"Làm sao vậy?" Cố Vi Ngôn quay đầu lại một chút.
"Không có việc gì......" Cô muốn nói lại thôi, cảm thấy ngượng ngùng......!Vẫn là không nói thì tốt hơn.
Cố Vi Ngôn: "......"
Hai người cứ như vậy an tĩnh trong chốc lát.
Bỗng nhiên.
Hình như Lâm Xảo Xảo nghe một chút âm thanh gì đó rất không tầm thường.
Cô dựng lên lỗ tai, cẩn thận nghe nghe một chút, âm thanh này là......!
Làm một vị nữ sĩ đã kết hôn, Lâm Xảo Xảo tự nhiên hiểu được tiết tấu âm thanh này là gì.
Âm thanh của một người phụ nữ kiều suyễn ở trong đêm tối làm người khác sẽ có chút suy nghĩ bậy bạ.
Chẳng qua, nhìn qua thì khách sạn cũng rất có cấp bậc nhưng tại sao cách âm lại kém như vậy?
Cô đã nghe được thì Cố Vi Ngôn ở bên cạnh tự nhiên cũng nghe tới rồi.
Hai người yên tĩnh một chút.
Nhưng họ lại phát hiện, càng an tĩnh thì âm thanh có tiết tấu lại càng rõ ràng hơn.
Một chút lại một chút, rất là kiêu ngạo.
Lâm Xảo Xảo có chút xấu hổ nói: "Nơi này cách âm không tốt lắm."
"Chắc là không phải."
Truyện được đăng duy nhất trên truyenhdt.com phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
"Vậy......?"
"Có thể là do âm thanh của bọn họ quá lớn." Cố Vi Ngôn đạm nói.
Lâm Xảo Xảo: "......"
Phải kịch liệt bao nhiêu thì mới có thể xuyên qua vách tường, làm cho những người ở cách vách như bọn họ nghe được mà người như lạc vào trong cảnh......!
Nghe âm thanh này, Lâm Xảo Xảo cũng thấy chính mình có chút không thích hợp, cảm giác bản thân hẳn là phải nói chút cái đó, tốt xấu cũng nên tâm sự một chút, bằng không hai người ở chỗ này nghe âm thanh cũng ngủ không được a.
Lâm Xảo Xảo vừa định nói gì đó, bàn tay ấm áp của Cố Vi Ngôn liền đặt lên trên eo của cô.
Anh để cằm đặt trên đỉnh đầu Lâm Xảo Xảo, hỏi: "Cái kia của em đi rồi đúng không?"
Lâm Xảo Xảo âm thanh không lớn: "Đi rồi......"
Cố Vi Ngôn cười khẽ một tiếng.
" Thế cũng tốt, có phối nhạc như vậy, nhưng thật ra có thể làm cho anh càng tiến vào trạng thái nhanh hơn."
Lâm Xảo Xảo: "?"
Cố Vi Ngôn vuốt áo ngủ trên người Lâm Xảo Xảo, nhẹ giọng nói: "Đi ngủ còn mặc cái này làm cái gì, em không khó chịu?"
Lâm Xảo Xảo: "Em cảm thấy rất nình thường."
Cố Vi Ngôn: "Như vậy đối thân thể không tốt, vẫn nên cởi ra, đối với thân thể em tốt hơn."
Lâm Xảo Xảo hoài nghi nhìn về phía Cố Vi Ngôn: "Anh xác định là suy nghĩ vì thân thể của em?"
Cố Vi Ngôn trả lời rất có ý tứ: "Đó là một bộ phận của nguyên nhân đi."
"......"
Tựa hồ Cố Vi Ngôn không phải đang thương lượng cùng Lâm Xảo Xảo, mà là một bên vừa nói một bên vừa đem áo ngủ cởi xuống dưới.
Ngón tay Cố Vi Ngôn thực linh hoạt, lập tức liền đem nơ con bướm được thắt thật xinh đẹp kia cởi ra, sau đó chậm rãi lột phía bên ngoài......!
Trong đêm đen ánh đèn mỏng manh, nhưng Cố Vi Ngôn vẫn thấy được một thân thể phi thường mỹ diệu.
Tuy rằng dáng người Lâm Xảo Xảo không thể nói là nóng bỏng, nhưng vẫn phi thường đẹp mắt.
Dáng người cô vốn rất mảnh khảnh, nhưng mà vẫn có trước cong sau vểnh, đủ để cho rất nhiều người phụ hâm mộ.
Tiếng hít thở của Cố Vi Ngôn trầm trọng thêm vài phần, trong đêm đen, Lâm Xảo Xảo không nhìn thấy được trong mắt của anh cũng tối sầm vài phần.
Đó là bộ dáng một nam nhân động tình.
Lâm Xảo Xảo cảm giác chính mình lúc đối mặt Cố Vi Ngôn giống như hóa thành một bãi nước, cả người đều không có sức lực.
Cố Vi Ngôn trên người phát ra hormone thường xuyên làm cô không khống chế được chính mình, mà bản thân cô cũng không phải kháng cự làm loại chuyện này, thậm chí một chút yêu thích.
Hai người yêu nhau hợp hai làm một vốn dĩ là một việc thập phần mỹ diệu, hơn nữa hai người đối với thân thể của đối phương rất là quen thuộc, cho nên làm như thế nào để Lâm Xảo Xảo thoải mái Cố Vi Ngôn đương nhiên là hiểu biết.
Lâm Xảo Xảo đầu tóc có chút hỗn độn tán ra ở trên gối đầu làm tăng thêm vài phần mỹ cảm.
Không khí kiều diễm mà lại làm người ta mặt đỏ tim đập.
......!
......!
Thời gian không biết đã trôi bao lâu, Lâm Xảo Xảo cảm giác chính mình đã rất mệt.
Mãi cho đến khi Cố Vi Ngôn gắt gao cầm lấy tay cô, rất là dùng sức, giống như là phải bắt được bảo bối trân ái nhất của mình......!
......!
......!
Ngày hôm sau.
Lâm Xảo Xảo bị liên hoàn call đoạt mệnh của Dương Hân đánh thức.
Lâm Xảo Xảo có chút mơ hồ cầm lấy di động từ một bên, nó đã kêu nửa ngày, thật là quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.
"Uy......" Lâm Xảo Xảo hữu khí vô lực nói.
Dương Hân ở bên kia đầu dây nói: "Không phải chứ, Lâm tiểu thư, cậu cùng Cố tiên sinh nhà cậu có chuyện gì thế, mấy giờ rồi mà còn chưa rời giường, chúng ta có đi về hay không? Hay là hai người còn tính toán ở lại chỗ này chơi thêm một ngày? Nếu là như thế thì tớ cũng không có ý kiến gì."
Lâm Xảo Xảo mắt nhắm mắt mở: "Vài giờ?"
Dương Hân: "Đều 9 giờ rồi! Cậu đúng là một con heo lười!"
"......"
Lâm Xảo Xảo đưa điện thoại ra xa một ít, nhìn thời gian trên đó, đúng là đã hơn 9 giờ.
Cô lại đem điện thoại đưa lên tai, lên tiếng: "Ngô......!Tốt, tớ đã biết, bây giờ sẽ rời giường."
"Từ từ!" Dương Hân lúc kinh lúc rống.
"Làm sao vậy?" Lâm Xảo Xảo cảm thấy vẫn rất buồn ngủ, cũng không có nhiều tinh lực để nói chuyện.
"Theo lý mà nói ngày hôm qua cũng không mệt như vậy đi, hơn nữa rất sớm đã về khách sạn rồi, sao cậu vẫn buồn ngủ như thế, tối hôm qua có phải là hai người đã trộm làm chuyện ngượng ngùng đúng không?" Dương Hân cười xấu xa nói.
"......" Lâm Xảo Xảo rất là quyết đoán ngắt điện thoại.
Dương Hân này chỉ biết trêu ghẹo cô.
Ngắt điện thoại xong, Lâm Xảo Xảo mới phát hiện vị trí bên người không có người.
Di, Cố Vi Ngôn đâu.
Truyện được đăng duy nhất trên truyenhdt.com phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Mới vừa đặt nghi vấn một chút, Lâm Xảo Xảo liền nhìn thấy Cố Vi Ngôn từ trong phòng tắm đi ra ngoài.
Nguyên lai người này tắm buổi sáng a.
Lâm Xảo Xảo lười biếng nói một câu chào hỏi: "Sớm a, Cố tiên sinh."
Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Vẫn buồn ngủ?"
"Vâng......" Lâm Xảo Xảo không phải rất muốn thức dậy nhưng lại sợ Dương Hân gọi điện thoại tới đây thúc giục, đành phải giãy giụa rời giường.
Cố Vi Ngôn cười nhạt: "Đều do anh, tối hôm qua muốn quá nhiều."
"......!" Lâm Xảo Xảo đột nhiên lập tức ngẩng đầu, thiếu chút nữa bị trật cổ.
Người này!
Tại sao lại có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói ra những việc thực làm người ta ngượng ngùng a......!
Lâm Xảo Xảo rời giường mặc quần áo thật nhanh, lại phát hiện quần áo cách chính mình có chút xa mà hiện tại cô lại trần như nhộng.
Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng: "Anh có thể giúp em một chút sao?"
"Cái gì?"
"Giúp em lấy quần áo tới đây."
Cố Vi Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó giúp Lâm Xảo Xảo đem quần áo cầm lại đây.
Anh đứng ở trước mặt Lâm Xảo Xảo, đạm nói: "Em biết tiêu chuẩn của một nam nhân là cái không?"
"Cái gì?" Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn anh, hỏi.
"Đã có thể giúp người phụ nữ của mình cởϊ qυầи áo thì cũng có thể giúp người phụ nữ của mình mặc quần áo."
Lâm Xảo Xảo: "............"
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận người trước mắt này là Cố tiên sinh thân sĩ lễ phép trước kết hôn kia, đây rõ ràng là một con sói đội lốt cừu.
Trước khi kết hôn, Cố Vi Ngôn đối xử với cô có thể nói là thân sĩ tột đỉnh, ngay cả lần đầu hôn môi cũng là sau khi ở chung một tháng, hôn một chút giống như chuồn chuồn lướt nước, khiến cho Lâm Xảo Xảo cảm giác phi thường mỹ diệu.
Lúc ấy Cố Vi Ngôn hành động rất thong thả, thiếu chút nữa khiến cho Lâm Xảo Xảo nổi lên xúc động muốn cưỡng hôn anh.
Ai ngờ, sau khi kết hôn Cố Vi Ngôn là hoàn toàn bại lộ chính mình bản chất.
Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Cố Vi Ngôn nhìn cô thở dài, hỏi: "Em thở dài cái gì?"
Lâm Xảo Xảo nói: "Em chỉ đang cảm thán trước khi kết hôn anh phi thường thân sĩ, không giống như bây giờ......"
"Cái gì?"
Lâm Xảo Xảo vốn dĩ muốn nói là "Chơi lưu manh", nhưng sau đó lại cảm thấy cái từ này không quá thích hợp, tại vì quan hệ của hai người thì như vậy cũng là hợp tình hợp lý......!
Cố Vi Ngôn đạm thanh nói: "Em phải cảm thấy may mắn sau khi kết hôn anh đối xử với em không thân sĩ , nếu không em nên hoài nghi chồng của em có phải là một nam nhân bình thường hay không."
Lâm Xảo Xảo lập tức bị chọc cười.
Lúc người này nghiêm trang nói chuyện rất có ý tứ.
Bất quá anh nói cũng có vài phần đạo lý.
Nếu thật sự mười phần thân sĩ mà nói thì đại khái liền......!
Cho nên Cố Vi Ngôn dạng này cũng không tệ lắm.
Lâm Xảo Xảo thu thập một chút, sau đó cùng Cố Vi Ngôn đi ra ngoài, Dương Hân đã ở trong đại sảnh ngồi chờ, có vẻ cô ấy thật sự nhàm chán, nên đã đi tìm cái để ăn.
Nhìn đến Lâm Xảo Xảo ra tới, Dương Hân cười đi tới: "Buổi sáng tốt lành a, Cố phu nhân."
Lâm Xảo Xảo: "......!Nói chuyện bình thường chút."
Dương Hân vô tội nói: "Tớ đang nói chuyện hết sức bình thường a, chẳng lẽ cậu không phải Cố phu nhân sao?"
Cố Vi Ngôn ở một bên nói: "Rất đúng."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cố Vi Ngôn nói: "Hai người chờ một chút, anh đi lái xe tới đây."
"Tốt." Lâm Xảo Xảo gật đầu một cái.
Chờ khi Cố Vi Ngôn đi ra ngoài, Dương Hân đi vòng quanh Lâm Xảo Xảo dạo qua một vòng.
"Quả nhiên a......" Dương Hân tấm tắc hai tiếng.
Lâm Xảo Xảo không thể hiểu được nhìn Dương Hân: "Quả nhiên cái gì? Tại sao nhìn cậu chẳng bình thường một chút nào vậy."
"Nào có, tớ đang nói thật." Dương Hân nhìn Lâm Xảo Xảo, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô một chút.
"Tớ cùng cậu nói này, đừng nhìn cậu buồn ngủ như vậy, nhưng mà sắc mặt hiện tại lại phi thường hồng nhuận tươi sáng, vừa nhìn thấy liền biết là bị khi dễ qua, nói, tớ đoán có sai không?"
Lâm Xảo Xảo nghiêm túc nhìn Dương Hân.
"Hân Hân."
"Sao nào?"
"Chờ đến lúc cậu có người yêu thì tớ sẽ cùng cậu thảo luận loại chuyện người lớn này nhé."
Dương Hân lập tức đã bị đả kích tới rồi, tức giận không được: "Lâm Xảo Xảo, cậu khi dễ người, lại diss tớ như vậy, tớ không phải là bạn thân của cậu sao."
Lâm Xảo Xảo không phúc hậu mà bật cười: "Thật sự, chúng ta đương nhiên là bạn tốt, chỉ là cậu lớn lên một chút nữa thì mới có thể biết được việc của người lớn, lát nữa sẽ mua đường cho cậu, ngoan."
Dương Hân: "......"
Truyện được đăng duy nhất trên truyenhdt.com phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Khi trở về bởi vì Dương Hân đã ăn qua, cho nên lúc đi ngang qua một cửa hàng cháo Cố Vi Ngôn dừng xe mua hai chén cháo, trong đó có một phần cháo thịt gà nấm cho Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo ăn chén cháo trong tay, khen không dứt miệng nói: "Hương vị thật sự thật sự tốt, ăn rất ngon."
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Phần của anh là cái gì a?"
"Cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo."
"Ác......"
"Em muốn thử một chút sao?" Cố Vi Ngôn hỏi.
Lâm Xảo Xảo rụt cổ một chút: "Thôi bỏ đi, em không thích nhất là ăn cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo, cảm giác không hợp khẩu vị."
Cố Vi Ngôn cũng không miễn cưỡng: "Ừ, vậy em ăn hết phần cháo của mình đi."
Lâm Xảo Xảo nhìn Cố Vi Ngôn vẫn luôn lái xe, cũng không cơ hội ăn cháo, suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu không em đút cho anh đi."
Cố Vi Ngôn: "......"
Ngồi ở ghế sau Dương Hân lập tức cảnh giác lên, cái quỷ gì? Lại muốn uy cẩu lương?.