Chương 43: Tiểu tử thúi kia, hóa ra tro ta cũng nhận ra!

Trước khi về nhà, Lâm Bắc Phàm dặn dò đám vệ sĩ, đừng báo chuyện này với Bạch Thanh Tuyết.

Lúc trước hắn chỉ bị mấy tên côn đồ lái xe truy sát nàng đã lo lắng vậy rồi, tăng gấp đôi số vệ sĩ, còn trang bị một chiếc xe chống đạn.

Nếu để nàng biết hắn gặp vụ đấu súng, chẳng phải muốn lật trời sao?

Lâm Bắc Phàm không biết có thể giấu giếm chuyện này bao lâu, nhưng có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu.

Ở bên kia, Bệnh viện Nhân dân Thành phố triển khai cấp cứu cho người bị thương.

Thế nhưng, nữ cảnh bị thương ở chân lại không được đưa đến bệnh viện Nhân Dân, mà được một chiếc xe cứu thương khác đưa đi, lái vào bệnh viện Tân Hải, một bệnh viện tư nhân chuyên phục vụ phú hào.

Ở đây, phòng phẫu thuật đã được chuẩn bị kỹ càng, bác sĩ phẫu thuật cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Ngoại trừ bác sĩ và y tá, bên cạnh còn có hai người trung niên, nhìn như phu thê, nam cao lớn thô kệch khá xấu xí, nhưng khí thế rất mạnh, ngồi ở vị trí cao. Nữ lớn lên rất nổi bật, ung dung hoa quý. Còn có một ông lão dáng người khôi ngô, nếu Lâm Bắc Phàm có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra hắn ta là Hàn lão.

Lúc này, ba người đang lo lắng đứng chờ ở cửa.

Lúc nữ cảnh đang hôn mê đến bệnh viện, ba người lập tức lao tới.

“Bác sĩ, tình hình nữ nhi ta thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Bác sĩ, ngươi nhanh nói cho ta biết, sốt ruột chết rồi!”



Các bác sĩ vừa đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, vừa trả lời rành mạch: “Theo chẩn đoán sơ bộ, người bị thương trúng đạn ở bắp đùi, cơ bắp bị thương nhưng may mắn không thương tổn đến xương cốt. Đã lấy viên đạn ra, tiến hành băng bó đơn giản, trước mắt đã cầm máu, vết thương không nghiêm trọng lắm.”

“Vậy là tốt rồi!”

“Ông trời phù hộ!”



Ba người thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ nói tiếp: “Nhưng cụ thể vết thương của người bị thương thế nào, còn cần chúng ta kiểm tra thêm mới chắc chắn được. Chúng ta sẽ đi chụp chiếu, xem còn cần phẫu thuật không. Đồng thời phải chú ý xem bệnh nhân có các triệu chứng bị sốt không, còn phải quan sát vết thương có bị nhiễm trùng không.”

“Làm phiền bác sĩ!”

Mấy y tá đồng thời hành động, hiệu suất cực cao.

Chỉ chốc lát sau, đã có báo cáo kiểm tra.

“Đã lấy viên đạn ra, cũng không tổn thương xương cốt. Cơ bắp ở chân chịu tổn thương, vết thương không lớn, trước mắt vết thương đã bắt đầu lành, máu đã ngừng chảy. Nhiệt độ cơ thể bệnh nhân bình thường, trước mắt không có triệu chứng nhiễm trùng. Tình huống của người bị thương rất tốt, không nguy hiểm đến tính mạng, các vị có thể yên tâm.”

Bác sĩ đẩy gọng kính, nói tiếp: “Nhưng ta vẫn đưa bệnh nhân vào phòng vô khuẩn tiếp tục quan sát. Nếu trong vòng ba ngày không có những bệnh trạng khác, có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Người bị thương cần nghỉ ngơi nhiều, có lợi cho sự khôi phục. Nếu khôi phục tốt, sau hai tuần là có thể khôi phục năng lực hành động cơ bản, sau một tháng là có thể xuất viện.”

“Cảm ơn bác sĩ Lưu, vất vả cho mọi người rồi!”

“Các vị khổ cực rồi!”



Người nhà nữ cảnh sát rối rít nói cảm ơn.

“Không cần khách khí, đây là việc ta nên làm!”

Đúng lúc này, nữ cảnh nói mê một tiếng, tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt nói: “Phụ thân, mẫu thân, gia gia…”

“Nha đầu, ngươi đã tỉnh rồi? Bây giờ cảm thấy thế nào.”

“Muốn ăn gì không? Nói với mẫu thân, mẫu thân lập tức đi mua cho ngươi!”

“Nha đầu, chú ý thân thế…”



Nhìn ánh mắt quan tâm của mọi người, đôi mắt nữ cảnh sát ươn ướt, yếu ớt nói: “Thật xin lỗi, con đã để mọi người lo lắng rồi…”

Nữ nhân trung niên tức giận: “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi cũng biết bản thân đã để mọi người lo lắng sao? Thiên kim phú gia ngươi không thích làm, nhất định đòi đi làm cảnh sát, mọi người đều nghe theo ngươi. Nhưng ngươi cứ nhất định phải cầm súng xông pha phía trước! Ngươi là nữ hài tử, không thiếu tiền xài, cần liều mạng thế làm gì?”

Nói đi nói lại, đôi mắt người kia ẩm ướt, nước mắt rơi xuống.

“Sở Sở, sau khi vết thương lành lại ngươi nghỉ việc đi.” Phụ thân của nữ cảnh nghiêm túc nói, giọng nói vang dội.

“Không, ta muốn làm cảnh sát, trừ bạo an dân…”

Nữ nhân nổi giận: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi muốn ta tức chết mà! Tốn công nuôi nữ nhi như ngươi!”

Nam nhân lớn tiếng quát: “Sở Sở, đừng làm loạn! Nghe phụ thân!”

Nữ cảnh nghiêng đầu, không nhìn bọn họ cũng không nói chuyện.

Hàn lão nổi giận: “Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa! Bác sĩ đã nói rồi, hiện tại nha đầu cần nghỉ ngơi, như vậy vết thương mới nhanh lành! Hai ngươi đi ra ngoài cho ta, có chuyện gì chờ vết thương của nha đầu lành lại rồi nói!”

Hàn lão nổi giận, phụ mẫu của nữ cảnh sát không nói lời nào đi ra ngoài.

“Cảm ơn gia gia!” Nữ cảnh sát cảm kích nói.

Hàn lão mỉm cười hiền hòa, xoa đầu nữ cảnh sát, nói: “Nha đầu, ta là gia gia ngươi, không quan tâm ngươi gì quan tâm ai? Mặc kệ ngươi quyết định thế nào, gia gia đều ủng hộ ngươi! Con gái nhà lão Hàn này phải cứng cỏi như thế! Muốn làm gì thì làm đó, làm gì cũng phải tốt nhất, cái gì cũng phải giỏi nhất! Nghe nói lúc nha đầu ngươi bắt đám buôn bán ma túy đã xung phong đi đầu, xông lên phía trước, gia gia cảm thấy tự hào vì ngươi!”

Nữ cảnh sát mỉm cười vui vẻ.

“Tuy nhiên, ngươi phải chú ý bảo vệ bản thân. Dù sao đám buôn ma túy cũng rất hung dữ, lục thân bất nhận, có thể động não tuyết đối không được động thủ, gia gia không muốn mất đi nha đầu đáng yêu dũng cảm như ngươi!” Hàn lão ân cần dặn dò.

“Ừm.” Nữ cảnh nhu thuận gật đầu.

Nữ cảnh suy nghĩ một chút lại nói: “Thật ra bây giờ ta nghĩ lại cũng thấy sợ, thật sự sợ không được gặp lại gia gia và mọi người nữa. Nếu không có người kịp thời ra tay, có lẽ ta đã một cái xác rồi. Bây giờ ta hành động không tiện, ta hi vọng gia gia có thể giúp ta cảm ơn hắn.”

Hàn lão nói như chém đinh chặt sắt: “Nếu là ân nhân cứu mạng, chúng ta chắc chắn phải trả ơn hắn! Hàn gia chúng ta không thể nợ ân tình của người khác! Ngươi nói cho gia gia biết, hắn là ai! Gia gia tự đến nhà nói lời cảm ơn!”

“Cảm ơn gia gia!” Nữ cảnh mỉm cười ngọt ngào: “Hắn tên là Lâm Bắc Phàm…”

“Khụ khụ… Ngươi nói ai?” Lâm Bắc Phàm? Là Lâm Bắc Phàm lớn lên khá ưa nhìn, bị Bạch Thanh Tuyết bắt về làm lão công?” Vẻ mặt của Hàn lão quái dị không diễn tả nổi.

“Gia gia biết hắn?” Nữ cảnh rất ngạc nhiên.

Hàn lão cười lạnh: “Tiểu tử thúi kia có hóa ra tro ta cũng nhận ra!”

“Hả?” Nữ cảnh mơ hồ.

Nhớ đến tiểu tử thúi kia, Hàn lão lại nghiến răng nghiến lợi.

Miệng quá độc, mở miệng là khiến lão tức chết, cũng không biết nhường lão, đến bây giờ còn chưa lấy lại sức. Còn trận đua xe lần trước nữa, rõ ràng tên tiểu tử thúi kia gây họa, liên lụy lão suýt mất mạng. Kết quả lão còn phải giúp hắn giải quyết tất cả rắc rồi sau đó, nhưng đến hiện tại, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.

Còn muốn lão đến nhà cảm ơn?

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Nhưng tiểu tử thúi kia đã cứu được tôn nữ nhà mình, ân cứu mạng không thể không báo đáp.

Hàn gia đường đường là đại gia tộc, biết lễ nghĩa liêm sỉ, nhân nghĩa giữ chữ tín, biết phải báo ơn, không để người khác mắng vong ân phụ nghĩa, bị người ta châm chọc.

Hàn lão đi ra ngoài, nói với nhi tử: “Bây giờ ngươi đi làm một việc…”