Vừa nghe Cố Vi Ngôn nói đến cái này, rõ ràng Trương Diệc Thu có chút chột dạ.
Cố Vi Ngôn vừa thấy được biểu tình này của cô ta, lập tức liền rõ ràng.
"Nếu hiện tại cô giải thích một chút thì có lẽ tôi còn có thể tin tưởng phần bưu kiện này thật sự không phải do cô gửi." Cố Vi Ngôn nhàn nhạt nói, bên trong lời nói có một ít ý tứ ẩn ẩn cảnh cáo.
Trương Diệc Thu do dự một chút, sau đó thực thẳng thắn thành khẩn nói: "Ảnh chụp là tôi chụp, nhưng mà phần bưu kiện này không phải do tôi gửi."
Cố Vi Ngôn lông mày nhíu lại: "Phải không."
Trương Diệc Thu: "......!Tôi tham gia buổi họp lớp, lúc nhìn thấy một màn này của Xảo Xảo có cảm giác rất khϊếp sợ, cho nên liền chụp xuống dưới, tôi thừa nhận lúc ấy mình có chút tâm lý bát quái, liền cùng với đồng sự ở bộ phận thảo luận một chút, tôi bảo đảm ảnh chụp này chỉ ở bên trong bộ phận lưu truyền, nhưng lại không nghĩ tới......"
Cô không nghĩ tới chính là thật sự có người đem ảnh chụp này gửi đến chỗ của Cố Vi Ngôn.
Cố Vi Ngôn nhìn cô ta, đạm nói: "Mặc kệ nói như thế nào thì cô cùng Xảo Xảo đều là cùng nhau lớn lên, cô xác định cùng người khác thảo luận ở sau lưng cô ấy như vậy là một việc làm đứng đắn sao?"
Ở trong việc hộ thê này thì trước nay Cố Vi Ngôn cũng chưa hàm hồ quá.
Trương Diệc Thu hít sâu một hơi: "Chuyện này là tôi không đúng."
Cố Vi Ngôn đạm mạc nhìn cô ta: "Hiện tại xem ra, cô thật sự là không đem Xảo Xảo làm bạn bè."
Trương Diệc Thu ngẩng đầu nhìn Cố Vi Ngôn: "......!Lúc ấy chỉ là tôi khϊếp sợ với Lâm Xảo Xảo vì sao còn cùng người như vậy liên hệ, rốt cuộc người này năm đó cũng coi như là chơi cô ấy một vố."
Nghe được cô nói như vậy, Cố Vi Ngôn dừng một chút, sau đó mày hơi chau.
"Cô nói cái gì?"
Trương Diệc Thu ho khan một tiếng: "Ngài không biết?"
Cố Vi Ngôn không nói.
Trương Diệc Thu tiếp tục nói: "Người tên Bạch Hạo này năm đó thời còn đi học cũng coi như là một nhân vật phong vân cấp bậc giáo thảo, nữ học sinh thích anh ta đương nhiên có một đống, chỉ là người này trong xương cốt liền không phải người tốt, căn bản không đem tình cảm của người khác xem ra gì.
Khi đó Lâm Xảo Xảo cũng chính là một thiếu nữ đơn thuần thôi, phỏng chừng nhìn Bạch Hạo dương quang soái khí như vậy cho nên cũng thích anh ta, yêu thầm anh ta một khoảng thời gian.
Sau đó việc yêu thầm này không biết sao lại bị Bạch Hạo còn có bạn bè của anh ta đã biết, bọn họ liền lén lút đánh đố, nhất định phải đem Lâm Xảo Xảo bắt lấy.
Một đám người ở nơi đó chờ chế giễu, mọi người đều cảm thấy Lâm Xảo Xảo là cái ngốc bạch ngọt, khẳng định sẽ bị Bạch Hạo lừa.
Nhưng sau đó cũng may Lâm Xảo Xảo kịp thời phát hiện cái tên Bạch Hạo này đang lừa gạt cảm tình của mình, cũng coi như là lạc đường biết quay lại, bất quá cũng khổ sở một thời gian, nhưng mà cũng tốt hơn tiếp tục thích một người tra như vậy."
Cố Vi Ngôn tiếp tục trầm mặc.
Trương Diệc Thu nói: "Cho nên ngày đó tôi thấy hai người bọn họ cho rằng bọn họ lại......!Nhưng có thể là tôi hiểu lầm, Lâm Xảo Xảo hẳn là cũng không ngốc như vậy."
Cố Vi Ngôn lãnh đạm gật đầu một cái: "Tôi đã biết, cô đi ra ngoài đi."
Trương Diệc Thu: "Cố tổng......"
Kỳ thật cô rất không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng quan hệ lẫn nhau như vậy, cô cũng không tính toán trêu chọc bọn họ, chuyện này chỉ là một sự ngoài ý muốn, chờ đến lúc trở về cô nhất định phải tính sổ với người đem ảnh chụp kia tuồn đi ra ngoài!
Cố Vi Ngôn lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, cô tiếp tục công tác đi."
Trương Diệc Thu gật gật đầu, tâm lý có chút thấp thỏm đi ra ngoài.
Vốn dĩ cô chỉ là tính toán giải thích một chút, nhưng nghe xong lời này của Cố Vi Ngôn, còn có biểu tình thế nhưng so với phía trước còn muốn lạnh vài phần.
Chẳng lẽ......!Lâm Xảo Xảo không đem chuyện này nói với Cố Vi Ngôn?
Tưởng tượng đến cái này khả năng, Trương Diệc Thu lại có cảm giác giống như chính mình đã nói gì đó không nên nói vậy......!
/ / / /
Mấy ngày gần đây Lâm Xảo Xảo rõ ràng cảm giác có điểm không thích hợp.
Muốn nói là chuyện cụ thể nào không thích hợp thì bản thân cô cũng không nói lên được, nhưng chính là cái loại cảm giác thực vi diệu này.
Cố Vi Ngôn tựa hồ đối với cô lãnh đạm hơn một tí xíu......!
Tuy rằng thông thường nói chuyện đều thực bình thường, nhưng mà ở chung lâu như vậy, sao cô lại có thể không hiểu biết Cố Vi Ngôn đâu, cái loại cảm giác này tuyệt đối sẽ không sai.
Quan trọng nhất chính là......!
Bọn họ đã một cái tuần không có cuộc sống sinh hoạt vợ chồng......!Dĩ vãng, Cố Vi Ngôn liền tính rất bận rộn cũng sẽ không để tần suất thấp đến mức này.
Lâm Xảo Xảo cảm giác đây là chuyện mà Cố mỗ đang cố ý làm.
Rốt cuộc, ở một đêm nguyệt hắc phong cao*, Lâm Xảo Xảo mặc vào một cái áo ngủ mình mới mua.
Cái áo ngủ này có thể nói là bảo vật trong lòng Lâm Xảo Xảo, về phần xúc cảm tự nhiên là không cần phải nói, lại nói loại sa mỏng như ẩn như hiện này cũng đủ khiến cho bất luận một người đàn ông nào vì nó mà điên cuồng.
Hơn nữa nó hoàn toàn bao vây ở trên người Lâm Xảo Xảo làm hiện ra dáng người hình chữ S của cô một cách hoàn mỹ.
Màu đen thần bí mà lại dụ hoặc, là màu có thể điều động tiểu dã thú áp dưới đáy lòng của nam nhân nhất.
Sau khi Lâm Xảo Xảo tắm rửa xong, thay cái áo ngủ này, sau đó mở cửa phòng tắm ra, người dựa ở cạnh cửa.
Hai tay cô khoanh trước ngực, nhìn Cố Vi Ngôn đang cởϊ qυầи áo, ngón tay anh thon dài, động tác tháo cà vạt thế nhưng phá lệ nhiều vài phần cấm dục.
Lâm Xảo Xảo nhìn có chút ngo ngoe rục rịch, cô cắn môi một chút, sau đó mở miệng gọi một tiếng.
"Cố Vi Ngôn." Thanh âm của cô không lớn, còn mang theo một phần kiều kiều khí khí, nhưng ở bên trong phòng ngủ to như vậy cũng đủ khiến người ta nghe được.
Cố Vi Ngôn nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn cô một cái.
Anh hơi hơi mị mắt, nhìn Lâm Xảo Xảo, con ngươi tựa hồ thâm trầm một phân, nhưng lại vẫn bất động thanh sắc, hỏi: "Làm sao vậy."
"......" Lâm Xảo Xảo âm thầm nghiến răng.
Cô vừa mới nghe được âm thanh anh vào trong phòng ngủ nên mới đem áo ngủ thay, chính là vì có được một cái phương thức lên sân khấu tốt nhất.
Không nghĩ tới, người này thế nhưng lại không hiểu phong tình.
Lâm Xảo Xảo đi phía trước đi đến, tiến thẳng đến trước mắt của anh, sau đó mới đứng lại.
Cô ngước mắt, hỏi: "Tại sao lại trở về muộn như vậy?"
Cố Vi Ngôn nhàn nhạt trả lời: "Có một buổi xã giao, cho nên trở về trễ chút."
Lâm Xảo Xảo cái mũi rất thính, ngửi ngửi một chút thấy trên người Cố Vi Ngôn hình như là có một ít hương vị của cồn cùng thuốc lá, bất quá không nhiều, cũng không khó ngửi.
Cô gật gật đầu: "Như vậy a......"
Cố Vi Ngôn rũ mắt, lông mi rũ xuống, che đậy ý cười nhè nhẹ bên trong con ngươi.
"Em đây là......"
Lâm Xảo Xảo giống một chú mèo con súc vào trong ngực Cố Vi Ngôn.
"Muộn như vậy mà anh còn chưa về, em nhớ anh."
Thân thể mềm thơm trong ngực, Cố Vi Ngôn chỉ cảm thấy thân thể đã có một ít cảm giác vi diệu, một cổ nhiệt lưu chạy thẳng xuống dưới.
Chỉ là......!
Cô vừa nói lời nói như vậy, Cố Vi Ngôn mí mắt nhịn không được run rẩy một ít.
Anh đạm nói: "Bình thường một chút."
"Tốt thôi." Lâm Xảo Xảo lập tức khôi phục bình thường, từ trong ngực Cố Vi Ngôn chui ra ngoài.
Cô vừa ra Cố Vi Ngôn liền cảm giác được trước ngực mình có chút vắng vẻ, trong lòng có chút đáng tiếc.
Sớm biết vậy sẽ không nói, làm cô thoải mái diễn diễn một chút.
Lâm Xảo Xảo không vui dựng thẳng lông mày lên, thanh âm biến đổi có chút thô thô, ôm cánh tay, mang vẻ mặt khó chịu nhìn Cố Vi Ngôn.
"Mấy ngày nay anh có chuyện gì sao?"
Giờ này khắc này mới xem như bại lộ bản tính của mình, cùng chú mèo con nũng nịu vừa rồi quả thực chính là hai người khác nhau.
Cố Vi Ngôn nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Sự biến hóa này làm người ta có chút trở tay không kịp a.
Nhìn thấy Cố Vi Ngôn cười, Lâm Xảo Xảo càng tức.
Cố Vi Ngôn này thế nhưng còn cười!
Vừa rồi bởi vì Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên nói chuyện, chiếc cà vạt đang cởi một nửa của Cố Vi Ngôn giờ phút này đang rũ ở trước ngực anh.
Lâm Xảo Xảo vừa lúc duỗi tay một cái đã bắt được nó, ngước mắt nhìn anh.
"Nhanh lên, nói cho em đúng sự thật."
Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn cô.
Không ngờ, liếc mắt một cái nhìn xuống dưới, lại là thấy được một phần phong cảnh khác.
Trắng nõn, mềm mại, no đủ.
Con ngươi của anh lại tối sầm vài phần.
"Anh phải nói cái gì?" Anh trầm giọng nói.
Lâm Xảo Xảo nhìn chằm chằm anh: "Anh đang sử dụng bạo lực gia đình với em."
"Cái gì?"
"Bạo lực lạnh." Lâm Xảo Xảo hừ lạnh một tiếng.
Cố Vi Ngôn lấy lại cà vạt của mình, vừa lúc cởi ra, ném tới một bên.
"Anh làm sao dám."
Lâm Xảo Xảo: "Rõ ràng là anh có......".
Truyện Hệ Thống
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, bỗng nhiên nghĩ, trong đầu chợt nảy ra cái gì đó.
"Có phải là bởi vì chuyện của tên Bạch Hạo kia nên anh tức giận với em đúng không?"
Nếu là bởi vì buổi tối ngày hôm đó thì Cố Vi Ngôn lòng dạ cũng quá hẹp hòi.
Nghe thấy cái tên này, ngón tay Cố Vi Ngôn dừng một chút, rõ ràng là có chút không muốn nghe thấy cái tên đó.
"Không có."
Lâm Xảo Xảo hừ nhẹ một tiếng: "Còn nói không có, rõ ràng chính là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi, còn ngồi ở đây không chịu thừa nhận, Cố Vi Ngôn, anh thật đúng là một nam nhân thích ăn dấm, keo kiệt bủn xỉn......"
Lâm Xảo Xảo ngồi đó phun tào**, phun rất là hả giận, lại không ngờ, một trận gió thổi qua, đột nhiên nghiêng trời lệch đất, bỗng nhiên cô từ trên mặt đất bị Cố Vi Ngôn ôm lên trên giường.
Lâm Xảo Xảo nhìn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cảm giác chính mình bị ném có chút ngốc, tuy rằng giường rất mềm mại.
Lâm Xảo Xảo lại nhìn Cố Vi Ngôn: "Anh......"
Cố Vi Ngôn hơi hơi rộng mở cổ áo, có thể làm cho người ta vừa lúc nhìn được xương quai xanh tinh xảo của anh, từ góc độ này nhìn lại, toàn là phong cảnh đẹp.
Lâm Xảo Xảo nhìn thoáng qua, lại làm bộ không chút để ý dời đi tầm mắt.
Cố Vi Ngôn từ trên cao nhìn xuống Lâm Xảo Xảo: "Anh không thích nghe thấy tên của người đàn ông kia."
Lâm Xảo Xảo: "?"
Cố Vi Ngôn mạc thanh nói: "Anh tưởng tượng đến việc em từng thích qua một người như vậy, anh liền muốn đem cái tên Bạch Hạo kia nghiền xương thành tro."
"Hơn nữa, em nói đúng, anh chính là ghen."
"Sao em lại không yêu thầm anh?" Cố Vi Ngôn mắt đen chớp động.
"............"
Lâm Xảo Xảo mộng bức một phút.
Yêu thầm?!
Làm sao Cố Vi Ngôn mà biết được?
Cô vô cùng khϊếp sợ, hỏi: "Sao anh lại biết chuyện này?"
Cố Vi Ngôn nhìn cô: "Em thừa nhận đây là sự thật?"
Lâm Xảo Xảo nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác mạc danh chột dạ.
"Niên thiếu không hiểu chuyện, kia đều không tính......"
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cong khóe miệng một chút.
Lâm Xảo Xảo cảm giác có chút sởn tóc gáy, loại tươi cười này của Cố Vi Ngôn tuyệt đối không phải là chuyện tốt......!Người đàn ông tâm cơ này khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu***.
Lâm Xảo Xảo chống tay lên ngực của anh thật nhanh.
"Anh không thể lấy loại chuyện này cùng em so đo, ai không có quãng thời gian như thế a, chẳng lẽ anh muốn bởi vì em thời thanh xuân mà tức giận với em?"
"Đương nhiên là không có."
Lâm Xảo Xảo: "Bây giờ cũng không khác nhiều lắm......"
Cô nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Lại nói, làm sao em có thể yêu thầm anh......! Ngay từ đầu hai người chúng ta nhận thức qua xem mắt, sau đó lại chậm rãi ở chung, chúng ta xem như là lâu ngày sinh tình đi......"
"Không phải."
"Cái gì?" Lâm Xảo Xảo khó hiểu hỏi.
"Không có việc gì."
Cố Vi Ngôn dùng ngón tay thong thả vuốt ve Lâm Xảo Xảo cằm, trầm thấp nói: "Em không nói thật với anh, không ngoan."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Còn không phải bởi vì anh là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi a......!
Cố Vi Ngôn nhìn người dưới thân, trong mắt nhiều vài phần ý cười.
"Bất quá, nếu hôm nay Cố phu nhân thịnh tình mời gọi như vậy, anh tự nhiên là không thể cô phụ tâm ý của em."
Lâm Xảo Xảo chớp chớp mắt.
Một cái hôn nóng bỏng trực tiếp tập kích cô.
* Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là "Đêm trăng mờ gϊếŧ người, ngày gió cao phóng hoả." Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).
Ở đây đơn giản là trời đêm gió lớn.
**Thổ tào (: 吐槽, thường được dịch sang là Phun tào) là một từ trong, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.
Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
***Thiện bãi cam hưu: Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt.
Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa..