- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cố Tiên Sinh Thân Mến
- Chương 41: Ai bảo người anh yêu chỉ mới hai mươi tuổi, ai bảo năm tháng vội vã một đi không trở lại
Cố Tiên Sinh Thân Mến
Chương 41: Ai bảo người anh yêu chỉ mới hai mươi tuổi, ai bảo năm tháng vội vã một đi không trở lại
Edit: tart_trung
Hành động hái sen tặng bạn
gái
này của Cố Tần Thần, khiến người luôn kính trọng
anh
– Tiêu Sơn phải mở rộng tầm mắt, ca thán: “Chắc chắn là tôi nhìn lầm rồi”. ĐỒng thời còn dùng cùi chỏ chọc chọc La Xuyến đứng cạnh, nửa
thật
nửa giả
nói: “Con dâu, tới đây xoa bóp
một
cái, nhìn xem có phải ta
đang
nằm mơ
không”.
Nghe Tiêu Sơn
nói
vậy, La Xuyến tất nhiên
không
từ chối, tay
nhỏ
dùng sức nhéo lên eo
anh
ta
một
cái, dùng sức rất mạnh, Tiêu Sơn kêu ra tiếng, xoa xoa eo mình, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Em muốn mưu sát chồng sao?”
“Còn chưa kết hôn, chồng ở đâu ra?” La Xuyến cười, tỏ vẻ vô tội.
Tiêu Sơn nhướng mày: “Sớm muộn gì cũng là của
anh, em cứ chờ tới lúc đó mà xem”.
“anh
cũng xuống hồ hái hoa sen lên đây, em
sẽ
suy nghĩ lại”. KHóe miệng LA Xuyến khẽ cong, lại thấy Tiêu Sơn đột nhiên
đi
vòng qua người
cô, tới chỗ Cố Tần Thần và Hạ Nhiễm.
Lúc trai tài
gái
sắc
đang
tình nồng ý mật, La Xuyến quả
thật
muốn bắt tên thô lỗ kia lại, người này chưa gì
đã
chộp lấy vai Cố Tần Thần, theo thói quen bỏ qua vẻ mặt
không
vui của Cố Tần Thần, kéo người
đi
về phía trước.
“Lão đại, hồ sen này của
anh
trị giá bao nhiêu?”
Tâm tình tốt của Cố Tần Thần từ sớm tới giờ
đã
bị Tiêu Sơn phá hoại,
anh
bất động thanh sắc quay lại nhìn Hạ Nhiễm và La Xuyến phía sau, ánh mắt nhu tình rơi vào thân ảnh Hạ Nhiễm, sau đó mới lạnh nhạt
nói: “Đừng ở đây
nói
mấy chuyện tầm phào này”.
"Hắc hắc." Tiêu Sơn cười lộ ra hàm răng trắng bóng, nghiêm túc
nói: “Cậu
nói
coi, ban ngày ban mặt
không
làm việc, lại
đi
làm mấy chuyện lãng mạn như vậy, khiến con dâu
không
ngừng hâm mộ. Con dâu tớ còn
nói, hái cho
cô
ấy
một
đóa hoa,
cô
ấy
sẽ
gả cho tớ”.
Cố Tần Thần dừng lại,
không
rõ
nguyên nhân hỏi: “nói
đi, lại tính chuyện mưu ma chước quỷ gì?”
Tiêu Sơn chững chạc, đàng hoàng trả lời: “Nhận thầu”.
"Nhàm chán." Cố Tấn Thần quay mặt
đi, tiếp tục
đi
về phía trước: “không
ai ngăn cả, cậu có thể tự xuống hái”.
“Tớ
không
muốn giống người khác,
không
muốn giống người thường. Trực tiếp tặng hồ sen cho
cô
ấy, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”. Vẻ mặt Tiêu Sơn vô cùng đắc ý, Cố Tần Thần biết tên này
đang
chọc
anh,
anh
gạt tay Tiêu Sơn
đang
khoác
trên
vai mình,
không
quan tâm người bên cạnh
đã
dừng lại mà bước tiếp.
Đến khi Hạ Nhiễm và La Xuyến cùng
đi
lên,
một
bàn tay to quấn lấy mấy ngón tay Hạ Nhiễm, kéo
cô
rời nhanh khỏi chỗ đó.
Từ lúc
anh
quyết định thỏa mãn
yêu
cầu của Hạ Nhiễm, liền biết hành động hôm nay của mình
sẽ
khiến người khác chú ý. Bạn tốt càng
không
cần
nói
tới, bọn họ hiểu
rõ
tính
anh, đều chỉ biết trợn mắt há mồm. Thế
thì
sao chứ?
anh
làm
không
phải cho ai xem,
không
phải cho họ bình luận. Chỉ là vì
một
câu của
cô, câu
nói
vô cùng đơn giản: “Em muốn”.
không
gì hơn nữa,
cô
muốn,
anh
liền cho
cô. Cho dù việc này
không
hợp với lẽ thường, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng rất bình thường.
Trừ
cô
ra, người khác
nói
gì,
anh
cũng
không
để ý.
Kiểu hành động này
thật
nằm trong dự liệu của Tiêu Sơn,
anh
ta đứng tại chỗ, ôm eo La Xuyến, hứng phấn nhìn hai người phía trước
đang
đi
tới chỗ liên hoan, đôi môi
anh
ta cong lên có chút vui mừng, xoa đầu
nói: “Đây chính là nguyên nhân cậu ta ăn chay
đi, chẳng trách, lão đại,
anh
thật
đa mưu túc trí”.
Ngày hôm nay,
trên
con đường
nhỏ, dưới đôi mắt chằm chằm của Tiêu Sơn và La Xuyến, thân mình nam tử cao lớn vững vàng che bên cạnh nữ tử mềm mại, bàn tay
anh
ta nắm lấy tay
cô
gái
bên cạnh, chỉ thấy
một
bên má trắng nõn của
cô
gái
phiếm hồng,
cô
ngẩng đầu nhìn
anh, đôi mắt trong suốt lóng lánh.
một
trái
một
phải, hai thân ảnh cùng nhau rời
đi, lại
không
biết, cảnh đẹp như vậy
thật
khiến người khác ước ao.
Địa điểm liên hoan được Cố Tần Thần an bài ở trong làng du lịch của
anh, vài căn hộ
nhỏ
được chuẩn bị tỉ mỉ dựng lên sau núi. Ninh Viễn dưới
sự
căn dặn của Cố Tần Thần,
đã
kêu nhà bếp chuẩn bị đủ đồ dùng,
anh
ta cũng tới trước Cố Tần Thần, đặt
một
đống thùng trắng trong phòng bếp lớn.
nói
là liên hoan,
thật
ra chỉ là
một
đám người tụ tập lại
một
chỗ ăn cơm uống rượu, vứt bỏ thân phận cấp
trên
cấp dưới thường ngày, dùng phương thức
nhẹ
nhàng gặp nhau, tụ họp
một
chỗ.
Tiêu Sơn và La Xuyến phụ trách sắp xếp bàn ghế, bộ đồ ăn, đồ gia vị, đồ uống, thậm chí còn dính
một
chút tới công tác nấu nướng. Phân phối nhiệm vụ như vậy là vì Cố Tần Thần đột nhiên nghĩ tới, ngay cả người luôn
không
quản thế
sự
Hạ Nhiễm cũng biết Cố Tần Thần cố ý gây sức ép cho Tiêu Sơn, La Xuyến là bị liên lụy vào.
Hạ Nhiễm nhìn Tiêu Sơn ở trong phòng bếp bị lò lửa thiêu tới đỏ mắt,
không
ngừng qua lại giữa phòng bếp và ban công, Hạ Nhiễm có chút gấp gáp. Nhưng Cố đại Boss thế mà lại nằm ngửa ở ghế dựa phơi nắng, gió mát
nhẹ
nhàng lướt qua đôi mắt
anh, thần tình tự nhiên.
“Cố Tần Thần,
anh
nói
xem, giữa trưa chúng ta có cơm ăn sao?” Hình như
cô
đang
yêu
cầu xa vời rồi.
Người nằm
trên
ghế dựa chỉ hơi mím môi, mửa mắt nhìn
cô
gái
bên cạnh mình,
cô
dùng tay chống cằm, vô cùng nhu hòa.
anh
khẽ xoay người, bưng cốc rượu đỏ chân dài lên nhấp
một
ngụm, hương thơm tràn trong khoang miệng, vô cùng tuyệt hảo.
Để cốc xuống,
anh
xoa xoa đỉnh đầu
cô,
nhẹ
giọng
nói: “anh
đã
kêu Ninh Viễn chuẩn bị cơm trưa, lát nữa
sẽ
đưa tới đây”.
Hạ Nhiễm sửng sốt, nhìn nhìn vị trí phòng bếp lớn: “Vậy
anh
còn kêu họ chuẩn bị?
anh
là cố ý chỉnh họ đúng
không?”
“Đừng lo, đây là bọn họ tự mình
yêu
cầu”. KHóe miệng Cố Tần Thần khẽ cong, gò má Hạ Nhiễm nhếch cao trông
thật
đáng
yêu,
anh
không
nhịn được vươn tay xoa bóp má mềm, giống như nhéo
một
khối cao su, hung trí lặp lại hành động của mình mấy lần.
Thời gian trở về hai giờ trước, mọi người cùng
đi
tới mấy căn nhà để xem. Tất cả đồ đạc đều được để chỉnh tề trong phòng bếp, Cố Tần Thần nghĩ nghĩ, đột nhiên chậm rãi
đi
tới bên cạnh Tiêu Sơn,
nhỏ
giọng hỏi
anh, có phải muốn đúng ngày tổ chức hôn lễ ở thành phố C? Nghe vậy, Tiêu Sơn
không
nghĩ ngợi gì, liền
nói
nhất định phải thế.
Thế là làm trao đổi, Tiêu Sơn chủ động xin
đi
gϊếŧ giặc, nhận thầu cơm trưa cho mọi người, sau đó hai giờ, liền phát sinh
một
màn mà Hạ Nhiễm
đang
xem, nam nhân trong phòng bếp luống cuống tay chân đốt lửa, còn
cô
gái
bên cạnh
anh
ta mơ mơ hồ hồ, lấy đường cho là muối,
không
ngừng đổ vào trong nồi.
Mãi đến giờ cơm trưa, Tiêu Sơn và La Xuyến bưng lên mấy món ăn mà chính họ cũng
không
biết tên, chưa kịp thở phào,
đã
thấy Ninh Viễn dẫn theo nhân viên phục vụ, bưng cao lương mỹ vị
đi
tới, vẻ mặt hai người họ liền thành màu đất.
Tiêu Sơn cắn chặt răng, vung tay kêu
không
làm, tình tình
hắn
táo bạo, trước giờ chưa từng chui xuống phòng bếp, lần này lại vì
một
câu
nói
của Cố Tần Thần mà giống như
cô
dâu
nhỏ
chui vào bếp vất vả: “Dựa vào, lão đại, cậu đùa giỡn tôi”.
Cố Tần Thần
đi
từ ngoài vào, trừng mắt đảo qua, kéo Hạ Nhiễm ngồi ở chỗ chủ vị, thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt
nói: “Việc tôi
đã
đồng ý,
sẽ
làm được”.
“Có điều, tài nấu nướng của cậu, tôi
không
yên tâm”.
Sau đó, vẫn sắc mặt
không
đổi đó, lấy khăn ăn cho Hạ Nhiễm, ngẩng đầu, khóe môi hơi cong lên, để lại
một
câu
không
độ ấm: “Ăn cơm
đi”.
Khóe miệng Tiêu Sơn giật giật, quay qua
nói
với La Xuyến: “Con dâu, ăn nào ăn nào”.
nói
xong, liền chủ động vói đũa vào đĩa đồ ăn đầy đủ sắc vị trước mặt, nhai nhai nửa ngày
không
nuốt xuống.
La Xuyến: “…”
Vì thế, Tiêu Sơn liền đem việc Cố Tần Thần hái hoa vì nụ cười của hồng nhan, cố ý khuếch đại, sửa đổi nội dung vở kịch, hễ gặp ai là lại tuyên truyền
một
lần, nhưng chẳng ai tin đươc, đường đường là chủ quản của Mạc Sâm lại làm ra chuyện như vậy.
nói
trắng ra, ai có thể tưởng tượng được Cố Tần Thần luôn
không
hiểu phong tình có thể làm ra chuyện lãng mạn như vậy.
Nếu người trong câu chuyện là Tiêu Sơn đại công tử vẫn luôn được đồn đại là đoạn tụ, vẫn có khả năng.
Hồ An và vợ Lý Sa Sa tới trễ cũng
không
tin được, đặc biệt là Hồ An. Lúc bọn họ tới
đã
là giờ nghỉ trưa,
anh
với vợ ở phòng khách nghỉ ngơi
một
lát, rồi Hồ An liền tự
đi
tìm nhà lớn.
Tỏng phòng khách,
trên
ghế sofa,
một
trái,
một
phải, có hai nam nhân
đang
ngồi,
một
người nhâm nhi rượu đỏ,
một
người trầm mặc
không
nói
gì lật báo trong tay. Hồ An nhận lấy rượu đỏ Tiêu Sơn đưa tới, ngồi
một
bên, cốc đế dài trong tay
anh
ta
nhẹ
nhàng lay động, tầm mắt lại khóa chặt
trên
người ngồi đối diện: “Lão Cố, cậu bây giờ lại cùng bọn
nhỏ
bàn chuyện
yêu
đương sao?”
Đuôi lông mày Cố Tần Thần nhếch lên, nhanh chóng nhìn chăm chú Hồ An và Tiêu Sơn, ý vị
trên
mặt hai người bọn họ bị trực tiếp bỏ qua, tùy tay bỏ từ báo xuống: “Có ý kiến?”
"không
ý kiến, tớ chỉ hiếu kỳ”. Hồ An cười
nhẹ, ánh mắt bướng bỉnh nhằm chằm chằm Cố Tần Thần: “Tớ chỉ nghĩ cậu ba mươi tuổi rồi, còn xúc động như vậy sao?”
Tiêu Sơn ngồi bên cạnh
không
lên tiếng
đã
nén cười tới nội thương, cùng Cố Tần Thần lăn lộn mò mẫm nhiều năm như vậy, ai
không
biết Cố Tần Thần là người lạnh lùng cỡ nào. Ai kêu người cậu ta
yêu
mới chỉ hai mươi, ai kêu năm tháng vội vã
một
đi
không
trở lại.
Tay cầm báo của Cố Tần Thần khẽ run, rất nhanh liền biết mất,
anh
ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững: “Đây
không
phải là xúc động”.
Ngữ khí Cố Tần Thần khẳng định chắc nịch, ngay cả Hạ Nhiễm
đang
mơ hồ
đi
tìm nước uống cũng thanh tỉnh, ngơ ngẩn vịn lấy cầu thang, ngừng thở, mắt
không
chớp nhìn nam tử dưới lầu.
Biểu tình của Cố Tần Thần tương đối bình tĩnh,
anh
tạm dừng
một
lúc, lại
nói
tiếp: “Nếu như, chúng ta đều hai mươi tuổi, có thể chỉ là xúc động”.
Hai mươi tuổi, độ tuổi huyết khí phương cương, chút hành vi này cũng có thể giải thích dễ dàng. Từ hai chín đến ba mươi,
rõ
ràng chỉ có
một
năm, nhưng cũng là
một
năm dài nhất trong đời người.
Hạ Nhiễm hình như có chút
rõ
ràng, rồi lại có chút hồ đồ.
cô
muốn mở miệng gọi tên
anh, lại chậm chạp
không
lên tiếng.
một
ánh mắt
nhẹ
nhàng quét qua, Hạ Nhiễm phục hồi tinh thần nhìn lại, chính là Tiêu Sơn.
Hai người nhìn nhau rồi cười khẽ, sau đó Hạ Nhiễm nghe thấy Tiêu Sơn
nói: “yêu
chính là
yêu,
không
yêu
là
không
yêu. Lão đại, câu
nói
thâm ảo quá, nghe
không
hiểu”.
Tiêu Sơn vốn định
nói
thêm vài câu, ai ngờ Cố Tần Thần chỉ đem báo trong tay bỏ qua
một
bên, đứng dậy
nói: “không
hiểu
thì
thôi”.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cố Tiên Sinh Thân Mến
- Chương 41: Ai bảo người anh yêu chỉ mới hai mươi tuổi, ai bảo năm tháng vội vã một đi không trở lại