Chương 37

Tào Tuyết vẫn mang một dáng vẻ vô cùng trấn định tự nhiên, không chút nào vì Cố Kiêu Hàn lời nói mà dao động.

Lâm Xảo Xảo ngồi ở bên cạnh cảm giác có chút xấu hổ, nghĩ sao Cố Vi Ngôn còn chưa xuống dưới......

Cô hướng về phía thang lầu bên kia liếc mắt nhìn một cái, lại vừa lúc thấy được Cố Vi Ngôn đang đi xuống.

Lâm Xảo Xảo giống như nhìn thấy cứu tinh mà đi qua đó.

Cố Vi Ngôn nhìn thấy Lâm Xảo Xảo một đường chạy chậm lại đây, cười khẽ một chút.

"Làm sao vậy?"

Lâm Xảo Xảo rất nhỏ thanh nói: "Mẹ tới......"

Cố Vi Ngôn hướng về phía hai người nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, giao cho anh."

Cố Vi Ngôn đi qua đó, bình tĩnh ngồi vào một bên, sau đó đánh giá hai người đang ngồi.

Cố Vi Ngôn ngồi xuống chỗ đó, bắt đầu cùng hai người tự nhiên nói chuyện với nhau, không khí thật ra có một chút hòa hoãn, chỉ là Cố Kiêu Hàn cùng Tào Tuyết từ đầu đến cuối nói chuyện không nhiều lắm.

Sau lại, dì giúp việc bắt đầu đem cơm bầy lên trên bàn.

Tào Tuyết ngồi ở chỗ chủ vị, Cố Vi Ngôn cùng Cố Kiêu Hàn mỗi một người một bên, Lâm Xảo Xảo đương nhiên là ngồi ở bên người Cố Vi Ngôn.

Hôm nay bởi vì người tới trong nhà ăn cơm so với bình thường nhiều hơn, cho nên dì giúp việc làm rất nhiều đồ ăn.

Tào Tuyết thói quen trước khi ăn cơm muốn uống một chén canh, bởi vì nghe nói như vậy phi thường dưỡng sinh.

Tào Tuyết múc một chén canh thong thả ung dung uống.

Cố Kiêu Hàn nhìn đồ ăn trước mặt phong phú, chọn lông mày một chút: "Chị dâu thật đúng là vì em suy nghĩ a, biết em yêu thích ăn thịt, cho nên cố ý dặn dò phòng bếp vì em làm nhiều món ăn mỹ vị như vậy."

Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Em là khách nhân không phải sao, tự nhiên là phải hảo hảo chiêu đãi em rồi."

Cố Kiêu Hàn vừa định nói cái gì đó, Tào Tuyết nhàn nhạt đánh gãy hắn.

"Xảo Xảo, không cần nói nhiều lời, uống nhiều canh, như vậy mới có ý nghĩa."

Cố Kiêu Hàn liếc mắt nhìn Tào Tuyết một cái.

Hắn cười khẽ ra tiếng, "Dì quả thật là dáng vẻ đoan trang, vô luận là đối với người nhà hay là đối với chính mình đều có yêu cầu nghiêm khắc giống nhau, chỉ là dì cứ sống một cách nghiêm cẩn như vậy, cũng chưa chắc sẽ không mệt mỏi, nếu biết được, không phải tất cả mọi việc đều hoàn hảo nằm trong lòng bàn tay của dì, trăm mật tất có một sơ, bằng không cha cũng sẽ không ngoài ý muốn mà có con."

Hắn dùng ngữ khí trào phúng chọc tức Tào Tuyết cũng trào phúng chính mình.

Tào Tuyết tay cầm chén run rẩy một chút.

Lâm Xảo Xảo cảm giác không khí bắt đầu không thích hợp, thật nhanh cúi đầu ăn canh.

Sao lại thế này...... Ngay từ đầu còn đang hòa hảo đâu.

Giây tiếp theo, Tào Tuyết cầm chén đặt lên trên bàn thật mạnh.

"Thật là vô pháp vô thiên!" Ngữ khí của bà có chút tức giận, âm lượng phóng đại, mang theo sự sắc nhọn mà ngày thường không có .

Lâm Xảo Xảo ăn một miếng thịt gà trong chén, bỗng nhiên cảm giác có chút rất dầu mỡ, cái loại cảm giác này trực tiếp từ trong miệng được truyền lên tới đại não.

Cô chau mày, không thể khống chế không được chính mình, lập tức nhịn không được mà nôn khan một tiếng.

Một tiếng nôn khan này đem ở đây tất cả mọi người dọa tới rồi.

Vốn dĩ đang trong cơn thịnh nộ Tào Tuyết cũng bởi vì một chút ngoài ý muốn này nhìn về phía Lâm Xảo Xảo, có chút lo lắng nhìn cô.

Cố Vi Ngôn thật nhanh buông chiếc đũa trong tay xuống, mày nhăn lại.

Anh đỡ eo Lâm Xảo Xảo, âm thanh có chút nghiêm túc hỏi cô.

"Làm sao vậy?"

Đây là bộ dáng lúc Cố Vi Ngôn nghiêm túc mới có.

Lâm Xảo Xảo vẫy vẫy tay: "Không có việc gì......" Cô cũng không muốn bởi vì mình làm mọi người lo lắng.

Nhưng mà......

Cô vừa nói xong câu không có việc gì, lại bị một cổ buồn nôn kịch liệt đánh úp lại.

Cô đứng dậy thật nhanh, chạy về hướng nhà vệ sinh lầu một.

Cố Vi Ngôn theo đi cô: "Con đi xem cô ấy."

Lâm Xảo Xảo đứng trong phòng vệ sinh nôn khan một trận, đến khi nôn ra được ít đồ vật lúc này mới cảm giác bản thân tốt lên một chút.

Cô súc súc miệng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn mặt mình trong gương.

Vành mắt hơi hơi hồng, vẻ mặt có chút vô lực, nếu người nào không biết nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Xảo Xảo có khi còn tưởng rằng cô chịu ủy khuất gì đó.

Lâm Xảo Xảo còn thấy được Cố Vi Ngôn đứng sau cô trong gương.

Cố Vi Ngôn lấy ra hai tờ khăn giấy, đưa cho Lâm Xảo Xảo.

Lâm Xảo Xảo nhận lấy: "Cảm ơn."

Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn cô, mày nhăn lại: "Sao bỗng nhiên lại buồn nôn? Có phải em có chỗ nào không thoải mái không?"

Lâm Xảo Xảo: "Em cũng không biết...... Buổi sáng vẫn rất bình thường mà...... Chỉ là vừa rồi bỗng nhiên có một loại cảm giác rất mãnh liệt......"

"Buồn nôn?"

"Vâng......"

Cố Vi Ngôn biểu tình ngưng trọng: "Lát nữa anh gọi bác sĩ gia đình lại đây khám cho em nhé ."

Lâm Xảo Xảo: "Không cần phiền toái như vậy, có lẽ em chỉ là bị cảm lạnh thì sao."

Cố Vi Ngôn: "Mặc kệ nguyên nhân là gì thì đều phải khám qua, sinh bệnh không thể chậm trễ."

Lâm Xảo Xảo nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Vi Ngôn, gật gật đầu: "Được thôi......"

Cố Vi Ngôn hỏi: "Còn buồn nôn không?"

Lâm Xảo Xảo lắc đầu: "Khá hơn nhiều rồi."

Hai người lại trở về bàn ăn, Tào Tuyết có chút lo lắng nhìn Lâm Xảo Xảo.

"Làm sao vậy?"

Lâm Xảo Xảo: "Mẹ, không có việc gì, con chỉ là buồn nôn một chút, hiện tại đã khá hơn nhiều."

Tào Tuyết: "Sao bỗng nhiên con lại buồn nôn?"

Cố Vi Ngôn ngồi ở một bên nói: "Lát nữa con gọi bác sĩ đến khám cho cô ấy."

Tào Tuyết gật đầu: "Ừ, uống nhiều canh một chút, ấm áp dạ dày."

Lâm Xảo Xảo: "......"

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua canh trong của mình, nội tâm có chút phức tạp.

Sao cô lại cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy bát canh này nhỉ...... Hiện tại chỉ ngửi mùi đã chút chịu không nổi.

Cho nên...... Lâm Xảo Xảo đem canh đẩy xa ra chỗ khác.

Tào Tuyết hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Xảo Xảo: "Con cảm thấy dạ dày có chút không thoải mái."

Cố Vi Ngôn đem canh để tới trước mặt mình: "Để con uống thay cô ấy đi."

Lâm Xảo Xảo có chút cảm kích nhìn thoáng qua Cố Vi Ngôn.

Lúc này có thể thấy đây chính là chồng mình a.

Tào Tuyết nhìn Lâm Xảo Xảo nhiều vài lần, lúc này đã quên mất chuyện vừa rồi cùng Cố Kiêu Hàn tức giận.

"Con......"

Lâm Xảo Xảo cùng Tào Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái.

"A...... Con làm sao ạ?"

Tào Tuyết dừng một chút.

"Có phải con đang mang thai không?"

Vốn dĩ Cố Vi Ngôn đang uống canh Lâm Xảo Xảo uống dư lại, nghe được lời nói này của Tào Tuyết, thìa trong tay cũng ngưng lại ở giữa không trung.

Cố Kiêu Hàn ngồi một bên xem diễn, còn rất có hứng thú thả một miếng thịt bò non mềm vào trong miệng.

Lâm Xảo Xảo còn đang trợn mắt há hốc mồm.

Mang thai??

Cô hoàn toàn không có nghĩ đến cái khả năng này......

Cố Vi Ngôn dùng khăn ăn màu trắng bên cạnh hơi hơi lau chùi miệng mình một chút.

"Lát nữa bác sĩ gia đình tới thì chúng ta sẽ biết được là xảy ra chuyện gì."

Tào Tuyết hơi hơi cười một chút: "Hy vọng là một tin tức tốt, rốt cuộc chúng ta Cố gia thật lâu đều không có tin tức tốt, có một tiểu sinh mệnh mới cũng là một việc vui vẻ."

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười.

Trong lòng anh cũng chưa chắc không có sự mong đợi.

Nhưng Cố Vi Ngôn vẫn sợ Lâm Xảo Xảo áp lực trong lòng quá lớn, anh nhìn Lâm Xảo Xảo, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, dù có hay không cũng được, thân thể em khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất."

Lâm Xảo Xảo gật đầu một cái, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

Tào Tuyết ở một bên săn sóc nói: "Có thể là do hiện tại con ăn uống có chút không tốt, nếu không để mẹ dặn dì giúp việc làm cho con một ít món ăn mới thanh đạm hơn."

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Vâng."

Bởi vì chuyện này của Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên xuất hiện, nhưng thật ra lại khiến Tào Tuyết tạm thời quên mất mâu thuẫn của mình với Cố Kiêu Hàn.

Sau khi ăn cơm xong, bởi vì lời phỏng đoán vừa rồi của Tào Tuyết cho nên Cố Vi Ngôn trực tiếp lái xe mang theo Lâm Xảo Xảo đi bệnh viện.

Từ trong phòng khám bệnh đi ra, Lâm Xảo Xảo cầm theo một tờ xét nghiệm.

Cố Vi Ngôn đang đứng ở bên ngoài, nhìn đến Lâm Xảo Xảo đi ra, bước lại gần.

"Bác sĩ nói như thế nào?"

Lâm Xảo Xảo ngước mắt, lông mi chớp chớp.

"Cố Vi Ngôn, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Biểu tình của cô còn hơi hơi mang theo một ít nghiêm túc, Cố Vi Ngôn hơi hơi nhíu mày.

"Làm tốt chuẩn bị tâm lý cái gì?"

Nhìn bộ dạng Cố Vi Ngôn lo lắng đến không được, Lâm Xảo Xảo cũng không đành lòng trêu cợt Cố Vi Ngôn nữa.

Cô phụt một tiếng bật cười.

Nhìn thấy Lâm Xảo Xảo cười ra tiếng, Cố Vi Ngôn biểu tình mới hòa hoãn một ít.

Anh nhướng mày: "Trêu cợt anh?"

"Không có mà." Lâm Xảo Xảo đem phiếu xét nghiệm đưa cho Cố Vi Ngôn, cho anh xem những gì viết ở trên đó.

"Ý của em là, anh phải chuẩn bị thật tốt tâm lý để làm bố."

Cố Vi Ngôn dừng một chút, sau đó lấy lại tờ giấy xét nghiệm từ trong tay Lâm Xảo Xảo.

Anh cúi đầu cẩn thận nhìn những thứ viết trên đó.

Lâm Xảo Xảo cười cười: "Loại cảm giác này rất kỳ diệu, một tiểu sinh mệnh bỗng nhiên xuất hiện, lúc trước em còn không có cảm giác đặc biệt gì, sau một lần kiểm tra này bỗng nhiên em lại cảm giác nó đã tung tăng nhảy nhót ở đó."

Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Sao có thể."

"Ai nha, em đương nhiên biết anh đã biết, chẳng qua là tác dụng tâm lý của em thôi."

Bàn tay to, ấm áp của Cố Vi Ngôn sờ sờ Lâm Xảo Xảo bụng nhỏ.

"Thế nhưng đã được một tháng."

Lâm Xảo Xảo nhìn anh.

"Cố tiên sinh."

"Hả?"

"Chúc mừng anh, đã được làm ba."

Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Vinh hạnh của anh."

Hai người trên đường trở về trời đã tối rồi, phong cảnh bên ngoài dưới ánh đèn tuyệt đẹp, là cảnh tượng phồn vinh của thành phố này.

Cố Vi Ngôn một bên lái xe, một bên nhàn nhạt nói: "Về sau anh sẽ tận lực về nhà sớm."

Lâm Xảo Xảo: "Không cần lạp, em biết anh ngày thường rất bận, anh không cần quá mức khẩn trương, dựa theo tiết tấu ngày thường của anh là được rồi."

"Thật sự?" Cố Vi Ngôn nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Lâm Xảo Xảo gật đầu, "Đương nhiên, chẳng lẽ anh không biết em là một người vợ rất săn sóc sao."

Cố Vi Ngôn khẽ cười nói: "Đương nhiên anh biết điều đó, bất quá về sớm cũng là việc anh nên làm, bằng không đến lúc đó em mang theo bảo bối nhi của anh lại xuất ngoại thì anh nên làm cái gì bây giờ?"

"......"

Sao một việc nhỏ như vậy mà anh còn hay nhắc tới nó.

Lâm Xảo Xảo khụ khụ hai tiếng.

"Về sau đừng nói việc này nữa, làm trò hài tử mặt đâu, nói chuyện chú ý một chút."

Cố Vi Ngôn tính tình tốt đáp: "Được, đều nghe em."

Lâm Xảo Xảo nhìn Cố Vi Ngôn.

Có cảm giác từ khi biết cô mang thai Cố Vi Ngôn trở nên phá lệ ôn nhu, không phải nói trước kia Cố Vi Ngôn không ôn nhu, mà là hiện tại giống như cô muốn làm cái gì cũng được......

Lâm Xảo Xảo cảm giác hiện tại bản thân có chút lâng lâng.

Tới bên ngoài biệt thự Cố gia, Lâm Xảo Xảo cởi bỏ đai an toàn, muốn xuống xe.

Ai biết, Cố Vi Ngôn lại đi xuống trước cô một bước, sau đó mở cửa ghế phụ ra.

Lâm Xảo Xảo có chút khó hiểu nhìn Cố Vi Ngôn.

Cố Vi Ngôn mở cửa bên này ra, sau đó từ trên cao nhìn Lâm Xảo Xảo, cười khẽ.

"Xuống xe đi."

Lâm Xảo Xảo vừa định đi ra, lại phát hiện Cố Vi Ngôn khom lưng một cái trực tiếp liền đem cô ôm lên.

Còn là cái loại công chúa ôm tiêu chuẩn nữa.

Lâm Xảo Xảo kinh ngạc nhìn anh: "...... Anh làm gì vậy?"

Cố Vi Ngôn đương nhiên trả lời nói: "Về nhà a."

Lâm Xảo Xảo: "Em lại không bị thương, cũng không bị bệnh, em có thể tự mình đi, anh mau buông em xuống, lát nữa mà bị mấy dì giúp việc trong nhà nhìn thấy sẽ lại bị chê cười cho xem."