Chương 62: Cố Tổng cố gắng

Nếu như tìиɧ ɖu͙©

không

thể cất cánh bay lượn với tình

yêu, vậy sau khi vui sướиɠ qua

đi

sẽ

khiến lòng người cảm thấy hư

không

tống rỗng, bởi vì khuyết thiếu tình cảm nên linh hồn

không

thể cùng vận động

***

Đêm khuya ở London.

Ở đây xảy ra

một

vụ cướp ngoài ý muốn.

một

người phụ nữ mang thai bị hai người đàn ông cướp túi xách, bị thương. Bên cạnh bà bầu còn có

một



gái

trẻ người Trung Quốc.



gái

trẻ người Trung Quốc này

không

phải ai khác, chính là Hạ Nhiễm

đang

du học ở London, còn phụ nữ có thai chính là giảng viên học kỳ này của

cô.

Hạ Nhiễm mười tám tuổi, cuộn người trong góc tường dơ bẩn, thân thể run lẩy bẩy. Quần áo

trên

người



đã

nhàu bẩn vô cùng, gương mặt tái nhợt

không

có sức sống, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, thậm chí trong lòng bàn tay trắng nõn còn có vết máu đỏ tươi.

Cho dù như vậy, Hạ Nhiễm Cũng

không

khóc,



cố gắng kiềm chế

sự

sợ hãi trong lòng, đôi mắt

khôngcó tiêu cự mở to, hai tay vây quanh người, móng tay khảm vào da thịt, từng chút từng chút, càng lúc càng sâu.

Mùa đông ở London rét lạnh, gió lạnh khiến tầm mắt



thêm mơ hồ, cuối cùng chỉ có thể hơi khép mắt lại. Có

một

thai phụ nằm trước người

cô, dưới thân



ấy là máu tươi đỏ thẳm,

không

khó nhìn ra tình huống

đang

rất nguy hiểm.

lúc này có

một

người đàn ông hệt như hoàng tử xuất

hiện, mặc áo khoác bằng vải nỉ màu đen, ngẩng đầu sải bước từ trong đám đông.

anh

ta khép hờ mắt,

không

nói

lời nào cởϊ áσ khoác bọc lên người

cô. Hạ Nhiễm cảm thấy ấm áp,



nghĩ muốn nhìn mặt

anh

ta nhưng lại vô cùng khó khăn. MÍ mắt nhắm lại liền khó mở ra.

Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh

cô, cánh tay thon dài gắt gao ôm chặt



vào trong ngực, hơi thở nam nhân xa lạ quanh quẩn. Trong mơ hồ,



hình như nghe thấy có giọng

nói

nhỏ

nhẹ

đang

an ủi bên tai.



không

cách nào nhớ ra được giọng

nói

trầm thấp của

anh

ta, giống như thiên sứ, chậm rãi

đi

vào lòng

cô, trong mơ hồ nghe thấy được giọng

nói

thật

nhỏ: “Đừng sợ,

anh

sẽ

không

để ai bắt nạt em”.

Đám người vây quanh trước bọn họ bắt đầu gọi xe cấp cứu, cũng có người chủ động xem xét tình trạng của thai phụ

đang

nguy hiểm

trên

đất.

Xe cảnh sát

đã

tới, người đàn ông bế Hạ Nhiễm trong lòng,

đi

lại

nói

chuyện với cảnh sát đằng trước, sau đó ôm



đi

ra khỏi đám đông. Còn chưa

đi

xa, hai tay Hạ Nhiễm run rẩy vây quanh vai

anh

ta, trán



tựa

trên

vai

anh

ta.



mỉm cười, sau đó ngất xỉu.

một

khắc này,

anh

ta

thật

sự

sợ hãi, vẻ mặt

âm

trầm, thân thể cao ngất vô thức run rẩy. Hai tay

anh

ta ôm chặt lấy

cô,

đi

ra khỏi ngõ

nhỏ.

Trong bệnh viện, Hạ Nhiễm yên tĩnh nằm

trên

giường bệnh trắng, tiếng hít thở nhợt nhạt lại khiến người đó an tâm. Trong đêm tối,

anh

ta đứng trước giường bệnh, duỗi tay để lên cái trán trơn bóng của

cô,

côhạ sốt rồi.

“Em sợ” Hạ Nhiễm nhíu chặt mày, có vẻ



mơ phải ác mộng, cả người đều rất kích động, mồ hôi theo mép tóc



chảy xuống.

một

giọt,

một

giọt, ướt nhẹp cả gối đầu.

Người đàn ông cúi người, dán tai lại gần,



ràng nghe thấy



lảm nhảm.

“Chạy

đi, đừng quan tâm tôi,

không

thể làm đứa

nhỏ

bị thương”. Giọng

nói



lớn hơn

một

chút, thanh

âm

vô cùng kích động.



vừa

nói, hai tay vừa quơ loạn,

không

cẩn thận đánh

trên

người

anh

ta.

anh

ta dùng tay nắm lấy cổ tay

cô, đau lòng tới nhíu mày, lại dùng

một

tay khác áp vào gò má

cô, đem hơi ấm trong tay truyền cho

cô,

nhẹ

nhàng

thì

thầm: “Ta ở đây, ta ở đây”.

“Đừng sợ”.

anh

ta nắm tay Hạ Nhiễm, hôn

nhẹ

lên tay

cô.

Hạ Nhiễm hình như nghe được câu

nói

trấn an của

anh

ta, vậy mà lại yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Người đàn ông nhìn gương mặt nho

nhỏ

của

cô,

một

tay

anh

ta cơ hồ có thể bao trọn,



còn chưa hết sợ hãi, gương mặt

không

còn vẻ hồng nhuận, chỉ còn lại mệt mỏi.

Chỗ nào đó trong tâm

anh

ta nhói đau, giống như bị thương vậy, giống như tim

đang

đập bỗng nhiên dừng lại, đến hô hấp cũng chở nên khó khăn.

Đợi tới khi hô hấp Hạ Nhiễm trở nên ổn định,

anh

ta mới

nhẹ

nhàng rời khỏi phòng, đến phòng cách vách trấn an thai phụ

đang

bị thương, lại tới

một

góc bệnh viện, rút điếu thuốc ra châm.

Trong nhất thời, khói trắng lượn lờ quanh quẩn, trong đêm tối chỉ còn

anh

ta và ánh lửa lúc sáng lúc tối, lẳng lặng đứng thẳng.

Hình như là mơ lại

không

phải là mơ, trong mơ Hạ Nhiễm cảm thấy



có thể nhìn thấy gương mặt của

anh

ta, chỉ cần đưa tay ra liền có thể bắt lấy tay

anh

ta,



duỗi tay ra, người này ném điếu thuốc vào thùng rác, xoay người lại lần nữa

đi

vào phòng bệnh.

Lúc

anh

ta quay người, gương mặt này bỗng nhiên trở nên

thật

quen thuộc. Lông mày dày đậm, sống mũi cao thẳng, còn có đôi môi tái nhợt mà



quen thuộc.

Hạ Nhiễm muốn gọi tên

anh, nhưng cổ họng khô rát, cho dù



nỗ lực thế nào cũng

không

thành tiếng. Người này

đi

càng lúc càng xa, chỉ lưu lại cho



một

bóng lưng thẳng tắp.

Hạ Nhiễm hơi tỉnh lại,

đã

có ánh sáng le lói,



mở mắt nhìn, Cố Tần Thần nằm bên cạnh lại trùng hợp với người trong giấc mơ.

một

buổi tối, Cố Tần Thần dùng hành động của

anh

chứng minh cho câu: “một

lời

nói

ra, tứ mã nan truy”.

anh

muốn



liên tục nhiều lần, từ

trên

giường xuống đến đất, sau đó lúc



không

thể chịu được nữa,

anh

vẫn hưng phấn mười phần ôm



đi

tắm nước nóng.

Hạ Nhiễm nhớ mang máng bàn tay nóng rực của

anh

quét sửa tắm lướt qua mỗi tấc da thịt

cô,

nhẹnhàng, chậm rãi giống như

đang

vuốt ve

một

tác phẩm nghệ thuật trân quý. Ngay cả hô hấp cả hai đều trở nên rối loạn,



cụp mắt đều

anh

tùy ý bày bố, toàn thân giống như

không

còn chút sức lực nào, sương mù ngập trong đôi mắt,



chỉ thấy

anh

khẽ cau mày, nghiêm túc tắm rửa cho cả hai.

“Tỉnh rồi?” GIọng

nói

dễ nghe vang lên,



mở to mắt nhìn người bên cạnh với ánh mắt lấp lánh

đangnhìn

cô,

một

tay

anh

làm gối cho

cô,

một

tay khác để bên hông

cô, ôm lấy

cô, nửa người như vây lấy người

cô.

Hạ Nhiễm híp mắt,

không

nói

gì, Cố Tần Thần rút tay dưới đầu



ra,

nhỏ

giọng

nói: “Lại ngủ thêm lát nữa, trời còn chưa sáng”.

Cố Tần Thần nghe thấy giọng

nói

của bản thân,

không

có run rẩy, phần nhiều là bình tĩnh.

một

đêm vui vẻ,

nói

chính xác là

một

đêm vận động kịch liệt, Hạ Nhiễm

đã

sớm mệt mỏi lắm rồi.

côngẩng đầu nhìn

anh,

không

được

một

lát liền mệt mỏi ngủ thϊếp

đi.

Hạ Nhiễm ngủ

không

ngoan chút nào, chăn mềm trắng chẳng biết

đã

rơi xuống đất lúc nào, Cố Tần Thần lắc đầu, tập mãi thành quen, lại nhặt chăn lên đắp lại cho

cô.

anh

ngồi dậy, nhìn gương mặt thanh tú của



nổi bật

trên

giường trắng khiến

anh

nhịn

không

được khẽ vuốt, lúc đầu ngón tay xẹt qua đuôi mày

cô, khóe miệng

anh

không

khỏi cong lên.

Cố Tần Thần đem mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt



vuốt lại, ngồi

một

hồi nữa, lại đứng dậy

đi

vào phòng tắm.

Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ rơi rớt

trên

sân, ánh nắng ấm áp len qua màn lụa mỏng mà chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Cố Tần Thần từ trong phòng tắm ra, mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm,

trên

tay cầm khăn lông tùy ý chà lau mái tóc đầy nước của mình.

anh

nhấc mắt liền thấy thân thể nho

nhỏ

của Hạ Nhiễm

đang

chôn trong chăn, hai tay để ở

một

bên gối, thân thể ngủ hướng ra ngoài.

anh

đi

tới gần, ngồi xổm xuống, nhìn hàng mi dài yên tĩnh vểnh lên của

cô.

Cố Tần Thần mới tắm xong, toàn thân tản mát ra mùi sữa tắm thơm ngát. Đột nhiên

anh

lại cảm thấy cảnh tượng lúc này

thật

giống vợ chồng chung sống nhiều năm, người chồng muốn gọi vợ mình thức dậy lại

không

nỡ quấy nhiễu giấc mơ của

cô.

Rất bình thường cũng rất ấm áp.

Quan trọng là,

anh

rất thích.

anh

thích mỗi ngày chỉ cần mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là

cô, mà khi



ngủ dậy liền phát

hiệnanh

vẫn ở đây, bên cạnh

cô, mặc cho gió mưa.

Cố Tần Thần cười khẽ, lau khô đầu liền thay đồ, tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

So với Hạ Nhiễm

đang

uể oải

không

chút phấn chấn, Cố Tần Thần mới tắm rửa xong lại thần cảm thấy vô cùng sảng khoái,



ràng đều là

một

đêm

không

ngủ, lại giống như hít thuốc lắc, vô cùng phấn khởi.

Cố Tần Thần

không

chỉ chuẩn bị tốt bữa sáng, còn đem đồ đạc tối qua hai người vứt

trên

đất nhặt hết lên, phân loại bỏ vào máy giặt. Thậm chí

anh

còn đem hành lý tối qua vứt ở phòng khách thu dọn lại, chỉnh sửa lại tài liệu cần dùng, trong lúc này lại có tâm thiệp hồng rớt xuống chân

anh.

Cố Tần Thần cầm lên nhìn, chú rể là Tiêu Sơn,



dâu là La Xuyến.

Vẻ mặt đắc ý của Tiêu Sơn vẫn còn rất



ràng trong đầu

anh.

Khó trách hôm qua lúc họp, tên nhóc này vẫn cười khúc khích, xuân phong đắc ý giống như trúng độc đắc, đường làm quan mở lớn vậy. Cố Tần Thần chỉ cho rằng tên đó

đi

gặp La Xuyến về mới thích thú như vậy,

không

nghĩ ngay cả thiệp cưới cũng có rồi.

Có điều, nghe Hồ An

nói, cha mẹ Tiêu và cha mẹ La Xuyến vẫn chưa bàn xong chuyện lễ nghi hôn lễ. Xem ra mọi việc đều do Tiêu Sơn quyết định.

Nghĩ tới việc này, khóe miệng Cố Tần Thần hơi cong xuống,

không

cho là đúng tùy tiện ném qua

mộtbên.

anh

hơi khom người, lại đứng dậy

đi

tới phòng ngủ.

Hạ Nhiễm

đã

tỉnh hoảng hốt nghe tiếng mở cửa, lại có tiếng đóng cửa.



nhắm mắt nghĩ ngơi, muốn mở mắt dậy, nhưng lại lười. Hạ thân có chút đau, cho nên



không

muốn động đậy chút nào cả. Hạ Nhiễm dứt khoát nằm

trên

giường lớn, nghe thấy tiếng bước chân

nhỏ

vang lên trong phòng ngủ.

Cố Tần Thần híp mắt, nhìn



gái

như cá chết

đang

nằm

trên

giường, như cười như

không. Ở phương diện nào đó,

anh

đắc ý vì năng lực của mình, mặt khác lại đau lòng vì



bị đau.

Phần da thịt lộ ra ngoài của Hạ Nhiễm còn để lại dấu hôn rất



ràng.

Tiếng bước chân càng lúc càng



ràng, lúc Cố Tần Thần tới gần giường, gian phòng đặc biệt yên lặng, ngay cả độ ấm hình như cũng tăng lên

không

ít.

Khóe môi Cố Tần Thần thoáng cười, bước chậm tới giường,

nhẹ

nhàng nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của

cô. Chân bị nắm lấy, tâm tình Hạ Nhiễm đột nhiên căng thẳng, cảm giác ấm áp

không

phải tới từ thân thể mà là nhiệt độ từ tay

anh, khiến tim



không

ngừng nhảy bang bang trong l*иg ngực.

Rốt cuộc Hạ Nhiễm cũng

không

nhẫn được mà mở to mắt, nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của

anh

ở đối diện,

mộtlúc sau Hạ Nhiễm mới thích ứng được với ánh sáng trong phòng,



nhìn

anh, Cố Tần Thần vậy mà

đãleo lên giường rồi.

Hơn nữa, còn là quỳ ở cuối giường, bàn tay to cầm mắt cá chân



chậm rãi bỏ vào trong chăn mỏng. Hàng mi dài của Hạ Nhiễm run rẩy,



cảm nhận được hơi ấm của

anh

trên

cổ chân

cô, ở dưới chăn mỏng, tay

anh

du ngoạn

trên

hai chân

cô.

Hững hờ, nhưng lại có vẻ như mang theo ý xấu. Ngón tay Cố Tần Thần chạm tới chỗ nào, đều khiến

côkhẩn trương tới lỗ chân lông cũng to ra, hô hấp trở nên dồn dập.

Hạ Nhiễm đột nhiên thu chân lại, hai chân đổi qua chỗ khác cách

anh

thật

xa,

anh

lại rất có hứng thú cùng



chơi trò truy đuổi. Bàn tay to chụp tới, eo



liền bị người ôm lấy. Hạ Nhiễm bị bọc chân trong mỏng, thân thể mềm mại vững vàng ngồi

trên

chân

anh.

Lớp chăn mỏng hoàn toàn

không

có tác dụng cản trở gì, Hạ Nhiễm ngồi

trên

đùi

anh, hoàn toàn có thể cảm nhận được chỗ nào đó giữa hai chân

anh

đang

đỉnh lên người

cô, nóng rực.

Cố Tần Thần hơi cúi đầu, muốn chôn đầu lên ngực

cô, bàn tay ôm



cũng nóng khác thường. Hơi thở ấm áp của

anh

phun lên xương quai xanh của

cô, Hạ Nhiễm vô thức đẩy

anh

ra

một

chút; “Em

không

có chút sức nào cả”.



căn bản

không

còn sức,

nhẹ

đẩy Cố Tần Thần ra lại có vẻ giống như dục cự còn nghênh, ngay cả giọng

nói

cũng trở nên kiều mị, khiến người nghe tê dại. Điều này

thật

là khảo nghiệm với thể xác và tinh thần của Cố Tần Thần.

“Em là tiểu

yêu

tinh đày đọa người” GIọng Cố Tần Thần như hồ nước, có chút vui mừng, còn có mấy phần

ẩn

nhẫn, cứ vậy

nhẹ

nhàng chảy vào lòng Hạ Nhiễm.

“Còn đau sao?”

anh

ý vị thâm trường hỏi, thanh

âm

trầm ổn, Hạ Nhiễm nghĩ bản thân

không

muốn động đậy liền đỏ mặt.



bị

anh

bế bổng lên,

anh

ôm cả



và chăn mềm

đi

tới tủ quần áo.

Lúc đứng trước tủ đồ, Hạ Nhiễm bắt đầu giãy dụa.

Cố Tần Thần hoàn toàn bỏ qua kháng nghị của

cô, trực tiếp đặt



xuống, tùy ý lấy vài món đồ trong tủ chặt chẽ bọc



lại. Ống tay áo dài đung đưa trước mặt

cô.

“Tự em lấy”.

“không

được, em mặt ít

anh

nhìn

không

được”.

“…”

“Tự em mặc lấy”.

“không

được, em

không

còn đau sao?”

Giọng của Cố Tần Thần đầy vẻ chưa được thỏa mãn, hai mắt nhìn



chằm chằm

không

thèm che dâu, Hạ Nhiễm đột nhiên nuốt nước miếng, sau đó

nói: “Tùy

anh…”

“Ngoan”.

Cố Tần Thần cứ như vậy đứng bên cạnh giúp



mặc đồ.

Lại lấy tiếp lý do



còn chưa thoải mái, Cố Tần Thần giống như chăm sóc bệnh nhân, giúp Hạ Nhiễm mặc đồ, rửa mặt, ngay cả ăn cơm cũng đút

cô.

Sau giờ ngọ, Hạ Nhiễm nằm

trên

giường lớn nghỉ ngơi, Cố Tần Thần ngồi ở ghế mây trước cửa sổ ôm laptop làm việc.

anh

ngồi thẳng tắp ở đó, bộ đồ màu trắng khiến

anh

có vẻ gầy,

anh

quay đầu lại, ngẫu nhiên nhìn



một

cái,

trên

tay còn cầm điện thoại di động, để bên môi,

đang

nói

gì đó, rất nhanh lại cúp máy.

trên

thảm trải sàn có

một

cốc cà phê mới pha, cùng với cốc sữa nóng

trên

tủ đầu giường của Hạ Nhiễm giống nhau ý đúc. Có điều,

một

cái màu xanh,

một

cái màu hồng, đó là lúc bọn họ cùng nhau

đi

siêu thị, Cố Tần Thần tùy ý mua vài cái để

trên

giá.

Hạ Nhiễm nhìn lướt qua ly sữa trắng, lại nhìn cốc cà phê của Cố Tần Thần, trong lòng thấy chát chát.

côbỗng nhiên nhớ tới mấy năm ở nhà họ Cố, sau khi ăn xong

một

bàn thịt kho tàu, mọi người đều ở trong phòng khách tán gẫu, thím Trương

sẽ

bưng cà phê cho mọi người.

Mỗi người

một

cốc, chỉ có mình



là uống sữa.

Lúc đó



còn

nhỏ, liền đổi cốc của mình với cốc của người khác, ngẩng đầu nhìn thím Trương cười:

“Cháu cũng muốn uống cà phê”.

Hạ Nhiễm cầm cốc đưa tới môi, trong mũi ngập tràn hương cà phê

thật

nồng, bởi vì



không

thường uống, cũng

không

thích vụ đắng, hàng mi

nhỏ

khẩn trương nhíu thành

một

chỗ.



nghĩ mình

sẽ

cau mày uống hết, nhưng Cố Tần Thần ngồi bên cạnh đột nhiên vươn tay ra, bàn tay to để

trên

tay

cô, thuần thục giữ lấy tách cà phê, ngón cái chen vào bàn tay mềm mại của

cô,

một

dòng nước xiết truyền tới lòng Hạ Nhiễm.

“Con

gái

không

nên uống cà phê,

không

tốt cho cơ thể”.

anh

đoạt lấy ly cà phê trong tay

cô, tự mình uống

một

ngụm cạn sạch.

Hạ Nhiễm phục hồi tinh thần, gò má có chút nóng, nhưng tuyệt đối

không

phải vì ngượng, mà là vì tức giận.



muốn mở miệng, lại phát

hiện

mọi người trong phòng đều nhìn



cười, nụ cười

không

có ác ý.

Nhưng đều mang ý vị thâm trường.

Ngón tay

anh

thon dài bay lượn

trên

bàn phím, khi

thì

chuyên chú nhìn vào màn hình, khi

thì

nhìn tư liệu

trên

đầu gối, sau đó mím môi nghĩ

một

lát, lại tiếp tục gõ gõ

trên

bàn phím.

Mỗi

một

động tác đều có vẻ

không

suy nghĩ, nhưng cũng

không

chút qua loa, nam nhân nghiêm túc như vậy,



nằm ở

trên

giường lại mê mẩn nhìn, hơi hơi nghiêng đầu tới trước, mắt

không

chớp mình mặt

anh, ngũ quan góc cạnh



ràng.

“Em

đang

nghĩ gì thế?” Thấy Hạ Nhiễm đột nhiên nhìn

anh

chằm chằm, Cố Tần Thần bỗng nhiên để tài liệu trong tay xuống, quay sang hỏi

cô.

Mặt Hạ Nhiễm ửng hồng, giống như bí mật

nhỏ

bị người ta phát

hiện,



quay đầu

đi, điềm đạm

nói: “không

nghĩ gì cả”.

Gặp bộ dáng làm nũng của

cô,

anh

không

khỏi bật cười, đem đồ để hết

trên

ghế. Cố Tần Thần

đi

về phía Hạ Nhiễm, ngồi xuống cạnh

cô,

nhẹ

nắm lấy eo

nhỏ. Ngón tay khẽ động, nhéo

nhẹ

eo

cô.

Đôi môi mỏng khẽ mở,

nói: “Hình như

anh

có quá sức”.

Mặt

không

đỏ, tim

không

nhảy, lúc Cố Tần Thần

nói

mấy lời này

anh

thật

rất bình tĩnh tự nhiên. Hạ Nhiễm quay đầu, vừa mới nghĩ cắn

anh

một

cái, lại

không

ngờ

anh

cũng ngẩng đầu lên.

Ngoài ý muốn, môi Cố Tần Thần chạm vào môi

cô, Hạ Nhiễm mở to mắt trừng

anh, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp cả hai đều dồn dập. Hai người đều ngây người, cũng

không

chủ động rời

đi

đối phương, mặt đối mặt, miệng đối miệng.

không

khí xung quanh tràn ngập ái muội, khiến cả hai đều

không

thở nỗi.

Lúc Cố Tần Thần làm nụ hôn này thêm sâu, Hạ Nhiễm mới khôi phục ý thức, tay

không

tự giác quàng qua vai

anh, xuyên qua lớp áo cảm nhận độ ấm

trên

người

anh, và hơi thở của

anh.

một

tay

anh

chống sau

cô,

một

tay để

trên

eo

cô, Hạ Nhiễm chỉ cảm thấy cơ thể



gần sát với ngực

anh, gương mặt

nhỏ

nháy mắt nóng lên.



hoảng hốt nhảy dựng,

anh

lại

nhẹ

nhàng ôm



ngã vào chăn đệm phía sau, môi mỏng in dấu: “Chúng ta lại tới

một

lần”.