Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Tiên Sinh Thân Mến

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một nam nhân, nếu như yêu một cô gái, lúc anh ta hôn cô ấy, hai tay sẽ kìm lòng không đậu mà dè dặt ôm lấy eo, vai, mặt cô ấy.

Đó là tình yêu thong dong, thuần hậu, nồng nàng, có lòng khoan dung, tin tưởng bản thân có thể chinh phục đối phương, là một người chấp nhất lại vô cùng mạnh mẽ trong tình yêu.

Có thể hôn thong dong như vậy, anh nhất định cũng đã tính trước kỹ càng, cũng nhất định đã điêu luyện thành thạo.

-----------

Hạ Nhiễm ngồi gác chân trên giường, lấy điện thoại di động ra lướt

microblog, tầm mắt đảo tới đảo lui trên câu nói trước màn hình. Gian

phòng cách vách sau khi đóng cửa liền chưa thấy mở ra. Lúc Cố Tần Thần

ôm cô, anh rõ ràng có phản ứng như phải cố gắng kiềm chế, không ngại

phiền toái nghĩ muốn một lần lại một lần. Mãi đến khi mặt đỏ bừng, cô

mới vùi mặt vào gối.

Cố Tần Thần cũng là nam nhân bình thường thôi!

Tuy rằng, vừa rồi anh cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cô.

Áo rộng thùng thình, trên eo vẫn còn có thể cảm nhận được cảm giác ấm

áp, như có ai áp trên da thịt cô. Luẩn quẩn bởi những cảm xúc khó nói,

Hạ Nhiễm nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lúc cô tỉnh lại, không ngờ trong phòng lại có thêm một người.

Vẫn là, một người con trai.

Cố Tần Thần chỉnh góc chăn mỏng cho cô, hẳn là muốn giúp cô đắp lại

chăn, không ngờ lại khiến cô thức giấc, động tác kéo chăn cứ vậy mà dừng lại giữa không trung. Anh mặc một cái áo sơ mi khác buổi sáng, đạm đạm

màu bạc hà và áo trong màu trắng, trông rất sạch sẽ.

Bất cứ lúc này, Cố Tần Thần cũng có thể bày ra phong độ nhẹ nhàng như vậy.

Hạ Nhiễm nâng tay, ngáp một cái, Cố Tần Thần thuận tay bỏ chăn mềm

xuống, ngồi bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp vạn năm không đổi, lại chứa chút ý cười nói: “Tỉnh?”

“Ừ”.

Hạ Nhiễm gật gật đầu, xoay xoay hai tay đang để bên ngoài chăn. Lại nhìn ăn giúp cô vuốt vuốt tóc mái hỗn độn, đồng tác mềm nhẹ khiến Hn hoài

nghi trong tay anh không phải tóc cô mà là món đồ xa xỉ nào đó. Rất sợ

ko cẩn thận sẽ làm đau cô, ngón tay dài xoay xoay hai vòng, lại để tóc

tùy tiện rơi xuống.

Tâm tình Cố Tấn Thần khác hẳn mọi khi, tròng mắt đen như mực lóe chút

ánh sáng, anh hắng giọng một cái, nói: “TỈnh rồi thì dậy rửa mặt. Lát

nữa anh mang em đi tắm suối nước nóng”.

Hạ Nhiễm lề mà lề mề xuống giường, tìm dép lê để đi phòng tắm, đi tới

cửa rồi lại lảo đảo quay lại nhìn anh, đôi mắt giống như không có bất kỳ tạp chất nào, không thể không nói, vừa mới tỉnh dậy thấy anh như vậy,

cô có chút ý vị nói không ra lời.

Lấy ánh mắt của một cô gái bình thường, khánh quan mà đánh giá, bộ dáng

Cố Tần Thần rất phong nhã, tuấn dật lại văn nhã, thường toát ra khí chất cao quý. Áo trong màu trắng được là thẳng, không cài cravat, nút áo

trên cùng cũng không cài lại, lộ ra vẻ biếng nhác tự nhiên đầy nam tính, lại không mất đi vẻ thành thục ổn trọng.

Thần thái trong mắt Cố Tần Thần, cơ hồ có thể nhìn thấu tâm người khác.

Giống như cô đang cảm nhận được nhịp đập của tim mình, mỗi một giây lại

nhanh hơn.

Thân hình cao ngất, bảo đi áo sơ mi trầm ổn, sẽ là tỉnh cảnh thế nào! Hạ Nhiễm vô thức liếʍ khóe môi, ngập ngừng nói: “Chúng ta cùng đi sao?”

Cố Tần Thần nghe vậy ngẩn ra, trong một giây, biểu tình trên mặt rõ ràng có biến hóa thật lớn, vẻ mặt kinh hỉ rất nhanh liền trở lại bình tĩnh

tự nhiên.

Anh không nhanh không chậm chỉnh lại cổ tay áo, ngẩng đầu nhìn cô: “Em đi với bọn La Xuyến, anh đi với bọn Tiêu Sơn”.

Lời này vừa nói ra, gương mặt Hạ Nhiễm dựa trên cánh cửa liền đỏ bừng.

Bản thân cô cũng suýt nữa bị lời nói của mình làm sặc, Cố Tần Thần thông minh thế nào, lời ít ý nhiều gọn gàng cắt đứt suy nghĩ chủ quan của cô. Hạ Nhiễm hối hận cắn chặt môi, điều chỉnh tâm tình của bản thân, cố

gắng không làm ra vẻ lúng túng: “A a, em chỉ là tùy tiện hỏi thôi, đã

biết rồi. Em đi rửa mặt, tý nữa gặp lại”.

Hạ Nhiễm nói xong, xua xua tay làm như chào Cố Tần Thần, rồi nhanh chóng xoay người đi vào phòng tắm. Cánh cửa sau lưng khép lại, cả người cô

dựa vào cửa. Rất lúng túng, hơn nữa còn ngượng ngùng, lại thêm mấy phần

hối hận.

Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nghĩ xem, một cô gái du học nước

ngoài về như cô, vậy mà không chịu được dụ hoặc của người đàn ông này.

Nhìn Hạ Nhiễm đi vào phòng tắm, Cố Tần Thần đứng tại chỗ, không khỏi phì cười. Mấy ngày dạy dỗ coi như không phải không thu hoạch được gì, tối

thiểu, cô cũng bắt đầu dùng ánh mắt của nữ nhân mà nhìn anh rồi.

Đã bắt đầu học được khép hờ mắt ngây ngốc nhìn anh.

Mặt trời ngả về chiều, làng du lịch nằm ở giữa sườn núi, sương mù buông

xuống pha lẫn hương thơm hoa cỏ tự nhiên, mang lại cảm giác mát lạnh

sảng khoái, vô cùng vui sướиɠ. Cảm giác mát mẻ từng cơn thổi tới, khói

nhẹ ngập tràn, bên suối nước nóng dành riêng cho nữ, mấy cô gái bọc

người bằng khăn tắm màu trắng, nửa dựa người lên bờ hồ, nhắm mắt nghỉ

ngơi.

Nước vừa đủ độ ấm, da thịt ngâm trong nước ấm như được thư giãn, thư

thái liền muốn ngủ. Lý Sa Sa cầm cốc rượu đỏ, cũng ngâm mình trong nước

với Hạ Nhiễm và La Xuyến, nghịch ngợm khiến nước vẩy lên những bọt nước

tung tóe, cô ấy đẩy đẩy La Xuyến, rảnh rỗi táng ẫu: “Hai người định ngày đính hôn chưa?”

Nghe Hồ An nói, tháng trước Tiêu Sơn đã hùng hùng hổ hổ mang quà biếu

thịnh soạn tới thành phố A, ở trước mặt phụ huynh nhà người ta quỳ xuống cầu hôn với La Xuyến. Chỉ vào mặt trời mà thề kiếp này chỉ yêu một mình cô ấy. Người hai họ không phản đối, La Xuyến lại gật đầu đáp ứng, cứ

thế trực tiếp ôm hôn trước mặt công chúng. Hai nhà tụ họp, liền bắt đầu

bàn bạc chuyện hôn sự, từ tiền biếu đến việc tổ chức hôn lễ…

Một tháng rồi vẫn chưa có quyết định, lại không nghĩ tới La Xuyến không tập trung, rồi than thở: “Chưa định, anh ấy bị Cố Tần Thần điều tới

thành phố A trông núi”.

Nói xong, La Xuyến còn cố ý mở to hai mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hạ

Nhiễm. Cô gái này liền có tật giật mình, cũng không phải do ngâm nước

nóng quá lâu không, mặt đỏ ửng lan tới man tai.

“Cố Tần Thần không biết chuyện hai người muốn kết hôn sao?” Trước nay Lý Sa Sa không chủ động nghe ngóng chuyện cảu Mạc Sâm, cho nên cũng không

biết chuyện Tiêu Sơn bị điều đi chỗ khác, ngay cả lần này cũng vậy, Hồ

An ý vị thâm trường nói với cô tới đây chúc mừng. Còn về chúc mừng cái

gì, cô tất nhiên không hỏi ra gì cả.

La Xuyến nhướng mày: “Biết”.

Lý Sa Sa cũng là nghi ngờ, liền hỏi: “Thế là vì sao?”

“Hẳn là yêu cầu công việc”. Lúc này, Lý Sa Sa liền nghe câu trả lời của

Hạ Nhiễm, cô quay đầu nhìn Hạ Nhiễm, chỉ thấy cô ấy chỉ nhún nhún vai.

Hạ Nhiễm ý thức được ánh mắt đánh giá của hai người họ, vội vàng bổ

sung: “Mình đoán thôi, Cố Tần Thần sẽ không vô duyên vô cớ sai Tiêu Sơn

đi thành phố A, ở đó có một dự án mới triển khai, có vẻ rất khó khăn.

Mấy ngày nay người trong công ty đều bận rộn, hạng mục ở các thành phố

khác đnag tiến hành, có nhiều nhân viên cap cấp đều bận không bỏ được,

toàn bộ công ty, chỉ có mình Tiêu Sơn có khả năng nhận nhiệm vụ mới

thôi”.

”Hơn nữa, theo như tính của Cố Tần Thần, chỉ cần là việc cần làm, anh ấy đều muốn hoàn thành. Không chỉ hoàn thành tốt, mà phải hoàn mỹ nữa”.

Thanh âm con gái thanh thúy ngọt ngào xuyên qua núi giả của suối nước

nóng, một chữ cũng không thiếu truyền tới giao trì bên cạnh. Chỉ thây có một người nam nhân đang nghiêm túc lắng nghe, sau đó, môi mỏng hơi cong lên, biểu tình trên mặt nhu hòa hơn nhiều.

Cách người đó không xa, một nam nhân khác nhếch môi, hơi ghé đầu lại nói: “Xem ra, cô ấy hiểu cậu rất rõ”.

Đương nhiên, người trước đó là nam nhân trong miệng Hạ Nhiễm – Cố Tần Thần, người sau là Hồ An.

“Lão đại, cậu tìm một chỗ thật tốt, bây giờ nói chuyện cũng không dám

lớn tiếng”. Tiêu Sơn cười tà ác, môi cong lên. Hai tay để qua hai bên

tảng đá phía sau, ra vẻ tử tế nhìn chằm chằm vẻ mặt Cố Tần Thần.

Câu nói ngắn ngủn này ẩn chứa lượng thông tin quá lớn, ngay từ đầu Cố

Tần Thần đã cho người chuẩn bị một hồ nước suối ngăn làm hai này, ở giữa chỉ được ngăn cách bởi một cái núi giả. Tuy nhìn không thấy hồ đối

diện, nhưng chỉ cần thanh âm lớn một chút, hồ bên này liền nghe rõ bên

kia nói gì.

Từ lúc bước vào, khi nhìn thấy núi giả, Tiêu Sơn liền cảm thấy bên trong có ngụ ý, quả nhiên là thế. Lúc thanh âm Sa Sa truyền tới, anh ta còn

giật nảy mình.

Cố Tần Thần chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn một cái, ra hiệu cho Tiêu Sơn

ngậm miệng lại. Sau đó anh nhắm mắt, tiếp tục nghe bên kia xì xào bàn

tán.

Hạ Nhiễm giải thích sau, gương mặt xinh đẹp của La Xuyến có chút vui vẻ

và hưng phấn, khoát tay lên vai Hạ Nhiễm, cố ý chọc chọc cằm cô: “Ồ, cậu hiểu anh ta rất rõ nha”.

Trong chớ mắt Lý Sa Sa cũng hiểu chuyện, ý cười mang theo ý xấu cũng phụ họa: “KHÔNG hổ là người Cố Tần Thần ~ dạy dỗ nha~”

Hai người kia cười to lên, khiến gương mặt Hạ Nhiễm đỏ bừng, hoản loạn

giải thích, càng giải thích lại càng khiến người ta liên tưởng: “Tớ làm

việc bên cạnh anh ấy, xung quanh còn có bát quái của đồng sự nữa. Ví như Cố Tần Thần đều tới công ty trước 70 sáng, bình thường khi tâm tình tốt sẽ uống cà phê, nhưng không thường

xuyên. Lúc làm việc không thích người khác quấy rầy, trừ khi có công

việc quan trọng cần chỉ thị”.

Cô còn nghe được vụ tai tiếng tìиɧ ɖu͙© giữa thư ký Phương Đình Đình và

Cố Tần Thần, nhưng tai tiếng chung quy cũng là tai tiếng. Mọi người đều

biết, trừ Phương Đình Đình ra, chỉ có Tiêu Sơn và Hồ An là mấy người làm việc với Cố Tần Thần lâu năm. Bốn năm chung đυ.ng, toàn công ty không ai không biết Phương Đình Đình ngưỡng mộ Cố Tần Thần, sau này thì dần chậm rãi chuyển thành mê luyến.

Việc này, cô nghĩ Cố Tần Thần biết. Có điều, anh là người nếu đã yêu

người khác, cho dù cô trốn tránh thế nào, cũng sẽ có biện pháp khiến cô

đối mặt với tình cảm của mình. Nếu anh không yêu người đó, cho dù lúc

nào cũng xuất hiện trước mặt anh, anh cũng sẽ hờ hứng, chớp mắt liền

quên.

Nghĩ như vậy, bạn trai cô thật là người khiến người ta yêu thích.

“Cậu biết cũng không ít đi”.

La Xuyến nghiêm túc nhìn Hạ Nhiễm, cô thường nghe Tiêu Sơn nói Cố Tần

Thần ôm một bụng xấu xa, chờ Hạ Nhiễm nhảy vào lòng liền nuốt vào bụng.

Bọn họ còn nghe nói Cố Tần Thần thuận miệng liền nói được thói quen yêu

thích của Hạ Nhiễm, nói chính xác vô cùng. Giống như công việc cần làm

mỗi ngày, sẽ không quên.

Cô cho rằng Hạ Nhiễm không thể nhanh trúng mỹ nhân kế của Cố Tần Thần

đến thế, tối thiểu cũng phải nửa năm hay một năm. Nhưng là, trước mắt,

Hạ Nhiễm hình như đã bất tri bất giác chậm rãi tự mình tiếp nhận tất cả

của Cố Tần Thần.

Cho dù là sinh hoạt hàng ngày, hay là tư tưởng của anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »