Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Tiền Liền Biến Cường

Chương 48: Binh Hoàng ra tay, trấn áp Giang Nam!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Vô Đạo đứng tại chỗ, thả lỏng người, trang bức mà phun ra một làn khói, nói: "Nhờ Lâm tiên sinh ưu ái để ta được nhậm chức ở nơi này, đương nhiên ta không thể để Lâm tiên sinh thất vọng. Nếu đã trở thành bộ trưởng bộ an ninh, đương nhiên ta sẽ thi hành chức trách của mình. Hiện tại ai có thể nói cho ta biết phòng làm việc của bộ an ninh ở nơi nào không? Để ta đi nhậm chức!"

Thư ký nhỏ giọng nói: "Thật ngại quá bộ trưởng Diệp, hiện tại đài truyền hình chúng ta còn chưa có bộ an ninh, nó mới được thành lập, vẫn chưa biết địa điểm cụ thể."

Diệp Vô Đạo: "..."

Thì ra là một gánh hát rong, bỗng nhiên hắn ta có cảm giác bị lừa gạt.

Diệp Vô Đạo thở sâu, lại phun ra một làn khói, tiếp tục trang bức, nói: "Không thành vấn đề, bộ an ninh mới vừa thành lập, chắc còn rất nhiều việc dang dở, thế nhưng dưới sự dẫn dắt của ta, chắc chắn bộ an ninh sẽ trở thành một trong những trụ cột chính của đài truyền hình Tinh Quang! Diệp Vô Đạo ta nói được làm được!"

Khí tức trang bức lại đập vào mặt, tất cả mọi người đều cảm thấy... Quá đẹp trai.

"Vậy vị mỹ nữ kia, xin hỏi những bảo vệ còn lại đang ở đâu? Ta muốn đi gặp bọn hắn một chút, nói cho bọn hắn biết ai mới là lão đại của bộ phận an ninh!" Diệp Vô Đạo khí phách vênh váo nói.

Hiện tại hắn ta đang định dùng nắm đấm đánh phục đám thuộc hạ này, thể hiện uy phong của mình.

Thư ký tiếp tục nói: "Chuyện này... Bộ trưởng Diệp, đám bảo vệ kia làm việc không nghiêm túc, đều đã bị Bạch tổng sa thải, hiện tại bộ an ninh chỉ còn một mình ngài."

Diệp Vô Đạo: "..."

"Theo ý các ngươi, hiện tại bộ an ninh không có ai, mà ta chỉ là một tướng không binh?"

"Đúng vậy, bộ trưởng Diệp!"

Diệp Vô Đạo: "..."

Ta xxx! Bộ phận an ninh không một bóng người, các ngươi nói xem ta phải trang bức kiểu gì?

Khó trách ban nãy những người khác đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy, Diệp Vô Đạo cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của mình đúng là ngốc bức.

Dù sao cũng là bộ trưởng mới nhậm chức, lại là người được lão công mời vào, lúc nào nên chiếu cố thì phải chiếu cố, Bạch Thanh Tuyết nói: "Như vậy đi, về phần phòng làm việc của bộ an ninh, bộ trưởng Diệp có thể chọn bất kỳ phòng trống nào trong đài truyền hình. Về phần nhân viên, bộ trưởng Diệp cũng có thể tự đăng thông báo tuyển dụng, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Nếu ngươi muốn lấy vật gì, bộ trưởng Diệp có thể đi thẳng tới phòng hậu cần, hoặc gửi thông báo đến văn phòng cho ta..."

Diệp Vô Đạo nghe được lời này không khỏi tự gật đầu, cuối cùng hắn ta cũng có cảm giác được coi trọng.

"Về phần tiền lương..." Bạch Thanh Tuyết suy nghĩ một chút.

Đột nhiên Lâm Bắc Phàm mở miệng, nói: "Về phần tiền lương, tạm thời là một ngàn vạn, nếu có cống hiến khác thì sẽ được thêm tiền thưởng."

Mọi người đều khϊếp sợ, bộ trưởng bộ an ninh, nói một cách bình dân thì là đội trưởng đội bảo vệ, lương một năm mười vạn đã là không tệ. Cho dù thân thủ có giỏi đi nữa, cùng lắm chỉ được ba bốn mươi vạn.

Vừa mở miệng đã đưa một ngàn vạn, còn có thêm tiền thưởng, không biết phá của cỡ nào mới dám làm ra chuyện như vậy?

Mọi người đều khϊếp sợ, nhìn Lâm Bắc Phàm như nhìn kẻ đần độn.

"Hắn ta xứng đáng nhận được số tiền này, giá trị của hắn ta chỉ hơn chứ không kém!" Lâm Bắc Phàm mặt không biểu cảm nói.

Một Binh Hoàng đứng hàng đầu thế giới, hơn nữa còn tinh thông mười tám loại võ nghệ, kiếm tiền là chuyện rất dễ dàng, hiện tại một năm chỉ trả 1000 vạn đã tính là ít.

Hơn nữa người này còn có thể giúp bọn hắn giải quyết phiền phức trước mắt, trấn áp toàn bộ thế giới ngầm trong thành phố Giang Nam, giải quyết các vấn đề trong bóng tối, làm hộ giá cho đài truyền hình, như vậy cũng không tính là nhiều.

Có lẽ Diệp Vô Đạo cũng không quan tâm chút tiền lương này, nhưng lại không thể không cho, đây là một loại coi trọng.

Bạch Thanh Tuyết không chút do dự nói: "Nếu lão công đã nói vậy, tiền lương của bộ trưởng Diệp cứ tính như thế đi."

Hai mắt Diệp Vô Đạo sáng rực lên. Tuy hắn ta là Binh Hoàng, muốn kiếm tiền cũng không khó, phương pháp cũng nhiều, nhưng lại phải mạo hiểm, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa công việc cũng không sạch sẽ, nếu không cần thiết, hắn ta thật không muốn làm.

Bây giờ có thế kiếm được một ngàn vạn, còn được thêm tiền thưởng, hơn nữa còn quang minh chính đại, ai lại không vui?

Sau này muội muội hắn ta cũng sẽ không nói hắn ta không làm việc đàng hoàng.

Diệp Vô Đạo giơ ngón tay cái lên, vui vẻ nói: "Lâm tiên sinh và Bạch tổng thật rộng lượng! Ta nhất định sẽ không phụ ủy thác của hai vị! Ta nhất định sẽ biến đài truyền hình Tinh Quang thành một thùng sắt thật nghiêm mật, ai cũng không thể phá vỡ."

"Về phần thông báo tuyển dụng nhân viên an ninh, ngươi nên cẩn thận một chút, muốn tìm người nào nào thì cứ tìm, đãi ngộ dễ thương lượng." Lâm Bắc Phàm ý vị thâm trường nói.

Diệp Vô Đạo nghe hiểu, vỗ ngực bảo đảm: "Ngươi yên tâm, người của ta chắc chắn sẽ khiến ngươi thỏa mãn!"

Cứ như vậy, Diệp Vô Đạo bắt đầu làm việc tại đài truyền hình Tinh Quang.

Ngày đầu tiên đi làm, Diệp Vô Đạo đã muốn làm ra một chút thành tích, khiến người khác biết được sự lợi hại của hắn ta.

Nghĩ vậy, hắn ta liền đi gác đêm, bắt được một đám côn đồ, hắn ta không khách khí đánh bọn chúng một trận, sau đó bảo bọn chúng về báo với lão đại, từ nay về sau nơi này là địa bàn của hắn ta, tranh thủ thời gian qua đây làm lễ nhận lỗi.

Kết quả, tên lão đại kia đến, nhưng không phải đến để làm lễ nhận lỗi, mà là dẫn theo một đám huynh đệ đến báo thù.

Diệp Vô Đạo nổi giận, dám không nghe lời hắn ta, khinh Diệp Vô Đạo ta lâu rồi chưa ra tay, không nhấc nổi đao sao?

Vì vậy, hắn ta lại tiếp tục dạy dỗ đám người kia một trận.

Nhất là vị lão đại kia, Diệp Vô Đạo đánh gãy mấy chiếc xương sườn của hắn ta, khiến hắn ta phải cầu xin tha thứ.

Cuối cùng hắn ta mới phát hiện, đây chỉ là một đám lưu manh, vốn không biết Diệp Vô Đạo hắn lợi hại thế nào.

Ngay hôm sau, Diệp Vô Đạo lập tức gửi lời cảnh cáo đến đám lão đại tại thành phố Giang Nam: Từ nay về sau, đài truyền hình Tinh Quang do hắn ta bảo vệ, nếu ai dám gây sự với đài truyền hình Tinh Quang, đồng nghĩa với dám gây sự với hắn ta, tự gánh lấy hậu quả!

Đám lão đại thành phố Giang Nam đều giật mình, lập tức xếp đài truyền hình Tinh Quang vào đối tượng không thể trêu chọc.

Đồng thời cũng trong ngày hôm đó, mấy lão đại đích thân dẫn từng tên lưu manh từng gây phiền phức cho đài truyền hình Tinh Quang đến nhận lỗi, còn bồi thường tất cả tổn thất, cũng khẳng định rằng chuyện này sẽ không xảy ra nữa.

Có ai từng thấy một đám người hung thần ác sát đến nhận lỗi?

Có ai từng thấy một đám người hung thần ác sát hành lễ?

Có ai từng thấy một đám người hung thần ác sát lại đi cười nịnh nọt giống tôn tử gặp gia gia?

Lúc này Bạch Thanh Tuyết đã thấy được.

Cuối cùng, người trong đài truyền hình cũng nhận ra vì sao lão công của Bạch tổng lại đồng ý trả một ngàn vạn để thuê Diệp Vô Đạo, người có thể khiến một đám lão đại ngoan ngoãn khom lưng xin lỗi như tôn tử xin lỗi gia gia, vừa nhìn đã biết số tiền này đáng giá đến chừng nào!

"Bạch tổng, ngươi thấy thế nào? Ngươi thấy có ổn thỏa chưa? Nếu chưa đủ, ta lại để bọn hắn đến xin lỗi lần nữa, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng!" Diệp Vô Đạo vô cùng tự đắc nói.

"Rất tốt! Không hổ danh là bộ trưởng bộ an ninh của đài truyền hình chúng ta! Ta quyết định sẽ thưởng cho ngươi thêm một trăm vạn, thêm ba ngày nghỉ phép, chờ người chơi chán rồi quay về nhậm chức!" Bạch Thanh Tuyết rất vui vẻ.

Chuyện này quấy nhiễu nàng lâu như vậy, nhưng nàng vẫn không cách nào giải quyết, không nghĩ tới Diệp Vô Đạo vừa tới nhậm chức, chỉ cần dùng một ngày đã có thể giải quyết ổn thỏa, hơn nữa còn giải quyết xinh đẹp như vậy, quá hoàn hảo, quá có thể diện!

Điều này nói rõ điều gì?

Nói rõ Diệp Vô Đạo là một nhân tài, còn là một nhân tài hiếm có.

Một nhân tài như vậy có thể giải quyết bao nhiêu phiền phức? Người như vậy còn hữu dụng hơn cảnh sát! Hiện tại Bạch Thanh Tuyết cảm thấy một ngàn vạn còn hơi ít. Mà nghĩ vậy, nàng lại càng ngưỡng một ánh mắt của lão công mình, có thể đào được một nhân tài như vậy. Từ trước đến nay nàng vẫn rất phóng khoáng với nhân tài, thế nên nàng không chút do dự đưa ra một trăm vạn lung lạc nhân tâm.

"Cảm ơn Bạch tổng, Bạch tổng quá rộng lượng!" Diệp Vô Đạo giơ ngón tay cái lên, nói: "Lúc đầu ta còn muốn thu thập đám người sau lưng bọn chúng, kết quả hắn ta chạy trốn quá nhanh, thân phận lại tương đối đặc thù, cho nên hơi khó xử lý. Chỉ cần ngươi cho ta một chút thời gian, ta sẽ chuẩn bị một cái bẫy, khiến hắn ta không cách nào thoát được!”

"Chuyện này ngươi cứ tự lo liệu, làm càng tốt càng nhiều tiền thưởng!" Bạch Thanh Tuyết khí phách phất tay, tràn đầy khí tức nữ vương.

"Cảm ơn Bạch tổng tín nhiệm!" Diệp Vô Đạo cười toe toét, làm việc với giám đốc hào phóng như vậy thật quá thoải mái, kiếm tiền thật dễ dàng, đột nhiên hắn ta cảm thấy thời gian lăn lộn trước kia thật uổng phí.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ trợn mắt hốc mồm đáng yêu của muội muội khi thấy hắn ta có một đống tiền, là tiền thưởng do công ty phát cho hắn ta, là tiền hắn ta thu được một cách quang minh chính đại, hắn ta lại cảm thấy đắc ý vô cùng.

Nhớ lại chân của nàng...

Tâm tình Diệp Vô Đạo lại có chút suy sụp, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói: Bạch tổng, mong ngươi báo lại chuyện này cho Lâm tiên sinh. Đồng thời nói với hắn, sau khi chuyện thành công ta sẽ đi tìm hắn, phải nhớ kỹ lời hứa của chúng ta!"

"Chuyện này không thành vấn đề!" Mặc dù không biết lời hứa đó là gì, thế nhưng Bạch Thanh Tuyết vẫn đáp ứng không chút do dự.
« Chương TrướcChương Tiếp »