Chương 41

Qua mấy ngày sau đó.

Lúc Lâm Xảo Xảo kết thúc tiết học thì đặc biệt dặn dò tài xế không cần tới đón mình, bởi vì cô chuẩn bị sau khi học xong thì sẽ đi đến một tiệm bánh ngọt mới mở để ăn ăn uống uống tiêu sái một chút.

Bởi vì đây là giai đoạn đầu của thai kỳ cho nên đôi khi cô vẫn sẽ gặp tình huống ghê tởm ăn không ngon, nhưng lúc mà cô gặp được món ăn mà mình thích thì vẫn rất khát vọng.

Này không, bởi vì cửa hàng này gần đây cho ra sản phẩm mới là kem khoai tuyết, cho nên cô đặc biệt đợi sau khi tan học thì đi ăn.

Lâm Xảo Xảo ăn xong đồ ngọt cảm thấy mỹ mãn rồi chuẩn bị về nhà, nhưng lại nhìn thấy ở đối diện có một bóng dáng.

Trong lúc nhất thời Lâm Xảo Xảo có cảm giác người nọ là Cố Vi Ngôn, bởi vì thật sự là có điểm giống.

Nhưng sau đó cô lại cảm thấy không có khả năng, bởi vì Cố Vi Ngôn không có khả năng mặc phong cách như vậy.

Giây tiếp theo, người đàn ông kia liền xoay xoay người.

Lâm Xảo Xảo lắp bắp kinh hãi.

Cố Kiêu Hàn.

Hình như Cố Kiêu Hàn cũng thấy Lâm Xảo Xảo, hắn chau lông mày một chút, từ bên đường đối diện đi về phía cô.

Cho đến lúc Cố Kiêu Hàn đi tới, Lâm Xảo Xảo mới phản ứng lại.

"Thật trùng hợp a......"

Cố Kiêu Hàn gật đầu: "Đúng là rất trùng hợp."

Lâm Xảo Xảo tựa hồ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Cố Kiêu Hàn, vừa thấy, quả nhiên đầu ngón tay người đàn ông này đang kẹp một điếu thuốc lá.

Ngón tay nam nhân này thon dài, điệu bộ lúc kẹp thuốc lá thật đúng là có vài phần đẹp.

Lâm Xảo Xảo vì nhắc nhở hắn nên cố ý ho khan một chút.

Hình như Cố Kiêu Hàn cũng hiểu được, thật nhanh đem điếu thuốc trong tay mình ném vào bên trong thùng rác.

"Ngượng ngùng, đã quên chị đang mang thai."

Lâm Xảo Xảo: "Không có việc gì."

Cố Kiêu Hàn trong mắt mỉm cười nhìn Lâm Xảo Xảo: "Xảo Xảo?"

Lâm Xảo Xảo không rõ Cố Kiêu Hàn vì sao hắn bỗng nhiên kêu tên của mình.

Cố Kiêu Hàn cúi thấp eo, như vậy là mặt đối mặt với Lâm Xảo Xảo.

Hắn câu môi cười nói: "Có phải bởi vì chị tên là Xảo Xảo cho nên chúng ta mới có duyên như vậy a."

Lâm Xảo Xảo: "......"

Mặc kệ thấy thế nào, cô đều mạc danh cảm giác chú em này của mình có chút không đứng đắn.

Nhìn biểu tình của Lâm Xảo Xảo có chút phòng bị, Cố Kiêu Hàn lui về phía sau một bước, buông tay.

"Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không phải là người xấu, bây giờ chúng ta là bạn bè không phải sao?"

Lâm Xảo Xảo sửa đúng hắn: "Chúng ta không phải bạn bè, tôi là chị dâu của em."

"Chị dâu?" Cố Kiêu Hàn lặp lại một lần cái từ này, sau đó cười mị đôi mắt: "Nghe cũng không tồi."

"......"

"Đúng rồi, việc chị mang thai tôi còn chưa tới kịp chúc mừng chị."

"Không có việc gì, không cần khách khí như vậy."

Cố Kiêu Hàn nhìn nhìn bên người cô: "Một mình chị tới đây sao?"

"Đúng vậy."

Cố Kiêu Hàn tựa hồ là có thói quen định sờ túi lấy thuốc lá, nhưng giữa đường lại ngừng lại.

"Để tôi đưa chị về nhà đi, thời gian cũng không còn sớm."

Lâm Xảo Xảo lắc đầu: "Không cần, để tôi tự bắt xe trở về là được."

Cố Kiêu Hàn cười một chút, bên trong con ngươi lại không có chút độ ấm nào.

"Chị dâu tình nguyện tự mình bắt taxi mà không chịu ngồi xe của tôi, có phải là không thật sự coi tôi như người nhà?"

Lâm Xảo Xảo nhíu mày: "Ý của tôi không phải như vậy."

Cố Kiêu Hàn nhướng mày, có vẻ là đang chờ nghe xem Lâm Xảo Xảo giải thích như thế nào.

Lâm Xảo Xảo không biết nói như thế nào, cảm giác trong lòng người này có lẽ vẫn còn có điểm yếu ớt, không chịu nổi người khác thương tổn.

Đích xác, đứng ở góc độ này của Cố Kiêu Hàn, chỉ cần một động tác nhỏ vô tâm của người khác đều có khả năng bị hắn đặt vào trong mắt đi.

Lâm Xảo Xảo suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra được cái cớ gì khác.

Cô đành phải gật đầu: "Thôi được, vậy phiền toái em."

Cố Kiêu Hàn cười khẽ: "Lúc này mới đúng."

Lâm Xảo Xảo lên xe của Cố Kiêu Hàn.

Cố Kiêu Hàn còn nhắc nhở cô một câu: "Thắt kỹ đai an toàn."

Đây lại còn là một người tương đối cẩn thận.

Ấn tượng của Lâm Xảo Xảo đối với hắn có hơi hơi tốt hơn một chút.

Tâm tình Cố Kiêu Hàn có vẻ không tồi, vừa đi vừa trò chuyện với Lâm Xảo Xảo.

"Chị biết vừa rồi tôi đang làm cái gì không?"

Lâm Xảo Xảo trả lời: "Làm cái gì?"

Cố Kiêu Hàn khẽ cười một tiếng: "Tôi quen biết một người trong giới giải trí, gần đây bọn họ thiếu một người, nói là muốn tôi giúp họ một chút."

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Như vậy a."

Cố Kiêu Hàn: "Kỳ thật đối loại chuyện này tôi cũng không phải rất nhiệt tình, nhưng cuối cùng tôi vẫn đáp ứng rồi, chị biết vì lý do gì không?"

"Vì cái gì?"

Cố Kiêu Hàn: "Con người của tôi luôn luôn thích làm một ít việc có tính khiêu chiến, hơn nữa việc này trước nay tôi chưa làm qua, là lĩnh vực mà tôi không biết, cho nên tôi muốn thử sức một chút, bất quá còn có một nguyên nhân quan trọng hơn."

"Hả?"

Trên đường gặp một cái đèn xanh đèn đỏ, xe ngừng lại.

Cố Kiêu Hàn bàn tay đặt ở trên tay lái, hắn lắc đầu một chút: "Ngay cả cái này cũng không đoán ra được, đương nhiên là bởi vì cái này nhận được nhiều tiền a, ai mà không biết giới giải trí nhanh nhận tiền?"

Lâm Xảo Xảo xem hắn: "...... Em thiếu tiền?"

"Vấn đề này chị hỏi rất hay, kỳ thật tôi không muốn thiếu tiền lại nói tôi không thiếu tiền, nhưng nếu nói là thiếu tiền thì trong túi tôi thật sự một đồng cũng không còn."

Lâm Xảo Xảo cảm giác người này lúc nói chuyện đang cố ý loanh quanh lòng vòng, làm cô nghe mãi không hiểu.

Cố Kiêu Hàn cười một chút: "Chị nghe không hiểu cũng là bình thường."

Lâm Xảo Xảo: "......"

Cố Kiêu Hàn: "Khi tôi về nước thì thật sự muốn bắt đầu lại từ đầu rồi, chị cảm thấy tôi thật sự nguyện ý tiếp tục luôn dựa vào chồng của chị cứu tế để sống sao, như vậy tôi với một con sâu gạo có gì khác nhau."

Lâm Xảo Xảo: "Kỳ thật em cũng không cần như vậy, có thể chính mình đi làm, tập đoàn Cố thị......"

Cố Kiêu Hàn cảm giác rất buồn cười đánh gãy Lâm Xảo Xảo: "Chị cảm thấy nếu tôi thật sự đi công ty, Tào Tuyết không phải là người thứ nhất nhằm vào tôi sao, trong công ty có bao nhiêu nhãn tuyến của bà ấy, mà thân phận của tôi như vậy thì làm sao có tiền đồ ở nơi đó, đến lúc đó chỉ có một cái kết cục tiến thoái lưỡng nan chờ tôi, huống chi chồng của chị là một người đa mưu túc trí như vậy đã sớm không biết chuẩn bị nhiều ít mưu kế chờ tôi đâu."

Lâm Xảo Xảo nghe Cố Kiêu Hàn nói như vậy về Cố Vi Ngôn cảm thấy rất không thoải mái.

Tuy rằng ngày thường cô cũng cảm thấy Cố Vi Ngôn rất đa mưu túc trí, nhưng những lời này được nói ra từ miệng người khác sao cô nghe lại biệt nữu như vậy đâu......

Đại khái là người mình thích chỉ có thể do chính mình nói đi, người khác nhiều lời một câu đều có cảm giác là bị xâm phạm.

Lâm Xảo Xảo không biết vì sao Cố Kiêu Hàn lại nói những cái đó với mình.

"Vậy em không có ý định đi công ty?"

"Lúc trước nghĩ tới, nhưng lại cảm thấy quá mệt mỏi, tạm thời không có cái ý tưởng này."

Lâm Xảo Xảo gật gật đầu, lại cảm thấy kỳ quái, nhìn về phía Cố Kiêu Hàn.

"Vì sao anh lại lựa chọn nói những việc này cho tôi, quan hệ giữa chúng ta còn không có tốt như vậy đi."

Cố Kiêu Hàn cười khẽ ra tiếng, dưới ánh nắng một bên răng nanh phản chiếu lại giống như đang loang loáng phát sáng.

"Chị muốn biết lý do?"

"Ừ."

Cố Kiêu Hàn nghiêng đầu nhìn cô một cái, trong mắt có ý cười: "Bởi vì chị là người không có tâm cơ nhất trong nhà này, cho nên chị đối với tôi không có nguy hiểm gì, nói một chút với chị cũng không sao cả."

Lâm Xảo Xảo: "......"

Người này...... Nói chuyện thật đúng là làm cho người ta không muốn nghe a......

Sau đó đã đi đến bên ngoài biệt thự Cố gia, Cố Kiêu Hàn để Lâm Xảo Xảo đi xuống sau đó rất tiêu sái mà lái xe đi rồi.

Lâm Xảo Xảo nghiêng đầu nhìn chiếc xe mui trần đang rời đi trong chốc lát, sau đó vào nhà.

Buổi tối, Lâm Xảo Xảo đem việc hôm nay ngẫu nhiên gặp được Cố Kiêu Hàn nói cho Cố Vi Ngôn.

Cố Vi Ngôn vốn dĩ đang ở cởϊ áσ sơ mi, nghe được Lâm Xảo Xảo nói như vậy, động tác tạm dừng một chút.

"Giới giải trí?"

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Ừ, nó nói như vậy."

Cố Vi Ngôn tiếp tục động tác của mình: "Ừ."

Lâm Xảo Xảo: "Có phải nó không muốn tiền của anh không a?"

Cố Vi Ngôn: "Chắc vậy."

Lâm Xảo Xảo: "Nó cùng trong tưởng tượng của em không quá giống nhau."

Cố Vi Ngôn xoay người nhìn anh: "Trong tưởng tượng của em thì nó có bộ dáng gì?"

"Em cho rằng nó là một người thuộc loại hoa hoa công tử, chơi bời lêu lổng, rất thích trêu đùa người khác."

"Hiện tại đâu?"

"Em cảm thấy hình như những thứ mà người khác có thể nhìn ra thì đều không phải bản tính của nó, có khả năng đó chỉ là nó cố tình biểu hiện ra ngoài muốn để cho người khác nhìn đến, này chỉ là ngụy trang của nó, dùng để bảo hộ chính mình, phần chân thật có lẽ rất đơn giản, giống như việc nó không muốn nhận lấy tiền từ anh, có lẽ nó cũng sợ những lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, cho nên muốn tự lực cánh sinh."

Cố Vi Ngôn mặc một chút: "Cho dù nó muốn cùng Cố gia phủi sạch quan hệ, đó cũng là chuyện không có khả năng, chung quy nó vẫn là cốt nhục của ba, nếu anh đã đáp ứng ba muốn chiếu cố nó thì phải thủ hứa hẹn."

Lâm Xảo Xảo có thể lý giải tâm tình của Cố Vi Ngôn.

Tào Tuyết có thể nhằm vào Cố Kiêu Hàn là bởi vì bà cùng hắn ta không hề có quan hệ huyết thống, mà Cố Vi Ngôn thì lại khác, bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.

Lâm Xảo Xảo tin tưởng, cho dù loại bỏ những thứ liên quan đến lợi ích thì Cố Vi Ngôn đối với Cố Kiêu Hàn vẫn có cảm tình.

Nếu không có, anh cũng không có khả năng đồng ý Cố Kiêu Hàn về nước.

Cô gật gật đầu: "Em có thể hiểu anh."

Cố Vi Ngôn cởϊ áσ sơmi ra, lộ ra cơ thể tinh tráng.

Anh bỗng nhiên quay đầu lại: "Nhưng mà...... Những việc này sao nó lại nói những chuyện này với em, hai người thân quen như vậy sao?"

Lâm Xảo Xảo chớp chớp mắt: "Lúc ấy em cũng thực ngoài ý muốn, có hỏi nó, nó nói em là người không có tâm cơ nhất trong nhà này, cho nên mới nói với em."

Cố Vi Ngôn chau lông mày một chút.

"Lúc trước anh cũng có ý muốn cho nó một căn hộ để ở tạm, nhưng nó lại không nhận lấy, anh nghĩ là nó có ý nghĩ của chính mình đi."

Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên cảm khái: "Nó hẳn là cũng muốn bị người khác nói là trở về gia đình này để có được cái gì đó đi, dù sao thì những tin đồn nhảm nhí bên ngoài kia cũng rất dễ làm tổn thương người khác."

Cố Kiêu Hàn tuổi không lớn, hình như là còn nhỏ hơn cô một hai tuổi thì phải.

Tuy rằng đối nhân xử thế cũng không ấu trĩ, nhưng đều có ngạo cốt của hắn.

Cố Vi Ngôn nhìn vẻ mặt cảm khái của Lâm Xảo Xảo, bỗng nhiên áp thân lên, đem Lâm Xảo Xảo đè ở dưới người mình, bất quá lại cố tình phóng nhẹ lực độ, chú ý không có áp lên bụng cô.

Cố Vi Ngôn từ trên cao nhìn xuống, gần gũi hỏi: "Như thế nào, em đáng thương nó?"

"Có một chút đi......" Lâm Xảo Xảo ăn ngay nói thật: "Thân thế của nó kỳ thật cũng rất đáng thương, từ nhỏ không có mẹ ruột làm bạn, còn ba cũng rất lâu mới đi thăm một chuyến, nó cô đơn như vậy mà lớn lên, nhất định là chịu không ít khổ."

Nhưng con ngươi của Cố Vi Ngôn lại có chút lạnh xuống.

"Em không được đáng thương nó."

Lâm Xảo Xảo ngây người một chút: "...... Này làm sao vậy?"

Cố Vi Ngôn mặc mặc đôi mắt bình tĩnh nhìn cô.

"Chuyện của nó giao cho anh là được, em không cần có quá nhiều cảm tình khác."

Cố Vi Ngôn tự nhiên biết đây là Cố Kiêu Hàn có ý tứ gì.

Người khác hắn không nói, cố tình nói thế với Lâm Xảo Xảo là có ý tứ gì?

Cho dù hắn là em trai ruột của anh thì cũng nên biết đúng mực, biết bản thân cùng chị dâu của cần phải bảo trì khoảng cách.

Anh biết Cố Kiêu Hàn đáng thương, chính là có ai sống mà dễ dàng? Lời này của Cố Kiêu Hàn hôm nay chắc là cố tình ở trước mặt Lâm Xảo Xảo nói.

Người của Cố gia, có được mấy người là ngốc tử.

Cũng chỉ có Lâm Xảo Xảo ngây ngốc tin.