tục cười nói: "Phu nhân của tớ cũng là một người rất đa tài đa nghệ."

"Hả?"

"Gần đây cô ấy cũng đang luyện tập thư pháp, có lẽ hai người có thể giao lưu một chút hứng thú về nghệ thuật, về vấn đề này có lẽ tớ mới là thường dân."

Lâm Xảo Xảo có chút kinh ngạc nhìn Cố Vi Ngôn.

Dáng vẻ kiêu ngạo vì vợ mình của Cố Vi Ngôn kia là như thế nào?

Nhưng lúc ánh mắt cô cùng Cố Vi Ngôn đối diện, cô lại có thể biết được trong lòng Cố Vi Ngôn nghĩ như thế nào.

Bây giờ Cố Vi Ngôn cũng coi như là huyễn thê cuồng ma, thời điểm nói chuyện cùng với bạn bè dù cho có thể làm bản thân thấp xuống cũng muốn đem vị trí của Lâm Xảo Xảo tô đậm lên, không thể không nói, chỉ có nam nhân cao EQ mới có thể bày ra dáng vẻ này ở trước mặt bạn khen ngợi vợ của mình.

Lâm Xảo Xảo có chút ngượng ngùng nói: "Thời gian luyện tập của tôi cũng không dài lắm."

"Thật vậy sao." Putte có chút kinh hỉ nói: "Vừa lúc tôi có một bức tranh mặt trên rất thích hợp viết một chút chữ, cô muốn thử hay không?"

"...... Trình độ của tôi hữu hạn, anh không ghét bỏ là được."

"Điều đó là đương nhiên, muốn chính là một loại cảm giác như vậy, nếu quá mức với hoàn mỹ thì ngược lại không thích hợp bức tranh này của tôi."

Vì thế, Lâm Xảo Xảo liền cầm bút vẽ ở bên cạnh bức tranh dựa theo yêu cầu của Putte viết mấy chữ.

Vốn dĩ cô viết xong vẫn có chút thấp thỏm, không nghĩ tới phản ứng của Putte rất tốt.

Hắn kích động vỗ tay, "Thật sự rất đẹp, tôi thích!"

Lâm Xảo Xảo chớp mắt hai cái, "Thật vậy chăng?"

Putte: "Đương nhiên, con người của tôi rất thật tình, trước nay không nói dối bao giờ, nếu không hài lòng thì sẽ không hư tình giả ý khích lệ cô đâu."

Lâm Xảo Xảo cười một chút, có thể được một vị "Người cuồng nghệ thuật" khích lệ như vậy làm người ta rất vui vẻ.

Cố Vi Ngôn cũng cười nhạt đi tới ôm lấy eo Lâm Xảo Xảo, "Tớ đã nói rồi, phu nhân của tớ rất ưu tú."

Putte đem bức họa cuộn lại: "Đương nhiên, tớ đã cảm giác được, nhưng mà, có một nửa là cậu tẩy não tinh thần cho tớ."

Cố Vi Ngôn hơi hơi nhướng mày, "Có sao."

Putte: "Đương nhiên là có, chỉ sợ cậu cũng không biết bản thân có bao nhiêu yêu phu nhân của mình, thật hy vọng về sau tớ cũng có thể giống cậu như vậy."

Cố Vi Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, cho hắn một lời hồi đáp.

Một chữ.

"Khó."

Putte tức đến nỗi ngực phập phồng, "Cậu quả nhiên vẫn cùng trước kia giống nhau, tức chết tớ rồi."

Hắn đi vòng quanh biệt thự to như vậy hai vòng, bỗng nhiên điện thoại vang lên, hắn nhận cuộc gọi, đối với đầu dây bên kia thực ngắn gọn nói hai câu.

Sau đó, hắn nhìn hai người trước mặt.

"Nhị vị, chỉ sợ không thể tiếp tục tiếp đãi hai người."

"Cậu có việc?" Cố Vi Ngôn hỏi.

"Đương nhiên, tớ ở chỗ này mới quen biết một em gái võng hồng mời tớ đi ra ngoài nhảy Disco, cậu cảm thấy tớ có khả năng không đi sao?"

Cố Vi Ngôn: "......"

Putte: "Trước khi tớ bước vào nấm mồ hôn nhân, linh hồn cùng thân thể của tớ vĩnh viễn đều tự do."

Nói xong, thoạt nhìn Putte vô cùng sốt ruột liền rời khỏi nơi này.

Lâm Xảo Xảo cười xem người này, "Không thể tưởng được anh còn có một người bạn như vậy."

Cố Vi Ngôn cũng cười, "Chính xác, tên này xem như một dị loại trong những người bạn của anh."

"Lúc trước em chưa bao giờ nghe anh nhắc tới người này."

"Ừ, chỉ là lúc trước đi du học thường xuyên ở cùng cậu ấy, mà lúc đó thì cậu ấy còn không phải cái dạng này."

"Đó là......"

Cố Vi Ngôn cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Một người biến thành một bộ dạng khác luôn luôn có nguyên nhân, hiện tại người này du hí nhân gian bất quá cũng là vì cậu ấy bị người khác thương tổn mà thôi."

Lâm Xảo Xảo có chút kinh ngạc há to miệng.

"Như vậy a......"

Cố Vi Ngôn: "Ừ, người bạn gái thứ nhất của cậu ấy đem cậu ấy trở thành máy ATM, nhưng mà cái này không phải quan trọng nhất, mà là thời điểm nữ nhân kia đang yêu đương với cậu ấy đồng thời cùng nam nhân khác ở bên nhau, thậm chí còn nói với người khác đây là một tiểu tử ngốc, kết cục em cũng có thể đoán được, cậu ấy bị quăng, bị ném rất vô tình, từ đó về sau cậu ấy biến thành loại người như thế."

Lâm Xảo Xảo không biết nên nói cái gì, cô gật gật đầu, "Vậy thì rất thảm......"

Cô ăn có chút quá no liền nằm nghiêng lên trên sô pha.

Cố Vi Ngôn nhìn cô, lại cười.

Lâm Xảo Xảo nhìn về phía anh, "...... Anh cười cái gì?"