Hôm sau, từ sáng sớm Hạ Nhiễm đã bị đánh thức. Nhìn tin nhắn mới nhận
được từ tổng đài, thật có cảm giác trời muốn diệt người, không thể cười
nổi nữa.
Tin nhắn của tổng đài được trích nguyên văn như sau:
”Xin chào bạn. Tài khoản điện thoại của bạn vào lúc 00.30 ngày 20 tháng 6 đã bị trừ 10,05 đồng, hiện tại đang bị tổng đài tạm thời chặn các
cuộc gọi đi, nếu không nạp tiền vào tài khoản sẽ bị chặn các cuộc gọi
đến. Đề nghị quí khách nạp tiền để duy trì liên lạc. Xin chân thành cảm
ơn.”
Cô rời giường tẩy tẩy lau lau một hồi mới nghĩ đến việc xuống lầu gọi Tiêu Sơn.
Khi ở Đại Đường thấy sơ đồ của Mạc Sâm, Hạ Nhiễm mới biết hóa ra khách
sạn Mạc Sâm có 17 tầng, trong đó trừ Đại Đường là nhà hàng, cùng hai nhà hàng nữa ở tầng hai và tầng ba có phong cách khác nhau. Từ tầng bốn trở lên, chính là phòng đặt trước của khách sạn. Tổng công ty của Mạc Sâm
được bố trí từ tầng mười lăm trở lên, nhưng không phải ai cũng được phép lên trên ấy.
Khách sạn có hai thang máy, thang máy phía Đông là dành cho khách, tầng cao nhất của thang máy này là tầng 14. Thang máy phía Tây là thang máy
chuyên dụng của nhân viên, nối thẳng sảnh chính của khách sạn lên tổng
bộ, không hề đi qua phòng của khách, hơn nữa, nếu không thể trình ra
giấy chứng nhận thì đừng mơ có thể bước vào thang máy nửa bước.
”Đề nghị cô xuất trình giấy tờ.”
”Tôi không có, nhưng tôi thật sự đang có việc gấp. Anh có thể châm chước cho tôi vào được không?”
Khi bị nhân viên trực thang máy chặn lại, Hạ Nhiễm lôi miệng lưỡi không xương của mình ra làm mềm lòng vị bảo vệ mặt lạnh này.
Một cậu không cho vào chính là không cho vào. Quy định của Mạc Sâm là
sắt, nhân viên nếu lơ là cương vị, không tuân thủ quy định, chỉ có một
loại kết cục - đóng gói hành lí rời đi. Vì muốn giữ thật kĩ công việc
khó khăn lắm mới kiếm được, vị bảo vệ kia không hề lưu tình nói: “Xin
lỗi, khách sạn đã có quy định, nếu không có thẻ nhân viên thì không thể
ra vào thang máy.”
”Tôi có quen biết với quản lí Tiêu Sơn của khách sạn các anh mà.”
Người bảo vệ kia giơ một tay đang đeo bao tay trắng ra, đứng vững như
cột đá mà trả lời Hạ Nhiễm: “Vậy mời cô trình giấy tờ chứng minh.”
”Xảy ra chuyện gì?” Ngay lúc không khí căng thẳng, đằng sau lưng cô
liền truyền tới âm thanh quen thuộc. Khi cô quay đầu nhìn liền thấy Cố
Tấn Thần cùng thư kí, mà âm thanh cô nghe được chính là phát ra từ Ninh
Viễn đang đi bên cạnh anh.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tên mặt lạnh như anh có thể đẹp trai
như thế, cả người Cố Tấn thần tỏa sáng, bước như một thiên sứ ban phước
đến cạnh cô.
Thấy đối diện là ông chủ nhà mình, hai người bảo vệ nhanh nhẹn giải thích: “Ông chủ, cô gái này không có thẻ nhân viên.”
Ninh Viễn liếc mắt liền nhận ra Hạ Nhiễm, sau khi nghe lời giải thích
của bảo vệ thì vô thức lén nhìn ông chủ nhà mình. Trên mặt Cố Tấn Thần
không có biến hóa, chỉ thấy anh không nhanh không chậm bước qua người Hạ Nhiễm, sau đó nhẹ nhàng tiến vào trong thang máy đang mở.
Ánh mắt tràn đầy mong đợi của Hạ Nhiễm sau khi thấy bóng dáng Cố Tấn
Thần bước vào thang máy liền biến mất không tung tích. Cô nhăn mặt nhìn
anh, không thể hiểu nổi cái con người đang trong thang máy kia.
Anh cũng ngẩng đầu nhìn lại, đôi đồng tử màu đen thâm trầm lướt qua cô
như thể cô là một người xa lạ rồi quay qua Ninh Viễn, môi mỏng lãnh đạm
ra lệnh:“Đóng cửa.”
Đóng cửa ---
Cửa thang máy lúc này như một lằn ranh ngăn cách hai thế giới hoàn toàn trái ngược.
Sự khác nhau giữa ma quỷ và thiên sứ chính là thế này:
Nếu ở trên đường vô tình ngã xuống, thiên sứ sẽ thương xót vô cùng,
nâng bạn dậy rồi nói với bạn: “Đứa nhỏ, phải kiên cường lên, cố gắng
đứng dậy từ nơi mình vấp ngã.”
Còn ma quỷ thì khác, khi bạn vấp ngã, sẽ không kiêng nể dẫm qua người
bạn, sau khi thấy bạn đau đớn còn giả nai quay lại kinh ngạc hỏi: “Ủa,
ta vừa giẫm vào người ngươi hả? Thật xin lỗi nha.”
Thế nên Hạ Nhiễm rút ra được bài học xương máu: ma quỷ thì không bao giờ có trái tin thiên sứ.
Tám giờ sáng là giờ cao điểm, liên tục có nhân viên tiến vào thang máy. Hạ Nhiễm chờ mãi không thấy bóng dáng Tiêu Sơn đâu. Cô đưa mắt nhìn đại sảnh một vòng, ánh mắt sau đó không thể nào rời khỏi người một cô gái
đang ngồi ở góc khuất phía đối diện.
Sáng sớm, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh không lệch chút nào chiếu vào người cô gái kia.
Trên bàn là cốc sữa tươi vẫn còn hơi nóng, cô gái kia nhẹ nhàng nhấp
một ngụm, sau đó thanh tao để cốc sữa lại trên bàn. Khép hờ mi mắt, dung nhanh lạnh nhạt mà xinh đẹp ngoài ý muốn khiến người ta có cảm giác
quen thuộc.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hạ Nhiễm tiến tới gần cô gái kia.
Khi đứng đối diện, cô mới nhẹ giọng chào hỏi: “ Xin chào.”
”Hả?” Nghe thấy giọng Hạ Nhiễm, cô gái hơi giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn cô.
Hôm nay Hạ Nhiễm mặc một chiếc váy trắng vô cùng phổ biến, thiết kế
cũng đơn giản nhưng lại làm nổi bật lên được làn da trắng nõn nà. Cô chỉ ngồi một chỗ thôi cũng khiến cho người ta có cảm giác tươi mát thanh
nhã như một đóa bách hợp trong gió.
Cô gái kia đánh giá quần áo Hạ Nhiễm xong mới ngẩng lên nhìn mặt cô,
sau khi thấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt liền ánh lên nét tươi cười,
gật đầu trả lời: “Chào cô, Hạ Nhiễm.”
Cô gái kia chính là mĩ nữ Hạ Nhiễm gặp trong phòng bao tối hôm qua - Giản Ngôn.
Ngắm Giản Ngôn dịu dàng thùy mị, Hạ Nhiễm có cảm giác như gặp người quen nơi đất khách.
Chào hỏi đơn giản vài ba câu, Hạ Nhiễm ngồi xuống phía đối diện Giản
Ngôn, trong lòng xoắn xuýt một lúc mới khó khăn cất lời: “ Thật ra, tôi
muốn nhờ cô giúp tôi một chuyện.”
”Hả? Có chuyện gì, cô nói đi.”
Giản Ngôn đặt quyển sách đang cầm trong tay lên bàn, nhìn Hạ Nhiễm, chờ cô mở miệng.
”Cô có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi điện không? Điện thoại của
tôi vừa hết tiền xong, gần đây lại không có cửa hàng điện thoại nào mà
tôi thì đang có việc gấp.”
Nếu không phải bước đến đường cùng, Hạ Nhiễm cũng không muốn nhờ vả
người bạn học của Cố Tấn Thần mà cô mới gặp mặt hai lần này. Hơn một
trăm NDT còn lại của cô thực sự không thể giải quyết nổi nhu cầu ăn ở
của cô nữa rồi.
”Tất nhiên là được rồi.” Giản Ngôn mỉm cười, lấy điện thoại của mình từ trong túi ra đưa cho Hạ Nhiễm.
Sau khi gọi được cho Tiêu Sơn, Hạ Nhiễm trả lại điện thoại cho Giản Ngôn, cảm ơn: “Thật cảm ơn cô.”
”Không cần khách khí, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.” Giản Ngôn nhận lại điện thoại, trên mặt vẫn mỉm cười nhợt nhạt, dường như vô tình hỏi cô:“Cô và Tiêu Sơn có vẻ rất thân thiết nhỉ.”
Hạ Nhiễm thành thật gật đầu. “Đúng vậy, là bạn lâu năm.”
”Vậy thì cô và Tấn Thần cũng là bạn lâu năm hả?”
Hạ Nhiễm tùy ý vén sợi tóc vương trên vai, khóe miêng hơi giật, khó
khăn lắc đầu: “À, chúng tôi, cũng không thể coi là bạn bè được.”
Nói xong, cô vô ý thức nhìn vào quyển sách được Giản Ngôn để một bên,
tên sách màu vàng nổi bật trên nền xanh ghi rõ ràng: “Nguyên lí kim tự
tháp vàng.”
Có vẻ là một quyển sách rất thân thúy.
Chiếu theo ánh mắt Hạ Nhiễm, Giản Ngôn vô ý nói: “ Pyramid Principles,
nguyên lí kim tự tháp vàng, được xuất bản năm 1973, viết bởi Barbara -
cố vấn của công ty xuyên quốc gia MacKenzie, cô cũng đọc rồi?”
Bị hỏi, Hạ Nhiễm ngây ngốc vài giây, vội vàng xua tay: “Không có.”
Xuyên qua đám người, Hạ Nhiễm tinh mắt nhìn thấy Tiêu Sơn đang ra khỏi
thang máy. Cô vội vàng đứng dậy, nói lời tạm biệt với Giản Ngôn: “Tôi
đi trước đây, tạm biệt.”
”Tạm biệt.” Giản Ngôn cười nhẹ nhìn Hạ Nhiễm bước nhanh đến thang máy.
Thấy Hạ Nhiễm phía trước, Tiêu Sơn chắp tay sau lưng, tay khác chỉ vào Giản Ngôn đang ngồi ở góc khuất: “Ai vậy?”
Hạ Nhiễm quay đầu, nhìn thoáng qua Giản Ngôn đang cúi đầu đọc sách: “À, cô ấy là Giản Ngôn.”
Nghe thấy tên Giản Ngôn, Tiêu Sơn cứng người, anh ta chỉ chăm chú nhìn người trong góc, chậm chạp không nói.
”Sao thế?”
Tiêu Sơn nhướn mày, làm như không có gì hỏi: “Cậu vừa lấy điện thoại của cô ta gọi cho tớ à?”
”Ừa, điện thoại của tớ bị chặn rồi.”
”Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn sáng.” Tiêu Sơn véo má Hạ Nhiễm một cái, chuyển đề tài, lập tức kéo cô ra đường khác.
Tiêu Sơn dẫn Hạ Nhiễm đến nhà hàng cơm Tây dưới tầng nhau, tùy tiện gọi một phần sandwich và một cốc cappuccino, cùng cô ngồi xuống bàn.
”Hết tiền hả?” Tiêu Sơn nhìn cô vừa gặp sandwich vừa gật đầu.
”Bác trai bác gái bao giờ thì về?”
Hạ Nhiễm lắc đầu, “Thật ra tớ cũng không rõ, bố mẹ tớ bảo tạm thời chưa về.”
Tiêu Sơn kinh ngạc. Từ lâu đã nghe Hạ Nhiễm oán thán cách dạy con của
nhà họ Hạ, bây giờ nghĩ lại mới thấy không khoa trương cho lắm.
”Không cả gửi tiền cho cậu sao?”
”Họ bảo tớ tự thân vận động, tay làm hàm nhai.”
”Nhưng, cậu vẫn còn nhỏ...” Tiêu Sơn hơi xấu hổ, toát mồ hôi, Hạ Nhiễm
cô gái này du học nước ngoài bốn năm, không ít thì nhiều cũng học được
tính cách độc lập tự tin của con gái Anh, thế nhưng dù sao cũng mới chỉ
hai mươi.
Tự lực cánh sinh, bắt cô tự lực cánh sinh có phải quá miễn cưỡng không?
Nhắc đến cũng thật hổ thẹn, Hạ Nhiễm học tiểu học có thành tích quá xuất sắc, được nhảy liền hai lớp.
Việc này đã làm ông Hạ nở mày nở mặt đến mấy năm.
Chỉ là sau đó, Hạ Nhiễm mới mười ba tuổi đã học cao trung, tuổi nhỏ
phải học hành nặng nề, trở thành lực bất tòng tâm. Thành tích học tập
xuống dốc không phanh, cô bắt đầu chán ghét việc học còn gia nhập đội
ngũ yêu sớm.
Hạ Nhiễm một ngụm cappuccino, “Cho tớ mượn đỡ trước một ít tiền đi, sau khi đi làm sẽ trả cho cậu.”
Tiêu Sơn rút ví tiền của mình từ trong túi áo, rút ra một tập tiền màu đỏ mệnh giá lớn đưa cho Hạ Nhiễm: “Tìm được việc rồi?”
”Vẫn chưa, nhưng tớ sẽ thử xem sao.” Cô nhận tiền, sau khi đút vào ví
mình, trong lòng nảy ra chút cảm kích, trong lúc hoạn nạn mới biết ai là bạn mình, thật đúng.
”Tớ định tham gia phỏng vấn tuyển nhân viên của Mạc Sâm.”