Mạc Sâm tiến hành xây dựng khách sạn, cũng cùng lúc đó khởi động dự án xây dựng khu du lịch sinh thái nghĩ dưỡng ở thành phố A, hợp tác với Vạn Hào.
Trong thời gian này, nhân viên
trên
dưới Mạc Sâm đều vô cùng bận rộn. trong hoàn cảnh thi hành chính sách mới, du lịch nghĩ dưỡng và du lịch sinh thái kết hợp,
không
những là
sự
phát triển của công ty mà còn coi như là dấu hiệu thêu hoa
trên
gấm cho
sự
phát triển đặc sắc trong ngành du lịch của thành phố A. Nếu có thể thành công, đôi bên đều cùng có lợi.
một
núi
không
thể có hai hổ, cho nên năm đó Cố Tần Thần mới xuôi theo dòng nước, dứt khoát rời khỏi Vạn Hào mà lập công ty riêng. Bọn họ đều
rõ
đạo lý này, nên lúc đầu Vạn Hào hợp tác với Mạc Sâmkhông
phải chỉ là thỏa hiệp giữa Trần Tử Ngang và Cố Tần Thần, mà là đôi bên thăm dò và giao phong với nhau.
“Ông chủ, quản lý Tiêu tới”. Phương Đình Đình dẫn Tiêu Sơn vào phòng làm việc, Cố Tần Thần gật đầu,cô
ta liền im lặng ra ngoài đóng cửa lại.
Phòng làm việc vô cùng im lặng, Cố Tần Thần nhìn thấy người tới, vẫn tùy ý kẹp bút máy trong tay, thân thể hơi dựa ra phía sau, từ đầu tới cuối vẫn duy trì tư thái trầm mặc, lại xoay người lấy ra
một
chồng tư liệu trong ngăn kéo để lên bàn,
không
mặn
không
nhạt
nói: “Phụ trách hạng mục lần này, cậu cho rằng ai thích hợp?”
Ngẫm cả nửa ngày, Tiểu Sơn dời tầm mắt khỏi phương án
trên
bàn, cảm thấy chắc chắn: “Hạng mục lần này cậu muốn tôi tham gia vào?”
Cố Tần Thần
không
phủ nhận, chân mày sắc bén: “Ừ, theo ý tớ cậu rất thích hợp”.
“Có thích hợp hay
không
không
phải cậu
nói
là được”. Tiêu Sơn đóng tập văn kiện lại, kéo ghế dựa quamột
bên ngồi xuống, đồng thời
nói
đùa: “Lần trước chỗ đấu giá từ thiện cậu cũng
nói
tớ
đi
thì
hợp hơn, lý do là…”
Cố Tần Thần chỉnh cravat, khoan thai giúp Tiểu Sơn
nói
tiếp nửa câu sau: “Tạo phúc cho nhân loại”.
“Đúng, chính là lý do chết tiệt này. Kết quả
một
phân tiền cậu cũng
không
bỏ ra, còn khiến tớ tự bỏ tiền mua thanh danh cho công ty”. Tối hôm đó, Tiêu Sơn
hắn
rõ
ràng cùng để trêu chọc, thuận tiện lấy việc Hạ Nhiễm về nước
nói
cho Cố Tần Thần biết, còn khoe khoang
nói
rất nhiều. Kết quả người này lại bất động thanh sắc dùng số (1) của
hắn
không
ngừng tăng giá
(1)Mỗi người khi đăng ký đấu giá đều
sẽ
có được
một
con số đại diện. Khi người chủ trì nêu ra giá tối thiểu/ tối đa, mọi người
sẽ
giơ số lên và
nói
số tiền bỏ ra. Người chủ trì buổi đấu giá chỉ gọi số chứ
khôngnói
tên người. Ví dụ: số XX ra giá ABC.
Thế cho nên, tối hôm đó, Tiểu Sơn tự khoét tiền mồ hôi nước mắt, bán sức lao động khênh về
một
đống đồ. Nếu
không
phải lúc đó Cố Tần Thần luôn lạnh nhạc, biểu tình
không
đổi
nói
với trợ lý bên cạnh: “Hình như vừa rồi tôi
không
cẩn thận giơ sai số bài”. Tiểu Sơn
sẽ
cho rằng Cố Tần Thần
đang
đùa giỡn mình.
Khóe miệng Cố Tấn Thần khẽ cong, chậm rãi đốt
một
điếu thuốc, mang theo mấy phần lười nhác, phun ra
một
vòng khói sương trắng, trào phúng
nói: “Đáng đời cậu”.
“Tớ biết ngay là cậu cố ý báo thù mà”. Tiêu Sơn cười xấu xa, trong mắt có chút giảo hoạt, rút
một
điếu từ gói thuốc lá
trên
bạn, cũng từ đốt
một
điếu.
“Lần này là vì cái gì?”
Cố Tần Thần buồn tẻ vô vị dập thuốc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Sơn, nhìn mặt
hắn
đang
cau có: “Cậu hiểu
rõhơn ai khác mà”.
Hạng mục ở thành phố A, người đầu tiên Cố Tần Thần nghĩ tới chính là La Xuyến – bạn
gái
của Tiêu Sơn. Hạng mục lần này chính là ở thành phố cha mẹ La Xuyến sống. Người trong công ty,
không
ai hiểu
rõ
nơi đó hơn Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn dở khóc dở cười,
trên
trán cũng nổi gân xanh, thô tục mắng: “Mẹ nó, cậu cố ý”.
Tiêu Sơn và La Xuyến quen nhau
đã
mấy năm, cho dù La Xuyến luôn liến thoắng tuyên bố với mọi người muốn độc thân mấy năm nữa, nhưng Tiêu Sơn luôn
không
vui, để
một
bông hoa như vậy ở ngoài, mỗi ngày
hắn
đều phải lo lắng
không
cẩn thận liền bị người ta dắt
đi.
không
dễ dàng gì mới được cha mẹ hai bên đồng ý,
đã
bắt đầu bàn bạc tới lễ kết hôn. Mấy ngày nữa
sẽ
làm lễ đính hôn, hai người cũng vui vẻ quang minh chính đại bắt đầu ở chung.
Nghĩ tới tối hôm qua, Tiêu Sơn
hắn
còn khoe khoang ban đêm có mỹ nhân làm bạn. Bây giờ,
không
phải là chết yểu rồi sao.
Thấy vẻ mặt Tiêu Sơn cay đắng, Cố Tần Thần thu hồi nụ cười lãnh đạm, tâm tình bỗng nhiên tốt vô cùng, cùi chỏ đặt
trên
bàn liền chống cằm, tùy ý
nói: “Biết cậu cực khổ, tiền thưởng tăng gấp đôi”.
Việc khai phá khu du lịch sinh thái cũng
không
dễ như trong tưởng tượng, bằng
không
sao Cố Tần Thần lại làm liền mấy cái hội nghị. Vùng đó phát triển
không
cân bằng, việc xây dựng lợi ích kinh tế cho thành phố là chuyện lửa xém lông mày.
“Tiền thưởng cái rắm”. Tiêu Sơn biết chuyện Cố Tần Thần
đã
quyết định
sẽ
không
thu lại. Cho dù như vậy,
hắn
vẫn ở phòng làm việc của tổng tài, cùng bạn tốt diễn
một
trận cưỡng bức dụ dỗ, giả vờ đáng thương, thủ đoạn gì cũng có thể dở ra.
“Tớ
sẽ
không
đi,
đi
ít nhất cũng hơn nửa tháng, cậu định
không
cho lão tử kết hôn sao?”
“Cố Tần Thần, cậu cũng quá tổn thương người khác rồi”.
“Có loại bạn bè như cậu sao hả?”
“Cố tổng, cầu cậu thay người
đi”.
“Lão đại, em cam đoan từ nay về sau
sẽ
nhất nhất nghe theo lời
anh
sai bảo,
không
châm chọc,
khôngcười đùa. Đừng đem tôi
đi
lưu đày mà!”
Cố Tần Thần vẫn trầm ổn như cũ, bất động thay sắc, mắt híp lại cười cười, khóe môi nhếch lên, uy hϊếp: “Nếu vậy, lần này cậu
đi
nước ngoài khảo sát
đi”.
TIêu Sơn ngậm miệng, cắn môi: “Vậy còn
không
bằng thành phố A”.
“Ừ, cứ như vậy”.
nói
xong, Tiêu Sơn liền cảm thấy mình bị Cố Tần Thần cho vào tròng, trong lòng cho dù
không
thích cũngkhông
có cách nào khác. Cúi đầu mắng: “Kháo”.
Sau đó Tiêu Sơn cầm tài liệu rời khỏi phòng tổng tài, tức giận về chỗ làm việc của mình. Đặt mông ngồi xuống chỗ công tác,
anh
ta vứt tài liệu qua
một
bên,
nói
với thư ký của mình: “Việc nghỉ phép của cậukhông
cần nhắc tới,
đi
công tác ở thành phố A với tôi. Cơ bản là hai ba tháng nữa cũng
không
về được”.
Thư ký của Tiểu Sơn sững sờ, trong lòng thầm bi thương cho ngày nghỉ của mình, đột nhiên thấy cấptrên
kịch liệt mắng
nhỏ: “Cố Tần Thần chó má, lão tử coi thử con thỏ
nhỏ
đến miệng của cậu nhảy được bao xa”.
Thư ký
hắn
chỉ từng nghe qua vịt tới miệng còn bay
Nhưng quản lý
nói, con thỏ
nhỏ
đến miệng, còn nhảy được xa xa…
Đầu óc thư ký hỗn loạn.
Mà lúc này, Ninh Viễn bên cạnh Cố Tần Thần cũng
không
hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi Tiêu Sơn ra khỏi phòng làm việc, Cố Tần Thần liền kêu
anh
ta vào, cũng
không
nói
gì cầm lấy tờ giấy A4, chăm chú xem.
Mím môi, khẽ cong tay, ngũ quan sắc nét kéo căng giống như đnag ẫn nhẫn chuyện gì đó. Xuất phát từsự
hiếu kỳ, Ninh Viễn khẽ bước lên trước tìm tòi, ánh mắt dừng lại
trên
hàng chữ bằng bút máy chỉnh tềtrên
tờ giấy.
Nếu
không
nhìn kỹ, chỉ chớp mắt
một
cái, giữa những hàng chữ tự nhiên tùy ý là mây bay nước chảy, Ninh Viễn suýt nữa cho rằng đó là do Cố Tần Thần viết.
không
phải do
anh
thường thấy nét chữ mạnh mẽ đầy khí lực, mà là nét chữ
trên
giấy tương đối thanh mãnh giống như của con
gái.
Giống như vậy, nhưng lại là hai loại chứ viết bất đồng.
Ninh Viễn còn chưa cân nhắc tử tế, Cố Tần Thần đặt tờ giấy qua
một
bên, dặn
hắn: “Cậu chuẩn bị
mộtchút, lấy tài liệu chỗ thư ký Phương, hội nghị buổi tối
không
cần
cô
ta
đi
cùng”.
“Vâng”.
Cố Tần Thần đem bao thuốc lá
trên
bàn bỏ vào ngăn kéo, đứng dậy chỉnh trang lại Tây phục của mình, giống như thuận tiện nhắc tới, đạm mạc
nói: “Đúng rồi, hạng mục ở thành phố A do quản lý Tiêu phụ trách, kêu
cô
ta
đi
cùng”.
cô
ta này, hiển nhiên là chỉ Phương Đình Đình.
một
câu
nói, liền khiến thư ký Phương luôn nhằm vào Hạ Nhiễm rời khỏi văn phòng tổng công ty. Dụng tâm của ông chủ rất
rõ
ràng, lại
không
để cho người khác bắt được nhược điểm.
“Vâng”. Ninh Viễn gật đầu, liền cùng Cố Tần Thần
đi
ra ngoài.
Mới
đi
được
một
nửa, Cố Tần Thần đột nhiêng ngừng lại, ngoái đầu lại nhìn bàn làm việc việc phía sau, ánh mắt u ám nhìn xuống mặt bàn sạch
sẽ.
Hai tay
không
tự giác khẽ động,
anh
quay đầu
nói
với Ninh Viễn: “Cậu xuống lầu trước chờ tôi”.
một
tờ giấy A4 quen thuộc
đang
mở ra, chữ bút máy
rõ
ràng đập vào tầm mắt Cố Tần Thần. Khiến người ta chú ý nhất là ba chữ: giấy kiểm điểm được viết
thật
to.
Tiếp theo đó, là nội dung dở khóc dở cười:
Thời gian: năm xxxx ngày x tháng x, địa điểm: quán lẩu.
Nguyên nhân kiểm điểm: lần đầu tiên hẹn hò lại gặp bạn trai đầu, lại
không
thừa nhận Cố tiên sinh là bạn trai tôi, còn
không
nghiêm túc bày ra thái độ nhận sai. Dưới đây lược mất
một
ngàn chữ.
Mục đích: cầu Cố tiên sinh thân ái tha thứ cho bạn
gái
ngu muội vô tri.
Thân ái, kình chào.
Hạ Nhiễm.
Ma xui quỷ khiến Cố Tần Thần lại xoay người trở lại chỗ làm, lấy phong thư nhận lỗi
một
ngàn năm trăm chữ, nghĩ tới lúc
đi
làm
cô
cùng chờ thang máy với
anh, sau đó im lặng nhét tờ giấy vào túi áo
anh. Cònnói: “anh
phải xem
thật
kỹ, em viết rất nghiêm túc”.
Cố Tần Thần theo quán tính cong khóe môi, mắt nhếch lên, răng sáng bóng loáng.
anh
cười, chói mắt hệt như ánh mặt trời.
Đây chính là thành quả
cô
gái
nhỏ
ngày nhớ đêm mong chiến đấu hai ngày mới ra. Ký ức tốt đẹp thời niên thiếu liền dâng lên, bộ dáng thiên chân khả ái cũng
hiện
ra
trên
giấy.
anh
vô lực lắc đầu, chỉnh lại tờ giấy trắng chỉnh tề, sau đó lại cẩn thận gấp lại.
Rất nhanh,
một
nhìn tứ giác
nhỏ
liền
hiện
ra trong tay Cố Tần Thần,
anh
lấy ví tiền mình ra, nhét tờ giấy vào bóp.
Tắt đèn, đóng cửa phòng làm việc, sau đó xoay người rời
đi.
đi
đến bên ngoài khu làm việc bên ngoài, Cố Tần Thần đảo mắt nhìn qua Hạ Nhiễm
đang
cúi đầu làm việc, vẻ trẻ con rút
đi, làm nổi lên đuôi lông mày hiền hòa, khiến người khác nhìn như rất gần lại
thật
rakhông
quá thân cận. Nhất thời, bóng dáng
anh
biến mất trong thang máy.
anh
đi
rồi, di động trước mặt Hạ Nhiễm khẽ run,
cô
mở máy ra xem, là tin nhắn của Cố Tần Thần, khiến trong lòng
cô
cảm thấy ấm áp.
anh
cũng chỉ
nói
đơn giản: “anh
ra ngoài công tác, tan tầm nhớ về nhà sớm”.
Hạ Nhiễm nhìn điện thoại, cười cười, sau đó nhắn lạ: “Ừ, được.”
Người
đang
ngồi trong xe, lông mày căng thẳng, ánh mắt nhìn chòng chọc điện thoại
không
có chút phả n*ng, mãi như vậy cho tới khi công việc kết thúc.
Buổi tố,
cô
nương nào đó tắm rửa xong liền thấy có điện thoại, cao hứng phấn chấn nhận, liền nghe thấy giọng đối phương rét buốt hỏi
cô: “Sao
không
trả lời tin nhắn của
anh”.
cô
nương nào đó nhìn thoáng qua điện thoại, bất bình tức giận
nói: “Em trả lời rồi”.
anh
chàng nào đó nghi ngờ hỏi lại: “Trả lời cái gì?”
“Được”.
anh
chàng nào đó vẫn
không
hài lòng: “Chỉ có
một
chữ sao?”
“anh
còn muốn mấy chữ nữa?”
“không
chỉ
một
chữ”.
anh
chàng nào đó ngừng
một
lát, đổi tay cầm điện thoại,
nói
tiếp: “Em nhắn lại,anh
lưu lại”.
Sau đó rất tiêu sái mà cúp điện thoại.
cô
nương nào đó cầm điện thoại, cả nửa ngày cũng chưa phục hồi được tinh thần, khóe miệng giật giật, tức giận đánh hai chữ: “Chị
anh”.
Năm phút đồng hồ sau, vị nào đó lại gọi điện thoại tới, vẫn cùng câu
nói: “Vì sao
không
trả lời tin nhắn của
anh?”
cô
nương nào đó trợn trắng mắt: “không
dư tiền”.