Thân ở thương trường, Cố Tần Thần đã sớm luyện qua một thân không kinh hãi trước bất kỳ sự việc nào. Nhân viên vây xem náo nhiệt xung quanh đều tản đi, sắc mặt anh bình thản không gợn sóng nhìn chiếc váy bông Hạ Nhiễm bị bẩn, ánh mắt có chút biến đổi, có chút ướt đỏ.
“Chuyện gì đây?”
Hỏi thăm đơn giản, cũng không có quát mắng cao giận, lúc hỏi câu này, giọng điệu Cố Tần Thần cực kỳ trầm thấp, không khí như muốn ngưng tụ thành tầng băng mỏng. Hạ Nhiễm cho rằng anh hỏi mình, vô thức nắm chặt tay Lâm Khả, muốn nói lại thôi, lại thấy anh nghiêng đầu hỏi Phương Đình Đình, trong thanh âm cũng không có gì khác lạ: “Thư ký Phương, cô có cần giải thích một chút sao?”
Người bị hỏi đến, khóe mắt có chút khinh thường đảo qua Hạ Nhiễm đang cúi đầu, cho tới khi đối mặt với Cố Tần Thần liền thu hồi bộ dáng mỉa mai, bày ra bộ dáng hoàn mỹ, lên tiếng: “Vâng, ông chủ”.
Thư ký Phương tường thuật, nói rất nhẹ nhàng: “Phiên dịch Hạ tới muộn, tôi có nói mấy câu. Có điều, hình như cô ấy có chút không phục”.
“Tôi không có”.
Trước giờ Hạ Nhiễm không có tranh chấp cãi vã với ai bao giờ, cho dù là lúc đi học hay bây giờ đi làm cũng vậy. Từ lúc cô vào công ty vẫn luôn né tránh Phương Đình Đình. Người sáng suốt đều thấy được, từ lúc cô vào Mạc Sâm tới giờ, Phương Đình Đình liền khắp nơi gây khó dễ cho cô. Hạ Nhiễm cô không ngốc, nhưng cũng không muốn gây chuyện thị phi.
Có điều, lúc nãy cô đã nhận lỗi rồi, cũng chủ động nói cam nguyện chịu phạt. Vì sao bây giờ Phương Đình Đình cứ nắm lấy không tha? Cô có thể nhận phạt, nhưng không có lý do gì để phải gánh thêm tội. Đau đớn trong lòng bàn tay truyền tới, đầu ngón tay Hạ Nhiễm khẽ động, hai tròng mắt trong suốt trợn lên, bình tĩnh nói: “Việc đến muộn, tôi thừa nhận, cũng nguyện ý bị phạt”.
Trong mắt Hạ Nhiễm có chút quật cường, như ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mắt Cố Tần Thần, chói tới nổi anh không mở mắt ra nổi. Từ khi anh nhận thức được mọi việc, cô giống như cỏ đuôi chó trên đồng ruộng, không phải hoa tươi diễm lệ, cũng chỉ cần tắm một đêm sương liền có thể nảy mầm.
Bề ngoài Hạ Nhiễm có vẻ yếu đuối, không ai biết nội tâm cô có bao nhiêu kiên định, trừ anh.
“À, đã như vậy, sao thư ký Phương lại nói cô không phục?” Lời nói này của Cố Tần Thần có thâm ý khác, nhìn qua là đang chất vấn Hạ Nhiễm, nhưng ngầm ý lại chỉ Phương Đình Đình.
Thanh âm mạnh mẽ, gương mặt đạm mạc giống như chỉ một giây sau anh liền có thể nổi trận lôi đình.
Phương Đình Đình đang ngẩng cao đầu dưới câu hỏi của anh liền có chút hoảng, hai tròng mắt Cố Tần Thần sâu không thấy đáy, khiến người ta không cách nào thăm dò ý tưởng của anh. Việc khiến Phương Đình Đình kiêu ngạo nhất chính là cô là người ở bên cạnh Cố Tần Thần lâu nhất, đã làm thư ký cho Cố Tần Thần ròng rã bốn năm. Bốn năm này, cô ở bên cạnh anh nhìn rất nhiều đồng nghiệp tới rồi lại đi, mỗi người đều có ý đồ riêng, chỉ mình cô là kiên định.
Bây giờ, trong mắt Cố Tần Thần, hóa ra Phương Đình Đình cô cũng chỉ như họ?
Phương Đình Đình gặp Cố Tần Thần năm hai mươi bốn tuổi, bây giờ cô đã hai mươi tám. Người đàn ông này dưới sự mài giũa của thời gian vẫn tuấn lãng trầm ổn, cô ở bên cạnh anh từ sáng đến chiều tối, anh ngoại trừ trợ cấp tiền lương cũng chỉ lưu lại cho cô một bóng dáng cao ngất không hơn.
“Là do tôi hiểu nhầm Hạ Nhiễm”. Có thể làm thư ký bên cạnh Cố Tần Thần luôn là người thông minh, Phương Đình Đình tất nhiên biết ông chủ muốn cô nói gì, mà từ trước tới giờ cô luôn chỉ có một đáp án, chính là phối hợp. Cô nghiêng người tránh tầm mắt Cố Tần Thần, nói với Hạ Nhiễm: “Xin lỗi!”
Tiếng xin lỗi này du dương vang lên, Hạ Nhiễm nhìn Cố Tần Thần không đổi sắc, lại quay đầu nhìn Lâm Khả, thấy được cái liếc mắt của cô ấy, cuối cùng cô vẫn chọn lựa dàn xếp ổn thỏa: “Không sao!”
Hạ Nhiễm mới nói xong, Cố Tấn Thần chắp tay sau lưng, tới gần cô hỏi: “Cô tới muộn bao lâu?”
Hạ Nhiễm trả lời: “Nửa tiếng”.
“Tới phòng làm việc của tôi một chuyến”.
Cố Tần Thần ném lại câu đó rồi đi, Hạ Nhiễm liền để Phương Đình Đình Và Lâm Khả lại, theo sau anh vào văn phòng.
Phòng làm việc của tổng tài rộng rãi mà yên tĩnh, nam tử tuấn lãng bất phàm ngồi trên ghế sofa, hai chân thon nhỏ trắng nõn thẳng tắp, men theo mắt cá chân của nữ tử nhìn lên, trên đầu gối còn hiện rõ hai vết bầm tím ghê người.
Gương mặt anh tuấn nhăn lại, tuấn mi tức giận cau lại một chỗ, còn cô gái rầm rì lẩm bẩm kêu đau đang bị cưỡng ép ngồi trên ghế này, trừ Hạ Nhiễm không có người thứ hai.
Hai tay Hạ Nhiễm chống sau người, một bên kêu đau một bên nhìn Cố Tần Thần đang giúp cô xử lý miệng vết thương. Anh dùng một tay cố định đùi Hạ Nhiễm, tay khác cẩn thận đè trên chỗ da rách giúp cô tiêu độc. Hạ Nhiễm xem nhẹ khí lạnh tỏa ra quanh người anh, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Nói thật, lúc anh cúi đầu chuyên chú làm việc, đúng là đẹp vô cùng, tú sắc khả xan (1) mà.
(1)Tú sắc khả xan (秀色可餐) đẹp đến mức nhìn không là thấy no rồi.
Ngày thường cô đều không dám hó hé, bây giờ Hạ Nhiễm coi như có cơ hội quang minh chính đại đánh giá anh, gương mặt góc cạnh được phác họa rõ ràng trong lòng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm.
Phát hiện được tầm mắt của cô, khóe mắt dài nhỏ của Cố Tần Thần không chút giấu vết khẽ nhếch lên, không ngoài ý muốn đυ.ng vào tầm mắt của Hạ Nhiễm. Nhìn lén người ta lại bị bắt gặp khiến Hạ Nhiễm có chút quẫn bách, hai tay chống đỡ sau người vì trốn tránh mà như đang tự đánh chân mình.
Cho dù Cố Tần Thần đã tận lực nhẹ nhàng, động tác trên tay cũng vô cùng chậm rãi, nhưng Hạ Nhiễm vẫn giãy dụa vì đau, bông vải và nhíp vẫn không ngừng chạm đến miệng vết thương khiến cảm giác đau đổ ập vào người, đau tới nỗi răng cô đánh vào nhau.
“Ai….., anh nhẹ chút!”
“Đáng đời”.
Tâm tình vừa mới tốt của anh liền bắt đầu tam tối.
“Anh đang trả đũa em sao?”
“Anh không rảnh rỗi như vậy”. Muốn trả đũa cô, thủ đoạn này cũng quá trẻ con rồi.
Cố Tần Thần nhếch môi, để cái nhíp qua một bên, lại lấy thuốc cầm máu bôi lên, động tác lần này càng thêm ôn nhu, sợ lại làm đau cô. Nha đầu Hạ Nhiễm này không học được gì tốt, tính tình tùy ý thích náo loạn, bị thương một chút liền nâng chân đẹp eo anh, động tác chuẩn xác nhanh chóng.
Có điều cô làm vậy lại động tới vết thương nơi đầu gối, Cố Tần Thần là lần đầu thấy người tự chuốc lấy khổ.
Cố Tần Thần bị Hạ Nhiễm đạp một cái, theo quán tính liền ôm lấy đầu gối, tay còn lại nắm lấy cổ chân cô, cậy mạnh giữ người cô lại, đe dọa: “Em còn động nữa, anh có rất nhiều biện pháp thu thập em, cứ thử xem!”
Trán Hạ Nhiễm toát mồ hôi lạnh, cô cắn môi dưới, không thể không khuất phục trước cường quyền, giống như con rùa đen rụt đầu, ngữ khí cũng hạ xuống, sợ hãi hỏi: “Anh tức giận?”
“Không có”.
“Có!”
“Anh nói không có!”
“Vậy tại sao anh nghiêm mặt?” Hạ Nhiễm lén lút nhìn Cố Tần Thần, rõ ràng trên mặt anh viết bốn chữ: ”Ta đang tức giận” to đùng.
Anh không tiếp tục trả lời câu hỏi của cô, tập trung vào động tác trên tay.
Không nói thì không nói, Hạ Nhiễm chớp mắt, níu lấy tay áo Cố Tần Thần, bày ra bộ dạng đáng thương, vẻ mặt tội nghiệp nói: “Thật sự rất đau”.
Giọng Hạ Nhiễm rất ủy khuất, Cố Tần Thần giúp cô cầm máu, động tác trên đầu gối hơi khựng lại, sắc mặt vốn âm trầm càng không tốt, hừ lạnh: “Bảo em đừng đến muộn em lại không nghe!”
Anh nói như vậy, Hạ Nhiễm liền nghĩ tới mấy tin nhắn liên tiếp sáng nay. Trong lòng có chút hối hận, nhưng rất nhanh liền tự động quét sạch. Việc đến nước này, người bị thương là cô, người bị đau cũng là cô, Hạ Nhiễm cũng muốn ngụy biện cho mình: “Việc này không liên quan tới việc đến muộn”.
“Đi không nhìn đường”.
Cố Tần Thần nói, lại giúp cô bôi thuốc đỏ lên chỗ bầm tím, lực đạo không phải rất nặng, mà giống như đan vuốt ve da thịt cô vậy, một tấc một tấc, rất gần rất gần.
Cảm xúc thô ráp rất kí©h thí©ɧ, Hạ Nhiễm đỏ mặt cúi đầu, ấp úng nói: “Không phải, là vì sàn nhà trơn”.
Anh không nhìn cô, chỉ đáp: “Có tật giật mình?”
Cố Tần Thần bày ra bộ dáng “Em đừng cho rằng anh không hiểu em” khiến Hạ Nhiễm càng thêm ngột ngạt, anh như vậy giống như đang nhắc nhở cô, Phương Đình Đình châm chích cô, Cố Tần Thần không thể không biết? Biết liền thôi đi, còn giúp người ngoài bắt nạt cô, Hạ Nhiễm nghẹn oán khí trong lòng, hất tay Cố Tần Thần đang bôi thuốc ra, quay mặt nói: “Này, anh nói xem anh rốt cuộc có phải bạn trai của em không, người nào lại nhân lúc bạn gái bị thương mà bỏ đá xuống giếng chứ!”
Thân thể Cố Tần Thần khẽ run, lẳng lặn nhìn tay cô, động tác trên tay cũng đột nhiên dùng sức. Hạ Nhiễm đau tới nỗi nước mắt cũng rơi, hai tay cô không ngừng đánh anh, hai chân càng không nghe lời mà động đậy. Cô càng như vậy, Cố Tần Thần càng dùng sức, cản động tác của cô lại, mãi mới ôm được Hạ Nhiễm đàn giàn dụa nước mắt vào lòng.
Tay dính thuốc ôm lấy bờ vai gầy yếu của cô, tay không ngừng vỗ nhẹ lên lưng cô, dịu dàng nói: “Ngoan, không đau”.
“Anh thử xem, coi có đau chết anh không!”
Hạ Nhiễm bị anh ôm vào ngực, vết thương trên đù vẫn còn đau, liền thấp giọng nức nở nói bên tai Cố Tần Thần. Nước mắt lóng lánh lướt qua gò má, tí tách rơi xuống Tây phục màu đen của anh, nhất thời khiến nó ẩm ướt một mảnh, cô lại nhân lúc anh chưa chuẩn bị mà đấm vào bụng anh một cái.
“Anh cũng đau”.
Cố Tần Thần nhận lấy oán khí của cô phát tiết lên người mình, để Hạ Nhiễm động tay động chân, cũng không đau mấy. Anh giúp cô xoa nhẹ máu bầm hai bên chân, hẳn là rất đau. Nghĩ nghĩ, Cố Tần Thần không khỏi hít ngụm khí, động tác trên tay càng nhanh, bàn tay to ấm của anh phủ sau đầu cô, thở dài nói: “Lúc anh không ở bên cạnh, em phải tự bảo vệ mình”.
Cô gái nhỏ trong ngực anh, tính tình quật cường. Anh muốn dùng năng lực của mình bảo hộ cô, cô lại thề son sắt nói với anh, không cho anh dùng danh nghĩa bạn trai mà ở trong công ty chiều chuộng cơ. Cô còn nói, muốn dùng năng lực của mình đứng bên cạnh anh, tự dùng sức lao động của mình để anh cô bằng con mắt khác.
Có điều, sao cô lại có thể không biết, từ lúc đầu đã đem lòng yêu cô, bây giờ sao có thể đừng quan tâm yêu chiều cô chứ? Nói thật, lúc nhìn thấy bộ dáng mỏng manh không chịu nổi gió của cô lại quật cường vô cùng, lúc ấy anh từ trong phòng làm việc đi ra, nếu không phải cố gắng kiềm chế, đã sớm chạy nhanh tới chỗ cô, ôm cô vào ngực. Cho đám người bắt nạt cô biết cô không phải người bọn họ có thể động tới.
Anh muốn bảo hộ cô, lại không muốn cô bị áp lực, thật đúng là khảo nghiệm người ta mà.
“Ai…”
Cảm giác cô không giãy dụa nữa, Cố Tần Thần mới kéo Hạ Nhiễm ra nhìn cô chằm chằm, thấy nước mắt còn trên mặt cô, liền dùng tay nhẹ nhàng lau đi: “Thật hết cách với em, đến muộn còn đấu vật, còn muốn động tay động chân với cấp trên sao”.
Tiếng thở dài vô lực của Cố Tần Thần rơi vào tai Hạ Nhiễm, cô giật nảy mình, cảm giác cô họng nghẹn cứng, câu này nói ra giống như oán hận, lại có hơn nửa hàm ý sủng nịnh.
Cô lau nước mắt dính trên quần áo anh: “Cái đó đều có tiền căn hậu quả”.
Anh nhéo mặt cô: “Coi như em có bản lãnh”.