Chương 47: Mờ ám dưới bàn ăn

Edit: tart-trung

Không có nụ hôn như trong tưởng tượng, chỉ có một câu “Ăn cơm” lạnh lùng.

Hạ Nhiễm nghĩ tới bản thân tỉ mỉ trang điểm, tâm tình vui mừng lập tức

giảm xuống còn nữa. Hai vai cô còn cảm nhận được hơi ấm từ áo khoác của

anh, ngón tay anh lạnh buốt trượt xuống xương quai xanh.

Hai tay anh khoác lên vai cô không bao lâu liền thu lại, im lặng không

nói chỉ đứng bên cạnh. Hạ Nhiễm vô thức nâng mắt nhìn Cố Tần Thần, đôi

mắt trong suốt ngưng tụ, anh không có gì muốn nói với cô sai? Thấy người đẹp trước mắt mà cả một câu tán thưởng cũng không nói. Tự tôn nữ nhân

của Hạ Nhiễm cảm thấy thất bại sâu sắc.

Quả nhiên, vẫn là người không hiểu phong tình chút nào. Hạ Nhiễm nâng

tay lấy áo khoác của anh xuống, không giải thích nhét lại vào trong lòng anh, khóe miệng cong lên: “Ăn cơm”.

Nói xong cô xoay người, gót giày năm phân dẫm xuống sàn, khoan thai đi vào phòng ăn.

Cổ Cố Tần Thần khô khốc khó nhịn, trên miệng khoát chút nụ cười cay

đắng, mắt anh liếc qua, muốn mở miệng gọi cô, nhưng thân ảnh yểu điệu

của cô đã chậm rãi đi xa.

Hạ Nhiễm nhất định không biết, Cố Tần Thần phải quyết tâm lớn lắm mới

nhịn xuống không kéo cô lại hôn. Trước đó không lâu, anh cũng chỉ là vân đạm phong khinh nhìn thoáng, xương quai xanh nữ tính mê người thu hết

vào đáy mắt. Anh hờ hững thu lại tầm mắt, rồi lại bị ánh mắt của cô hấp

dẫn, đôi môi đỏ mọng mềm mại ướŧ áŧ như hoa mân côi, dụ hoặc anh lại gần chiếm đoạt.

Nội tâm dâng lên cổ du͙© vọиɠ dày đặc, anh lại phải cố gắng áp chế ham

muốn chiếm đoạt của bản thân vào một góc, động tác muốn hôn lên môi cô

cũng bị thu về, hờ hững nhặt Tây trang rơi xuống đất lên che khuát vai

cô. Nhìn như nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng ở địa phương không thể để người

khác thấy được, lại kịch liệt run rẩy.

Anh ôm Tây phục vào lòng, lòng bàn tay phủ đầy mồ hôi. Ánh mắt thâm thúy của Cố Tần Thần đột nhiên chìm xuống, thần sắc thanh tỉnh bình thường

ẩn chứa chút hờn giận khó thấy. Cố Tần Thần luôn ổn trọng cũng không

khỏi muốn mắng vài câu thô tục, vẻ mặt tối sầm khiến tâm tình anh không

khó nhận ra.

Cố Tấn Thần vắt áo khoác lên cánh tay, hai tay vẫn đút trong túi quần,

không nhanh không chậm đi ào bàn ăn. Cơ bản cả nhà đều đã ngồi xuống,

chỉ còn lại mình anh. Ánh mắt anh nhanh chóng đảo qua bàn ăn dài, thấy

Hạ Nhiễm ngồi cùng Hạ Thế Hiên và Vương Vũ Hồng, anh nhíu mày ngồi xuống chỗ trống.

Bàn ăn nhìn như dài, nhưng khoảng cách giữa mỗi người lại không quá một

thước, Cố Tần Thần vô cùng không hài lòng về việc an bài chỗ ngồi thế

này. Nhìn qua có vẻ anh và Hạ Nhiễm cách nhau thiên sơn vạn thủy vậy.

Đương nhiên, bất mãn của anh không có ai thấy.

Thức ăn đều đã được bày trên bàn. Cố Tần Thần lấy cốc rượu đếu cao, nhẹ

nhàng lắc lắc, cung kính mới bậc tiền bối uống rượu, không thèm đếm xỉa

đến người đang vùi đầu ăn cơm ở đối diện.

Dưới ánh đèn sáng người, anh dựa người vào lưng ghế, tư thế tao nhã phong độ, không chỗ nào có thể xoi mói.

Chỉ là…

Bỗng nhiên, bỗng nhiên Hạ Nhiễm cảm thấy khác thường, cô nhíu mày, cúi

đầu nhìn thấy đôi chân dài. Đôi chân dài trắng nõn của cô vắt lên nhau,

bên cạnh đôi giày cao gót màu đen của chân trái là đôi giày đen của nam.

Từ giày da đến quần tây của nam nhân này đều được cắt may khéo léo, hai

chân thon dài của Cố Tần Thần, thật giống như đang bắt chéo trân giống

cô.

Lúc đầu, Hạ Nhiễm cho rằng chỉ là trung hợp, hai người ngồi đối diện,

giày đυ.ng vào nhau cũng là chuyện thường. Nhưng, rất nhanh cô liền phát

hiện mình suy nghĩ quá đơn giản rồi. Cô đem chân trái chuyển qua hướng

khác, vừa ngẩng đầu, chân trái lại cảm thấy kỳ quái.

Hạ Nhiễm cúi đầu nhìn xem, đôi giày da màu đen vô thức đυ.ng vào giày cao gót của cô. Cô lại đổi hướng khác, tình huống vẫn giống như vậy.

Hạ Nhiễm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, không nói hai bên đều là người

lớn, chỉ là Cố Tần Thần sao có thể làm ra chuyện ấu trĩ như vạy, khiến

cô muốn đổ mồ hôi hột. nhìn vẻ mặt hăng hái đối diện, Hạ Nhiễm liếc mắt, ý tứ ra hiệu cảnh cáo, không muốn anh lại động thủ động cước.

Nhận được ánh mắt của Hạ Nhiễm, Cố Tần Thần không lưu tâm nhún nhún vai, dưới tình huống người xung quanh đều không để ý liền cười tao nhã với

cô.

Cố Tần Thần từ chối phối hợp, Hạ Nhiễm cũng không muốn so đo hành vi ấu

trĩ này, đem chân vắt chéo bỏ xuống, hai chân chỉnh tề, bắt đầu hết sức

chuyên chú ăn thịt kho tàu bị bố mẹ gắp đây vào chén.

Dù như vậy, Cố Tần Thần lại không như Hạ Nhiễm nghĩ, không đình chỉ hành động tay chân của mình. Bàn tay ấm áp vòng qua bàn ăn, để lên tay Hạ

Nhiễm, kéo nhẹ một cái, một tay cô liền dừng lại giữa không trung, bị

anh nắm chặt, rồi kéo tới trước mặt anh nhìn nhìn.

Cố Tần Thần vốn định trêu chọc cô một lát, trong lúc lơ đãng lại phát hiện chút khác thường.

Mọi người đều chú ý vào hai người, đương sự Hạ Nhiễm không hiểu chuyện

gì nhìn anh. Cố Tần Thần xem nhẹ ánh mắt của mọi người, âm thanh vang

lên vô cùng kiên định, trực tiếp chất vấn: “Sao trên tay lại bị thương?”

Tay cô vẫn chưa rút ra, đũa trên tay rơi xuống đất, Hạ Nhiễm tùy ý nam

nhân cậy mạnh nắm chặt lấy, nhìn tháy ánh mắt hỏi thăm của anh, môi hơi

mở nói: “Buổi chiều lúc trang điểm, vô ý bị thương”.

Viết thương này cùng lắm chỉ dài mấy cm, cô không cẩn thận để lại vệt

nhỏ trên ngón tay, cũng không có chảy máu. Vương Vũ Hồng ngồi bên cạnh

Hạ Nhiễm không khỏi cảm khái, thị lực của tiểu tử Cố gia cũng quá tốt

rồi.

Thế là, dưới ánh mắt quan tâm của mọi người,Vương Vũ Hồng mới mở miệng

giải thích: “Này mà coi là thương gì, chỉ là nhỏ một chút, chuyện cũng

không có gì. Nha đầu này chính là vậy, mạnh mẽ kháu khỉnh. Buổi sáng nó

trang điểm, bởi vì tới giờ phải đi nên mới vội vội vàng vàng chuẩn bị

tốt”.

Vương Vũ Hồng nói vậy, Hạ Nhiễm bấy giờ mới kịp phản ứng, rút tay mình

ra khỏi tay Cố Tần Thần, để trên đùi. Cô cúi đầu, cảm thấy mặt mình nóng lên, chắc lại đỏ ửng rồi.

”Nhiễm Nhiễm, về sau phải chú ý một chút, đừng không cẩn thận như vậy”.

mẹ Cố nhìn tay của Hạ Nhiễm, lại nghĩ tới lúc này bà cũng nắm tay này,

gần như vậy cũng không phát hiện ra con bé bị thương, trong tâm lại thấy khó chịu.

Hạ Nhiễm gật gật đầu, còn không quên len lén liếc mắt nhìn Cố Tần Thần.

Thật ngoài dự đoán, không có tức giận như trong tưởng tượng của cô, đôi

mắt anh sáng ngời, hình như đang nghiền ngẫm gì đó, rồi lại tự mình đắc

ý.

Trái tim nhỏ của Hạ Nhiễm nhảy dựng, nhắc tới cũng kỳ, trước kia khi

chưa xác định quan hệ với Cố Tần Thần, cô đối với anh ngoại trừ việc cảm thấy anh rất đẹp trai, còn khiến tim cô đập mạnh. Bây giờ hai người họ

quang minh chính đại yêu đương, cô ngược lại có chút kỳ quặc, ngoại trừ

cảm thấy anh thật đẹp trai, còn bỗng nhiên cảm thấy anh có chút mê

người.

Loại mê người này, nhìn nhiều vài lần, tim đập liên hồi.

Cố Tần Thần nhìn cô, nhẹ nhàng lại không khó nhìn ra thâm tình trong đó. Như vậy trong chốc lát, Hạ Nhiễm cuống quit thu hồi tầm mắt, giống như

nhìn nhiều chút nữa cô sẽ khó kiềm chế bản thân được.

Hạ Nhiễm lúng túng liếʍ môi, nhận lấy đôi đũa mới mẹ cô đưa qua, dưới

con mắt chăm chú của mọi người, nghiêm túc vùi đầu ăn cơm, sau đó lại

ngẩng lên hỏi: “MỌi người không ăn sao?”

“Ă, ăn, con ăn nhiều một chút, xem đều gầy rồi”. mẹ Cố cười ngọt ngòa,

đem một cái chân gà lớn bỏ vào chén Hạ Nhiễm, lại đặc biệt dặn dò: “Đừng bắt chước mấy cô gái khác, suốt ngày muốn giảm béo, dì thích bộ dáng

tròn tròn của con lúc trung học, trắng nõn nà, nhìn rất vui mắt”.

Tròn tròn… cô tròn khi nào chứ? Được rồi, thời gian đó quả thật có gương mặt phúng phính của trẻ con mà thôi.

Hạ Nhiễm quay đầu nhìn Hạ Thế Hiên và Vương Vũ Hồng, hai người đều im

lặng ăn cơm, Vương Vũ Hồng làm mẹ cũng không chủ động đứng ra giải

thích, ngược lại còn phụ họa: “Năm đó Hạ Nhiễm đặc biệt thèm ăn, cơm

nước ở chỗ hai người xong về nhà còn muốn ta nấu cho nó mấy món nữa. CÓ

thể không mập sao? Bây giờ không giống vậy, ăn giống như mèo vậy!”

Có thể trách cô sao?

Bất kỳ ai cứ thử lần nào ăn cơm cũng chỉ ăn thịt kho tàu thử coi, không

tự mình gột rửa dạ dày một lần thì có thể khỏe mạnh lớn lên sao.

Nhìn cái đùi gà trong chén, Hạ Nhiễm cũng thật sự ăn không vô, lại ăn

nữa eo cô cũng chả còn. Thế là dưới cái nhìn của mẹ mình, cô nhanh chóng buông đũa xuống, nhanh nhẹn nói: “Con ăn no, mọi người cứ từ từ dùng

bữa”.

Cô mới ăn xong, Cố Tần Thần bên kia cũng yên lặng buông đũa xuống, cũng

nói một câu giống cô, lại còn nắm được điểm chính rõ hơn cô nữa: “Từ từ

dùng bữa”.

Sau đó, anh đứng dậy.

Từng bước từng bước, đi tới bên cạnh cô, anh hơi nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp nói với cô: “ĐI với anh”.

Ngay cả suy nghĩ cũng không cần, Hạ Nhiễm đã gật đầu đồng ý: “Được”.

Trên bàn ăn, người lớn hai nhà nhìn hai người trẻ tuổi lần lượt rời bàn

ăn, đợi người đi khuất, chốc lát liền nhao nhao nghị luận.

Cố Ngôn Truyền cười ha ha, cầm ly rượu uống một ngụm, lại nói với Hạ Thế Hiên: “Lúc này là con trai tôi đi trước”.

”Hừ.” Hạ Thế Hiên nghe thế, không thấy tốt nói: “Là con trai ông theo đuổi con gái tôi trước”.

“Thế thì sao chứ?” Lông mày Cố Ngôn Truyền nhếch lên, vẻ mặ hả hê đắc ý

như trúng số: “Nhiễm Nhiễm không chỉ là con gái ông, còn là con dâu

tương lai của tôi. Bọn họ chạy không thoát đâu, chiến tranh không ngại

lừa dối, con trai tôi tất nhiên có biện pháp khiến ông ngoan ngoãn giao

nộp con gái bảo bối cho Cố gia”.

Tiếng “Lạch cạch” vang lên, đũa rướt xuống bàn, thanh âm vang dội.

Hai vị phu nhân nhìn hai ông chồng đối chọi gay gắt, vô lực lắc đầu lại tiếp tục dùng bữa.

An tĩnh trong chốc lát, Hạ Thế Hiên liếc nhìn ông bạn già, lạnh nhạt

nói: “Lão gia hỏa nhà ông, tên tiểu tử thúi kia có đức hạnh y hệt, không biết xấu hổ”.

Cố Ngôn Truyền khen ngợi gật đầu, sau đó lại đột nhiên lắc đầu nói: “NÓ

thông minh hơn tôi, ông không nghe nói thỏ khôn ba hang sao? NÓ a, chính là con sói, con thỏ cho dù có thông minh cũng có lúc ngu xuẩn va vào đá cứng”.

“Lão Hạ à, chúng ta cứ chậm rãi chờ xem, tiết mục ôm cây đợi thỏ này chiếu mới bao lâu chứ”.

Hạ Thế Hiên không nói lại, nhưng tâm tình đã rõ.

Cố Ngôn Truyền biết, lão Hạ không nói lại, tức là đã thừa nhận.