Sau khi Cố tiên sinh và Hạ tiểu thư kết hôn một tháng, a meo liều lĩnh
tính mạng, gom hết lên dũng khí tiến hành phỏng vấn một lần.
“Khụ khụ”.
Phòng tối yên tĩnh vô cùng, tôi ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận dè dặt chỉnh váy, lấy microphone đưa cho đại Boss đang sa sầm mặt ngồi đối diện,
không khỏi toát mồ hôi hột.
“Cố tiên sinh, anh khỏe không”.
Cố tiên sinh lạnh lùng nhìn a meo tôi, cuối cùng chỉ hơi gật đầu, không hề tập trung trả lời: “Ừ, cô cũng khỏe”.
Nhanh chóng chào hỏi lung tung, a meo cuối cùng cũng chú ý đến một chuyện. Nhìn phía sau Cố tiên sinh, cẩn thận dè dặt hỏi:
“Cố tiên sinh, xin hỏi, hôm nay vợ anh không đi cùng anh sao?”
THoáng chốc, sắt mặt Cố tiên sinh không tốt liếc nhìn chỗ trông bên
cạnh, gương mặt thối tiếp tục trừng a meo, ngữ khí không thân thiện: “Cô tự đi hỏi cô ấy”.
Mà lúc này, tâm tình Cố tiên sinh đúng là ngũ vị tạp trần, hận không thể bắt lấy con thỏ nhỏ đã viện cớ lừa anh tới đây, hung hăng chà đạp
(đương nhiên là trừng phạt yêu). Còn về phương thức trừng phạt, mọi
người tự tưởng tượng, ở đây lược bỏ một ngàn chữ…”
Dưới áp suất lớn như vậy, a meo thấp thỏm, chỉ có thể nhu nhược hỏi: “Vợ chồng son hai người hay cãi nhau sao?”
Lời đồn đãi này, từ sau khi hai người họ kết hôn vẫn được lan truyền
rộng rãi, nhóm người Tiêu Sơn, HỒ An thường đem chuyện này dắt trên môi
làm đề tài tán gẫu sau khi cơm nước xong.
Mà đề tài này, thông thường sẽ tận lực chuyển thành câu chuyện cũ. Khúc
dạo đầu là Hạ tiểu thư bất mãn hành vi nào đó của Cố tiên sinh, không
thèm nhường nhịn, giận dữ chống cự.
Sau đó là cao trao của truyện xưa ~ Hạ tiểu thư bị Cố Tiên sinh dùng bạo lực trấn áp, có điều được ba bảy hai mươi mốt ngày đã đóng gói xong
hành lý rời khỏi nhà.
Cuối cùng là kết cục của chuyện xưa, Hạ tiểu thư dưới thủ đoạn cạn kiệt
tài chính của Cố tiên sinh, rất vui vẻ, lại ngoan ngoãn nằm trong vòng
ôm vững chắc của Cố tiên sinh.
Câu này vừa nói xong, đại Boss tâm cứng như thép, rốt cuộc không chịu được, tức giận nói: “Đừng có đánh rắm”.
Tôi đây đành rụt cổ, nhìn chữ trên tạp chí, vì hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao phó, đành phải ngoan tâm, liều lĩnh tính mạng, tiếp tục nhát
gan hỏi: “Đừng tức giận, tôi chỉ là nghe nói phu nhân Cố vì chỗ nào đó
của anh quá cường, cho nên mới giận dữ rời khỏi nhà, xin hỏi chuyện này
là thậ sao?”
Vẻ mặt Cố tiên sinh không có gì khác thường, nhưng khóe môi co giật như dấu chút hờn giận: “Ai nói?”
“Tiêu Sơn”, băn khoăn giữa lý trí và bồi hồi, a meo quyết định lựa chọn
hy sinh, trong tầm thầm mặc niệm ba lần: Tiêu đại công tử, thật xin lỗi.
(Tiêu Sơn: a meo, ngươi là tên phản đồ, về sau có bí mật gì ta đều không nói cho ngươi biết. Phản đồ!)
Đợi một hồ, a meo liền nghe thấy thanh âm không chút độ ấm của Cố tiên
sinh vang lên: “Hừ, đêm tân hôn hắn chỉ có thể kiên trì trên giường nửa
giờ”.
(Tiêu Sơn: Thao, lão tử là bị nữ nhân đá xuống giường).
(La Xuyến: Anh không biết xấu hổ sao, chuyện này có thể càn rỡ ồn ào à).
A meo nuốt nước miếng: “Lượng tin tức quá lớn, để tôi nghĩ một lát đã”.
Sau một năm kết hôn, Cố tiên sinh rốt cuộc dùng mị lực của mình đem Cố
phu nhân thu vào tiểu hắc ốc, cùng nhau nhận phỏng vấn của a meo:
Q: xin hỏi mối tình đầu của hai người là vào lúc nào?
Cố tiên sinh: mười lăm tuổi (thầm mến cũng tính là mối tình đầu)
Hạ tiểu thư: mười sáu tuổi, người lớn cũng biết.
Q: Xin hỏi, nụ hôn đầu vào lúc nào
Hạ tiểu thư: mười sáu tuổi, vấn đề ấu trĩ như vậy đừng hỏi nữa.
Cố tiên sinh: mười tuổi, bị một tiểu oa nhi cường hôn.
Hạ tiểu thư:… tiểu oa nhi đó không phải là em đi?
Cố tiên sinh: thật thông minh, tiếp tục duy trì.
Q: trong hai người, ai thích ai trước
Hạ tiểu thư: đương nhiên là anh ấy, Cố tiên sinh ngấp nghé sắc đẹp của tôi từ lâu rồi.
Cố tiên sinh: nói bậy, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.
Hạ tiểu thư: anh có dám thề với trời.
Cố tiên sinh: anh thề.
Q: từ khi hai người quen nhau, chuyện khó quên nhất là gì?
Hạ tiểu thư: kết hôn đi.
Cố tiên sinh: mỗi ngày đều khó quên.
Q: Lúc không đi làm, việc thích làm nhất là gì?
Hạ tiểu thư: ở nhà ngủ.
Cố tiên sinh: ở nhà, cùng ngủ với cô ấy.
Q: không hài lòng với đối phương nhất ở điểm nào? Có thể là ở tính cách, hoặc là thói quen nào đó.
Cố tiên sinh: thể lực quá kém, rất không hài lòng.
Hạ tiểu thư, đỏ mặt: đừng hỏi tôi.
Q: Muốn khi nào thì sinh em bé? Chắc cha mẹ hai bên đều mong chờ tiểu bánh bao nhỉ.
Hạ tiểu thư thẹn thùng: việc này, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Cố tiên sinh: không cần quyết định.
Hạ tiểu thư: Sao? Chẳng lẽ anh không muốn có con? Hay là không muốn con của em.
Cố tiên sinh: đứa ngốc! Anh chỉ cần em
Q: biệt danh lén đặt cho nhau.
Hạ tiểu thư: Cố tiên sinh
Cố tiên sinh: ừ
Hạ tiểu thư: không gọi anh…
Q: ở nhà ai làm việc nhà?
Hạ tiểu thư: giúp việc…
Cố tiên sinh: tôi có tiền. Tôi phụ trách kiếm tiền, cô ấy phụ trách tiêu tiền.
Q: trong trí nhớ của hai người, lời nói động lòng nhất đã từng nói là gì?
Hạ tiểu thư: lúc cầu hôn, anh ấy nói, chỉ cần tôi muốn, chỉ cần anh ấy có, anh đều sẽ cho em.
Cố tiên sinh: lúc kết hôn, cô ấy thề với thượng đế sẽ không rời tôi.
Q: Có một khắc, hoặc chỉ một giây thôi, đã từng hối hận khi đến với đối phương không?
Hạ tiểu thư: có, lúc anh ấy chọc tôi tức giận.
Cố tiên sinh: em lặp lại lần nữa thử xem
Hạ tiểu thư: có.
Kế tiếp, chính là một màng hôn nồng nhiệt không chút cố kỵ, khiến người
ta mặt đỏ tim đập. Cố tiên sinh cứ vậy trước mặt a meo cường hôn Hạ Tiểu thư. Hôn xong rồi, còn lau lau khóe miệng nói: lần sau đừng nói bậy.
Q; thích nhất điểm nào ở đối phương?
Hạ tiểu thư: có tiền, đẹp trai, còn có cơ bụng.
Cố tiên sinh: hóa ra anh tốt như vậy.
Hạ tiểu thư:… còn em đâu?
Cố tiên sinh: không tiền, bộ dáng không tốt, còn có chút ngốc.
Hạ tiểu thư: Cố Tần Thần!
Cố tiên sinh: cho nên em biết rồi chứ, chỉ có anh mới không mục đích mà yêu em thôi.
Q: trước khi kết hôn, có phải cũng đã thử qua không?
Hạ tiểu thư: không thể nào, thật sự rất thuần khiết.
Cố tiên sinh: dùng tay có tính không?
A meo: …
Q: sau khi kết hôn có thấy thoải mái không?
Hạ tiểu thư: ăn cơm, đi ngủ, đi nhà cầu, ngày nào chẳng vậy?
Cố tiên sinh: ừ, buổi tối còn có thể cùng nhau làm vận động.
A meo: hai người có thể đừng suốt ngày ân ái thế được không!
Cố tiên sinh: phỏng vấn này còn phải làm sao?
Hạ tiểu thư: đúng vậy
A meo: hai người ngoan╭(╯^╰)╮
Q: vấn đề cuối cùng, Cố tiên sinh đẹp trai như vậy, có tiền lại có cơ bụng, Hạ tiểu thư có cảm thấy lo lắng không?
Cố tiên sinh: chỉ ra một chỗ sai, phải gọi là Cố phu nhân.
A meo: đúng vậy… Cố phu nhân.
Hạ tiểu thư: Cố Tiên sinh hung dữ như vậy, đúng là dọa hỏng người ta.
Cố tiên sinh: thật xin lỗi.
A meo:... Không sao cả. Cố phu nhân, có thể trả lời vấn đề này được không.
Hạ tiểu thư: à, được. Thật ra tôi chọn nuôi thả Cố tiên sinh chứ không
nuôi nhốt, tôi cũng nghĩ rất lâu rồi, anh ấy vừa già lại vừa có tiền,
khẳng định rất thích mấy cô gái trẻ tuổi. KHÔNG sao cả, tôi vừa trẻ lại
vừa đẹp.
Cố tiên sinh: cái gì gọi là nuôi thả với nuôi nhốt hả? CÒn nữa, anh già sao? Cố phu nhân, tốt nhất em giải thích rõ cho anh.
Hạ tiểu thư: a a, phỏng vấn xong rồi, chúng ta về nhà thôi.
Cố tiên sinh: được, về nhà thu thập em.
Năm năm sau kết hôn, Cố tiên sinh và Hạ tiểu thư có được một tiểu bánh
bao một tuổi rưỡi. Hai người lần nữa mang theo tiểu bánh bao tới làm
khách trong hắc ốc của a meo.
Q: chúc mừng chúc mừng, xin hỏi làm sao mang thai tiểu bánh bao?
Hạ tiểu thư: ngoài ý muốn… (quên làm biện pháp an toàn, sau đó bị gây sức ép, nên có chiến lợi phẩm).
Cố tiên sinh: vận động.
Q: phản ứng của đối phương khi biết có tiểu bánh bao?
Cố tiên sinh: cô ấy nói tôi rất lợi hại (ngoại trừ có tiền, bộ dáng đẹp, lần đầu tiên Cố tiên sinh được nữ nhân mình yêu dùng loại ánh mắt sùng
bái này nhìn chăm chú cả ngày, đến nay khó quên).
Hạ tiểu thư: khụ khụ, anh ấy chỉ nói ừ.
Q: chuyện phiền lòng nhất từ khi có tiểu bánh bao?
Cố tiên sinh: phản ứng nôn nghén của cô ấy rất lớn.
Hạ tiểu thư: anh ấy nói muốn ném tiểu bánh bao đi (cô lại nhớ tới vẻ mặt không vui của anh lúc nhìn bụng cô, còn cho rằng anh thật nghiêm túc
muốn làm như vậy).
Q: đối với tiểu bánh báo, ai thương bé hơn?
Hạ tiểu thư: anh ấy, giống như tiểu tình nhân vậy, hết ôm lại hôn.
Cố tiên sinh: khụ.
Hạ tiểu thư: tôi ăn giấm.
Cố tiên sinh: vậy phỏng vấn xong, anh ném tiểu gia hỏa cho mẹ chăm.
Hạ tiểu thư: đừng, anh thật nhẫn tâm.
Cố tiên sinh: tâm tư nữ nhân còn hơn cả mò kim đáy biển.
Q: lúc tiểu bánh bao chào đời, hai người nghĩ gì.
Hạ tiểu thư: rốt cuộc không cần ôm trái banh chạy.
Cố tiên sinh: hai đứa nhỏ.
Q: nghe nói tiểu bánh bao rất thích chơi với tiểu công tử của Tiêu Sơn?
Hạ tiểu thư: ừ, hai nhà thường xuyên lui tới.
Cố tiên sinh: là tên tiểu tử thối đó thích dán tới.
Q: bộ dáng tiểu bánh bao là giống ba hơn hay giống mẹ hơn?
Cố tiên sinh: tôi.
Hạ tiểu thư: mắt giống tôi, miệng giống tôi, tóc cũng giống tôi.
Cố tiên sinh: ừ, nhưng may là bé vẫn tương đối giống tôi.
Hạ tiểu thư: lời này có ý gì.
Cố tiên sinh: xinh đẹp giống anh.
Hạ tiểu thư: anh cút đi.
Q: sau khi có tiểu bánh bao, tình cảm hai bên có chút biến hóa nào không?
Hạ tiểu thư: có. Trước kia anh ấy chỉ ôm tôi ngủ.
A meo: bây giờ thì sao?
Hạ tiểu thư: bây giờ ôm tiểu bánh bao.
Cố tiên sinh: giữa anh và tiểu bánh bao còn có em.
Hạ tiểu thư: tay anh là để trên người tiểu bánh bao.
Cố tiên sinh: ngoan, tối về chúng ta đổi vị trí.
Q: lúc tiểu bánh bao học bò, có tâm tình gì.
Hạ tiểu thư: lúc ấy tôi ở nước ngoài, không nhìn thấy.
A meo: a, vậy ai chăm tiểu bánh bao?
Hạ tiểu thư: Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh: ừ.
A meo: lúc ấy Cố tiên sinh có tâm tình gì?
Cố tiên sinh: thế giới này là của ta.
A meo: quả nhiên là tổng tài bá đạo.
Q: bình thường ở nhà, tiểu bánh bao ăn, ngủ, tắm rửa, thanh tã… đều là do giúp việc làm sao?
Hạ tiểu thư: sau khi sinh bánh bao, giúp việc chỉ phụ trách làm đồ ăn cho cả nhà và dọn dẹp vệ sinh.
A meo: vậy ai chăm tiểu bánh bao?
Hạ tiểu thư: anh ấy không yên tâm, tự mình chă.
A meo: sẽ không … đi.
Cố tiên sinh: khụ khụ.
Q: câu hỏi cuối cùng, có muốn đứa thứ hai không?
Hạ Nhiễm: cô hỏi anh ấy, anh ấy thích đứa nhỏ.
A meo: Cố tiên sinh, anh thế nào?
Cố tiên sinh: không muốn.
Hạ Nhiễm:...
Cố tiên sinh: có em, có tiểu bánh bao, anh đã thỏa mãn. Lại sinh thêm
một đứa nữa, anh sợ bản thân không làm người cha công bằng được, vậy thì chỉ có một đứa, anh sẽ dùng tất cả để yêu con.