Chương 45

Lâm Xảo Xảo cười trộm: "Em mua cho anh loại dùng qυầи ɭóŧ một lần đó."

Cố Vi Ngôn: "......"

"Nó rất tiện, tốt và thoải mái, tin tưởng em đi." Lâm Xảo Xảo lời thề son sắt nói.

"Được." Cố Vi Ngôn bất đắc dĩ nhìn về phía cô: "Tiểu trứng thối."

Lâm Xảo Xảo: "Thôi mà, anh đã bận rộn cả một ngày, đi tắm rửa rồi thả lỏng một chút đi."

Cố Vi Ngôn nhìn về phía cô, nói: "Nếu còn có cái gì muốn ăn thì nói cho gì giúp việc biết, không cần ủy khuất."

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Được, cái này đương nhiên em biết, sẽ không ủy khuất mình về phần ăn uống."

Cố Vi Ngôn gật đầu: "Vậy tốt, biết em vẫn ổn thì anh an tâm rồi, anh đi tắm rửa trước."

"Từ từ." Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên nói.

Cố Vi Ngôn vốn dĩ đã chuẩn bị đứng dậy, nghe được Lâm Xảo Xảo hô một tiếng, lại nhìn về phía màn hình, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Xảo Xảo tròng mắt linh động xoay một chút: "Vừa rồi anh chưa cho em xem phòng tắm đâu......"

Cố Vi Ngôn mắt đẹp híp lại: "Sao nào, em còn muốn xem anh tắm rửa?"

Lâm Xảo Xảo: "...... Nếu anh nguyện ý thì em cũng không phải không đồng ý."

Rốt cuộc nhìn hình ảnh dáng người hoàn mỹ của Cố Vi Ngôn đắm chìm trong vòi hoa sen, cũng tuyệt đối sẽ làm người ta tâm thần nhộn nhạo.

Cố Vi Ngôn nhẹ giọng hừ cười một tiếng.

"Đừng nghĩ, tiểu phôi đản."

Lâm Xảo Xảo: "Thôi được thôi được......"

Cố Vi Ngôn cuối cùng vẫn không đồng ý cho cô phát sóng trực tiếp việc mình tắm rửa, bất quá Lâm Xảo Xảo cảm giác ở trong đầu mình có thể não bổ ra tới một loạt hình ảnh cực kỳ hương diễm......

Hai ngày sau, cảm giác ghê tởm của Lâm Xảo Xảo hơi tốt lên một chút.

Cô mới từ lớp học thư pháp trở về, vừa vào nhà thì nhìn thấy Tào Tuyết đang ngồi trên sô pha ở phòng khách.

Lâm Xảo Xảo bước nhanh hơn vài bước, đi qua.

"Mẹ, mẹ đã đến rồi."

Tào Tuyết vốn dĩ đang bưng một ly trà chậm rãi uống, ngón tay thon dài cùng cái ly sứ Thanh Hoa rất là tương xứng.

Hình như bà vừa mới duỗi thẳng tóc, có vẻ rất khí chất mượt mà.

Nghe được âm thanh, Tào Tuyết nghiêng đầu nhìn qua.

"Xảo Xảo, đã trở lại a." Bà cười khẽ.

Lâm Xảo Xảo đi qua đó, ngồi xuống một bên sườn khác trên sô pha cạnh Tào Tuyết, khoảng cách vừa vặn tốt, không phải quá xa cũng không phải rất gần.

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Vâng, mới từ lớp học thư pháp về."

Tào Tuyết cười nói: "Nghe nói Vi Ngôn đi công tác?"

Lâm Xảo Xảo: "Đúng vậy."

Tào Tuyết nói: "Tính chất công việc của nó chính là như vậy, có đôi khi sẽ rất bận, hơn nữa thương trường như chiến trường, con cũng thông cảm cho nó."

Lâm Xảo Xảo: "Con đương nhiên có thể lý giải, mẹ yên tâm."

Tào Tuyết gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, con một người ở nhà có khỏe không, có thể cảm thấy có chút vô vị hay không, có cần mẹ tới ở cùng con không?"

Lâm Xảo Xảo lắc đầu: "Có lẽ sẽ không, ngày thường con sẽ đi luyện thư pháp, có đôi khi cũng sẽ cùng bạn bè cùng nhau đi ra ngoài chơi, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, mẹ không cần lo lắng cho con."

Tào Tuyết cười một chút: "Mẹ biết, con vẫn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện."

Lâm Xảo Xảo lông mi hơi chớp chớp, nhìn Tào Tuyết.

Tào Tuyết nói: "Tuy rằng bối cảnh gia thế của con không tính là hiển hách, nhưng ưu điểm của con rất rõ ràng, con rất thông minh lại hiểu chuyện, chưa bao giờ sẽ vô cớ gây rối, cùng Vi Ngôn cảm tình vô cùng tốt, chỉ riêng điểm này đã rất đáng quý, phải biết rằng, cảm tình của các con tốt thì mẹ đã cảm thấy vui vẻ."

Lâm Xảo Xảo cười nói: "Cảm ơn mẹ khích lệ."

"Không phải khích lệ con, điều mẹ nói chính là sự thật."

Tào Tuyết nói xong, từ trong túi xách Hermes của mình lấy ra một cái hộp.

Lâm Xảo Xảo nhìn thoáng qua.

Đồ ăn vặt?

Tào Tuyết cười sau đó đẩy về phía cô: "Đây là cho con."

"Cho con?"

"Đúng vậy, nghe dì giúp việc trong nhà nói gần đây con ăn uống không tốt lắm, không thích ăn các món ăn có quá nhiều dầu mỡ, chỉ thích ăn chút trái cây cùng món ăn có vị chua, cho nên mẹ mang đến cho con một ít thoại mai*, loại thoại mai này rất chua, nó là lần trước mẹ cùng bạn bè đi Nhật Bản chơi mang về, mẹ lấy một ít cho con nếm thử, nếu con thích ăn nó thì mẹ sẽ nhờ người lại mang một ít trở về."

Lâm Xảo Xảo trong khoảng thời gian ngắn có chút cảm động.

Tào Tuyết lại quan tâm cô như vậy.

Tào Tuyết săn sóc mở ra cái nắp ra: "Tới, nếm thử xem có thích hay không."

Lâm Xảo Xảo vươn ngón tay ra, nhéo một ngụm bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nháp.

Miếng thứ nhất cô có cảm giác hơi bị chua quá nhưng lúc nếm nếm lại cảm thấy vị chua này ăn lên vô cùng cuốn, mạc danh mang theo một cổ toan sảng, ăn xong hương vị đọng lại là chua ngọt chua ngọt.

Một viên ăn xong rồi, nhưng dư vị vẫn đọng lại, làm cho người ta vô cùng muốn ăn viên thứ hai.

Lâm Xảo Xảo đem hạt phun ra, Tào Tuyết cười nhìn cô: "Hương vị thế nào?"

Lâm Xảo Xảo rất đồng ý gật đầu: "Thật sự ăn rất ngon!"

"Sẽ không có cảm giác quá chua?"

"Sẽ không, con cảm thấy ăn rất ngon." Lời nói của Lâm Xảo Xảo phát ra từ phế phủ.

"Vậy là tốt rồi." Tào Tuyết đem cái nắp đậy lại, đẩy đến bên cạnh Lâm Xảo Xảo: "Nhà mẹ còn có mấy hộp, mấy ngày nữa sẽ làm người đem đưa lại đây cho con, con ăn trước."

Lâm Xảo Xảo cảm kích nói: "Cảm ơn mẹ."

Tào Tuyết: "Nói cảm ơn cái gì, hiện tại con phải chịu tội đều bởi vì hoài cốt nhục của Cố gia chúng ta, đương nhiên phải đối với con càng tốt một chút."

Lâm Xảo Xảo đem hộp cầm lại đây, không nhịn được lại cầm một viên bỏ vào trong miệng.

Thật sự rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ......

Tào Tuyết thấp thấp cười một tiếng: "Đúng rồi, hôm nay tới không chỉ mang đồ ăn vặt đưa cho con, còn có chính sự."

Lâm Xảo Xảo nhìn bà, nghiêm mặt nói: "Việc chính sự gì ạ?"

"Lần trước đã nói sẽ làm cho con một bộ sườn xám con có nhớ hay không?"

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Nhớ rõ."

Đương nhiên là cô nhớ rõ, lần trước bộ sườn xám mà Tào Tuyết mặc phá lệ đẹp, nó không dễ dàng làm người quên.

Tào Tuyết: "Mẹ cũng không quên, cho nên đã cùng nhà thiết kế đặt lịch, hôm nay sẽ mang theo con đi đo kích cỡ."

Lâm Xảo Xảo: "Hôm nay?"

"Sao thế, con còn có việc gì khác sao?"

"Cái đó thì thật ra không có......" Lâm Xảo Xảo suy nghĩ một chút: "Con không cần chuẩn bị gì ạ?"

Tào Tuyết cười nói: "Không có, thừa dịp hiện tại bụng con còn không có lộ ra ngoài, mang con đi làm một bộ con thích, chờ đến lúc con sinh con xong thì vừa lúc có thể mặc."

Lâm Xảo Xảo phát hiện Tào Tuyết suy nghĩ rất chu đáo, thật đúng là như vậy, qua mấy ngày nữa bụng nhô lên thì sẽ không có cách đo kích cỡ.

Cho nên, cô buông đồ vật trong tay xuống liền đi theo Tào Tuyết đi ra ngoài.

Tào Tuyết mang theo cô tới một tiệm may được trang hoàng rất phục cổ, trên tường treo rất nhiều kiểu sườn xám khác nhau, nhìn cổ kính, vừa thấy đây chính là người có tay nghề, dù cho giá cả xa xỉ, muốn hẹn trước với một người như vậy hẳn phải tốn mất một đoạn thời gian.

Lâm Xảo Xảo chọn loại vải mà mình thích, sau đó để nhà thiết kế đo kích cỡ của cô.

Cô hỏi: "Cái này bao lâu có thể ra thành phẩm?"

Tào Tuyết ở một bên nói: "Cái này phụ thuộc vào linh cảm của nhà thiết kế, không nóng nảy, nếu làm tốt thì mẹ sẽ mang đến cho con."

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Vậy được, cảm ơn mẹ."

Tào Tuyết: "Không cần, con là vợ của Vi Ngôn, cũng coi như là nửa đứa con gái của mẹ, đối xử tốt với con là điều mẹ nên làm."

Lâm Xảo Xảo tâm tình rất tốt.

Bỗng nhiên cô cảm giác bản thân được mọi người chung quanh sở quan ái.

Sinh hoạt như vậy làm người ta thích ý lại an tâm.

Buổi tối, Lâm Xảo Xảo về nhà cơm nước xong vốn dĩ cảm giác bản thân đã ăn no, nhưng tầm mắt của cô bỗng nhiên lại liếc tới hộp thoại mai mà Tào Tuyết hôm nay mang đến cho mình.

Tay cô có chút ngo ngoe rục rịch......

Rốt cuộc, cô không có chiến thắng được cảm giác muốn ăn, tựa hồ vừa nhìn thấy hộp thoại mai kia thì trong miệng cô đã muốn chảy nước miếng...... Cái loại cảm giác này làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Lâm Xảo Xảo đem cái hộp cầm lại đây, một bên xem tổng nghệ một bên ăn thoại mai chua trong hộp, bất tri bất giác thì hộp thoại mai này đã bị cô ăn sạch.

Lâm Xảo Xảo có chút ngốc ngốc nhìn hộp, thế này đã ăn xong rồi? Người ta mang đồ ăn vặt lại đây cho cô vậy mà chỉ một đêm cô đã ăn xong rồi.

Bất quá loại thoại mai này xác thật ăn rất ngon, hiện tại Lâm Xảo Xảo bắt đầu chờ mong lúc loại thoại mai kia được mang tới, hy vọng có thể nhanh một chút.

Ngày hôm sau, buổi sáng lúc Lâm Xảo Xảo thức dậy cảm giác bản thân vô cùng muốn ăn, đi xuống lầu ăn hết hai chén cháo thịt nạc với trứng vịt bắc thảo mà dì giúp việc làm cùng hai cái bánh quẩy.

Dì giúp việc nhìn cô đều có chút vui vẻ: "Hôm nay ăn uống không tồi?"

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Đúng vậy, lúc thức dậy con đã cảm thấy vô cùng đói, chỉ muốn ăn thật nhanh một cái gì đó để lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của mình."

"Ăn nhiều ăn nhiều, ăn uống được là chuyện tốt."

Lâm Xảo Xảo cười một chút, cô nhìn nhìn lịch, hôm nay là thứ sáu.

Nói cách khác từ hôm nay đến thứ hai cô đều không có việc gì có thể làm.

Bây giờ cũng không biết Dương Hân đang bận làm gì đó, một người để cô đi chơi cùng cũng không có.

Lâm Xảo Xảo ở nhà xem TV một lúc, cảm giác có chút nhàm chán, nhìn di động, cô mở khung thoại của Cố Vi Ngôn, muốn nói cái gì đó.

Nói những việc lông gà vỏ tỏi thì cô sợ quấy rầy Cố Vi Ngôn, nhưng cô lại thật sự rất muốn gặp anh.

Bỗng nhiên, mắt Lâm Xảo Xảo sáng rực lên một chút, cô lấy di động ra xem xét lịch chuyến bay của mấy hãng hàng không.

Đôi khi cô cũng coi như là một người tương đối tùy hứng.

Muốn nhìn thấy một người thì phải lập tức nhìn thấy, chậm trễ không được, dù sao bản thân cũng không có việc gì để làm.

Mỗi một tế bào ở trong thân thể đều đang phát tiết sự nhung nhớ của mình, giống như là có một cái lông ngỗng đang tinh tế chạm không ngừng vào cảm xúc ở đáy lòng, cùng với âm nhạc nhẹ nhàng, làm người ta căn bản ngồi không được.

Cô mang theo tâm tình suиɠ sướиɠ thu thập chính mình hành lý, chuẩn bị ra trận, chỉ vì đến lúc đó có thể cấp cho Cố Vi Ngôn một kinh hỉ.

Lâm Xảo Xảo xuất phát, còn cố ý dặn dò một chút dì giúp việc trong nhà không cần nói cho Cố Vi Ngôn.

Buổi chiều vẫn còn khá nắng.

Lâm Xảo Xảo tới Y thị, trên đầu cô đội mũ che nắng trên đầu, trên mắt đeo một cái kính râm màu trà, xem như che đến rất kín mít.

Cô tới khách sạn mà Cố Vi Ngôn ở, ngồi xuống sô pha trong phòng khách, móc di động ra gọi cho Cố Vi Ngôn một cuộc điện thoại.

Cố Vi Ngôn nhận rất nhanh.

Thanh âm trầm thấp từ tính của anh xuất hiện ở trong điện thoại.

"Alo."

"Là em."

"Anh biết, thanh âm của vợ mình sao anh lại có thể không nghe ra được chứ." Cố Vi Ngôn mỉm cười nói.

Lâm Xảo Xảo hỏi: "Hiện tại anh có bận không?"

"Cũng được, một hội nghị đã kết thúc." Cố Vi Ngôn trả lời nói.

Lâm Xảo Xảo: "...... Vậy anh còn ở bên ngoài ăn sao?"

"Có lẽ, bên này có một người bạn muốn mời anh một bữa cơm."

Lâm Xảo Xảo có chút sốt ruột: "Anh muốn ở bên ngoài ăn cơm a?"

Cố Vi Ngôn: "Đúng vậy, sao thế, em có việc?"

"Cái kia...... Bữa tiệc này có cần thiết đi không a?"

Cố Vi Ngôn: "Có chút, dù sao cũng là bạn bè hợp tác với nhau, cũng không thể coi thường mặt mũi của người ta."

"......"

"Có phải em có chuyện gì đó muốn cùng anh nói?" Cố Vi Ngôn nhẹ giọng hỏi.

Lâm Xảo Xảo hữu khí vô lực nói: "Vâng, em muốn nói, anh ăn cơm thật ngon a."

Sau khi chấm dứt cuộc điện thoại, Lâm Xảo Xảo nằm liệt trên sô pha, lại phải chờ thêm a, chế tạo kinh hỉ thật đúng là một việc không hề dễ dàng a, nguy hiểm luôn thường trực.

Chỉ là không bao lâu sau đó......

*Thoại mai (话梅, huàméi), là tên gọi để chỉ chung một số loại thực phẩm của người Trung Quốc trong đó có mơ ngâm với đường, muối và một số loại thảo dược khác như cam thảo. Nói chung có hai dạng thoại mai: dạng khô và dạng ướt (ngâm dầm). Tuy nhiên, hương vị và cách chế biến thì có sự khác biệt lớn giữa các khu vực.