Đèn thủy tinh trong phòng khách sạn luôn sáng đèn, Hạ Nhiễm tắm rửa xong liền làm tổ trên ghế sofa, ôm laptop xem mấy chương trình giải thích.
Từ khi vào Mạc Sâm, rồi trở thành phiên dịch viên của Cố Tần Thần, sinh
hoạt tự tại như vậy đã lâu rồi cô không được trải qua. Rút kinh nghiệm
lần đi công tác trước, cô mang theo sữa chua táo đỏ trong hành lý, bây
giờ liền ăn một ít.
Màn hình máy tính đang chiếu một bộ phim truyện buổi tối của Hàn Quốc
được chiếu cách đây không lâu, nam chính là một người đàn ông ba mươi
tuổi nhưng mị lực không giảm, tùy tiện mỉm cười cũng có thể khiến người
khác tim đập mặt hồng. Hạ Nhiễm xem một lúc mấy tập liền, mãi mới tới
phần nam chính là nữ chính chung đυ.ng thân mật, cửa phòng lại bị mở ra.
“Em đang xem cái gì?”
Theo tiếng cửa phòng mở ra là âm thanh trầm thấp có chút lười biếng của
Cố Tần vang lên hỏi cô, anh đóng cửa lại, treo áo khoác trong tay lên
giá áo ngoài cửa.
Trong khi Hạ Nhiễm còn đang khϊếp sợ, lại bước qua: “Khẩn trương như vậy sao!”
“Không có...” Hạ Nhiễm vẫn nhìn chằm chàm máy vi tính như trước, film
đang chiếu đến đoạn ái muội giữa nam nữ chính, thân thể dán chặt, hai
người họ hôn tới trời đất tốt sầm. Kí©ɧ ŧìиɧ bắn ra bốn phía, Hạ Nhiễm
xem đến mạt đều đỏ. Lòng bàn tay vì chột dạ mà đổ mồ hôi, cô có ảo giác
như mình đang tự cầm đá ném chân mình.
Thanh âm triền miên trằn trọc truyền tới có chút rõ ràng, Hạ Nhiễm không biết Cố Tần Thần có nghe thấy không, luống cuống muốn tắt film đi, lại
còn giải thích: “Haha, đang xem film”.
Cố Tần Thần càng tới gần, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng thâm thúy. Hạ
Nhiễm cúi đầu vì luống cuống mà bấm nhầm nút tăng âm lượng trên máy, máy tính lại truyền ra tiếng gầm thét của nam chính ”…”
Hai giây sau đó, Hạ Nhiễm thầm than “Đáng chết” trong lòng, đỏ mặt tắt film đi.
Lại hai phút nữa, Cố Tần Thần đứng bên cạnh ghế sofa, ý vị thâm trường nhìn đỉnh đầu Hạ Nhiễm đang cúi xuống.
Im lặng, bốn phía chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, âm thanh trầm thấp khàn khàn lúc nãy vẫn vang trong tai, hạ Nhiễm có chút hối hận
không đâu tự dung đi coi film làm gì, lại còn coi loại film kí©ɧ ŧìиɧ
như thế.
Còn trùng hợp như vậy, bị phát hiện.
Tiêu Sơn từng đánh giá Hạ Nhiễm thế này, bền goài thanh tú uyển chuyển
khiến người ta nghĩ rằng đây là một người huệ chất lan tâm, thông minh
nhanh trí; thật ra chỉ số thông minh cần nghiên cứu thêm, đặc biệt là
khi chột dạ sẽ có ngôn hành và cửa chỉ không thích hợp.
Giống như bây giờ, mặt đỏ tai hồng, chân cẳng nhũn ra, ánh mắt phiêu dật nhìn theo động tác tay, không tực giác mà nói nhiều hơn, lại còn nói
năng lộn xộn.
Mà mấy biểu hiện này của cô bây giờ, bị Cố Tần Thần thu hết vào mắt.
Cô ôm laptop có chút chặt, để laptop lên đùi, cố gắng không hấp háy mũi, thanh âm nho nhỏ nói: “Ông chủ, anh có muốn xem cùng không?”
Lời này nói xong, hai người đều cùng sửng sốt.
Hạ Nhiễm cắn môi dưới, đem câu “Ông chủ, anh có muốn nghỉ ngơi không?”
nói thành “Ông chủ, anh có muốn xem cùng không?”. Cho dù có đa tài tư
mẫn tiệp, cô cũng không biết nên cười hay nên khóc? Vẫn là khóc thì đúng hơn!
Ánh mắt Cố Tần Thần nhìn cô cung không đổi, trong đôi mắt đen láy kia
sâu thẳm như không thấy đáy, cô cuống quýt trốn tránh tầm mắt anh, cúi
đầu gây sức ép cho laptop trên chân.
Một bên đùa dai, một bên điều chỉnh tâm tình bản thân: “Ông chủ, tôi
không phải có ý này, ý tôi là thời gian cũng không còn sớm nữa, anh có
phải nên…”
Nên đi ngủ đi…
Trong suốt quá trình này, Cố Tần Thần cũng không nói gì cả, chỉ cúi người khom lưng, nâng cằm cô lên, đánh gãy lời nói của cô.
Như Hạ Nhiễm đã nói, ánh trăng bên ngoài vừa lúc rọi vào cửa phòng khiến ánh đèn trong phòng bỗng nhiên trở nên chói mắt. Hạ Nhiễm nhìn đôi mắt
khó lường của anh, lại quên cằm cô đang bị ngón tay của người trước mặt
giữ lấy. Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước chậm rãi hạ xuống đôi môi mím chặt của cô. “Ngô”.
Chớp mắt một cái, ấm áp trên môi liền rời khỏi.
Không phải Hạ Nhiễm chưa từng yêu, nụ hôn đầu lúc cô mowif mấy tuổi đã
trao cho bạn trai nhỏ rồi. Lúc đó mọi người đều còn nhỏ, trừ bỏ khẩn
trương và ngại ngùng cũng không có bao nhiêu cảm giác.
Có lẽ vì cô đã quên, nhưng cô có thể xác định cảm giác lúc này không
giống lúc đó, máu trong người dường như xông lên, bên tai vẫn vang lên
tiếng gầm thét. Thân thể cô bị nụ hôn đó làm cưng đờ, đầu óc cũng dừng
lại ở thời khắc đó, cái gì cũng không nhớ nỗi, cái gì cũng không nghĩ
được.
Đầu lưỡi khẽ liếʍ môi, đôi môi còn hơi ướŧ áŧ, xúc cảm mềm mại trên môi
khiến cô hoàn hôn. Hạ Nhiễm cố gắng dời lực chú ý của mình đi, mới phát
hiện Cố Tần Thần vừa hôn cô đã không thấy đâu.
Cô suy sụp người trên ghế sofa, đem laptop đã nóng sôi trên trân mình
xuống để một bên. Hai tay cuộn lại ôm lấy chân trước ngực, lại nhớ lại
một màn vừa nãy.
Rõ ràng cô bị ông chủ cường hôn trong tình huống không có phòng bị, lúc hắn nâng cằm cô lên, sao lại không có phản kháng cơ chứ…
Ngược lại còn có chút hi vọng, cảm giác ấm mềm trên môi càng lúc càng
phóng đại. Môi cô bây giờ còn có chút run rẩy, có chút khó nhịn.
“Ai, mình đang nghĩ cái gì cơ chứ!” Phát hiện trong đầu có mấy tư tưởng
không lành mạnh, Hạ Nhiễm nhanh chóng vỗ vỗ má mình, bảo trì tỉnh báo.
Đối phương là Cố Tần Thần, nếu truyện này bị người khác biết sẽ bị hiểu
lầm là cô bá vương ngạnh thượng cung, nghĩ chút liền khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Bây giờ cô có hai sự lựa chọn, một là tức giận đứng dậy, sau đó không
khách khí mở cửa phòng anh ra, chỉ ngón tay vào mặt anh nói: “Tuy rằng
anh là ông chủ của tôi, nhưng đừng hòng ăn đậu hủ của lão nương”.
Hoặc là lựa chọn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, làm như bị muỗi cắn
vậy thôi, ngủ một giấc trời lại sáng. Ngày hôm sau lại bình thường cười
nói: “Ổng chủ, buổi sáng tốt lành”.
Trong lúc cô còn đang lưỡng lự, cửa phòng ngủ lại bị mở ra. Cố Tần Thần
thay đổi đồ hưu nhàn, trên tay còn cầm khăn lông lớn, tùy ý lau tóc ướt, tinh thần sảng khoái hai ba bước liền tới trước mặt cô, trong lúc cô
trừng mắt nhìn anh thì anh lại ngồi xuống ghế sofa màu đỏ rượu.
Bàn tay to lấy điều khiển, mở TV. Quyết đoán bật qua kênh tin tức, lại
để điều khiển xuống bàn, khăn lông để trên tay vịn, lại nhét gối ôm trên ghế của anh vào lòng Hạ Nhiễm. Đôi tay biếng nhác khoanh lại, bình tĩnh nói: “Anh không xem film, có điều, em có thể xem tin tức với anh”.
Cố Tần Thần nói câu này, chính là đáp lại câu: “Ông chủ, anh có muốn
cùng xem không?” Tuy rằng lúc này hơi trễ, nhưng hiệu quả vẫn không bị
ảnh hưởng.
Hạ Nhiễm nghe xong cầu này liền lĩnh hội được sự phúc hắc của Cố Tần
Thần. Cô ôm gối ôm vào trước ngực, cô lo lắng nếu mình quá thoải mái tâm tình lại bộc phát thì sẽ ném cái gối ôm này lên bản mặt bướng bỉnh lì
lợm đó. Anh còn bày ra bộ dagns không liên quan tới mình, giống như hết
thảy những điều lúc nãy chỉ là một giấc mộng của mình cô.
Xem TV ở Anh, do người Anh chủ trì, thao thao bất tuyệt đưa tin xã hội.
Mà người bên cạnh ngồi hờ hững, Hạ Nhiễm tận lực khắc chế tâm tình tức
giận phun trào của mình, thanh âm nói ra đè thấp một nửa: ”Ông chủ, có
phải anh nên nhận lỗi với tôi không?”
Cố Tần Thần vô thức quay đầu, tầm mắt hoàn toàn tập trung trên gương mặt và bờ trán hồng tới muốn cháy luôn của cô, đôi mày kiếm nhíu lại: “Vì
sao? Cho anh lý do”.
Vì sao!
Hạ Nhiễm không tin nhìn anh, đáy lòng đã thầm mắng anh mấy chục lần, lại nhìn anh cô cũng có chút không bình tĩnh, trực tiếp chất vấn: “Lúc nãy
sao anh lại hôn tôi?”
Khóe miệng anh thoáng hiện lên nụ cười nhạt, tay duỗi ra xoa xoa tóc cô, ngữ khí ôn nhu đến dọa sợ người khác: “Anh cho rằng em sẽ không hỏi
anh”.
Đây là có ý gì?
Thái độ của anh là tùy tiện lại có chút thành khẩn.
Thanh âm trên TV mở không lớn, Cố Tần Thần quay đầu lại, chân phải đặt
lên chân trái, nhặt lên laptop bị Hạ Nhiễm để qua một bên, ánh mắt dừng
lại trên đó một lúc lâu. Khóe miệng anh nhếch lên, khép laptop lại,
thanh âm trong suốt: “Anh sẽ không xin lỗi”.
Là không muốn hay là không nghĩ?
Cố Tần Thần trả lời lại Hạ Nhiễm không những tự kiêu tự đại mà còn rất
không chịu trách nhiệm. Trong cơn tức giận, cô giật lại laptop của mình, câu tiếp theo từ trong miệng cô phun ra càng chứng minh cho tâm tình
bực bội của cô lúc này: “Cố Tần Thần, anh thật… vô sỉ”.
“Sao?”
Mấy ngày nay, anh đã quen nghe Hạ Nhiễm gọi mình là “Ông chủ”, khiến anh không nghĩ cô sẽ gọ tên mình, nhất là khi nghe nửa câu sau, tâm tình
cũng bị hạ xuống, nhíu mày: “Ai cho em nói mấy lời thô tục này?”
Từ nhỏ Hạ Nhiễm đã có một thói quen tốt, chính là người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta liền mắng chửi. Cho nên lúc này, khi Cố Tần Thần chỉ trích cô, Hạ Nhiễm tất nhiên không giống trước, một bộ dạng muốn nói lại thôi, mà cô đạp anh, kiêu ngạo liền dâng cao.
Bởi vì Hạ Nhiễm phản ứng lại, Cố Tần Thần liền có thể nhận ra, cô tức
giận rồi, giống như rất nhiều năm về trước khi chỉ còn là một đứa nhỏ,
cho dù nước mắt chảy thì vẫn đứng thẳng người, dè bĩu anh. Anh để tay
sau lưng cô, kéo cô ngồi xuống, lại nói mấy lời giáo dục: “KHÔNG được
nói mấy lời thô tục đó với anh”.
Cô nhìn anh: “Đây là luận điệu hoang đường gì?”
Anh nhấc tay, xoa xoa hai huyệt thái dương mệt mỏi của mình, thần sắc
lạnh nhạt nói với cô: “Mấy lời thô tục này, em nói không lại anh”.
Này, con người này, Hạ Nhiễm lúc ấy liền nghĩ, ai cho tên này mười phần
tự tin như vậy, ai cho hắn ngay cả lúc kiêu ngạo cũng xán lạn như vậy.
Hạ Nhiễm tránh ánh mắt anh, lại nghe thấy người bên cạnh thở dài nho
nhỏ, anh nói tiếp: “Yên tâm, anh sẽ phụ trách!”
Cô hỏi: “Phụ trách?”
Anh đáp ứng: “Ừ”.