"Ngươi giới thiệu một chút về bản thân đi!" Bạch Thanh Tuyết mở miệng, giọng nói du dương thánh thót rất dễ nghe.
"Được, Bạch tổng!" Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó rất quy củ nói: "Ta tên Lâm Bắc Phàm, năm nay 18 tuổi, là sinh viên năm nhất ngành tài chính của đại học Giang Nam, đồng thời còn là người đạt học bổng tân sinh, sở thích của ta rất rộng: Bóng rổ, bóng bàn, hội họa, ca hát ta đều biết. Chẳng qua ta thích nhất là trang trí, ta có thể trang trí rất tốt, từng đạt được nhiều giải thưởng trong và ngoài trường. Khi trước ta đã dựa vào việc này để nuôi sống bản thân. Hiện tại ta tới đài truyền hình để xin phỏng vấn vị trí tạo hình mỹ thuật, hy vọng Bạch tổng cho ta một cơ hội, ta muốn thể hiện giá trị của mình ở đài truyền hình Tinh Quang!"
"Ừm, khá hay! Ngươi có bạn gái chưa?"
"Ừm?" Trong lòng Lâm Bắc Phàm khẽ động, nàng hỏi vấn đề cá nhân như vậy để làm gì?
Ta có bạn gái hay chưa thì liên quan gì tới công việc đâu?
Có điều, Lâm Bắc Phàm vẫn thành khẩn trả lời: "Bạch tổng, bởi vì trước đây ta bận học tập và làm việc, cho nên đến bây giờ ta vẫn chưa có bạn gái."
"Uh, rất tốt! Vậy ngươi cảm thấy ta đẹp không?"
Trong lòng Lâm Bắc Phàm lại rung động lần nữa, vì sao nàng lại hỏi vấn đề cổ quái như vậy?
Nàng xinh đẹp hay không thì liên quan quái gì tới công việc của ta?
"Xinh! Bạch tổng thật sự rất xinh đẹp, ngươi là người xinh đẹp nhất mà ta từng gặp! Đặc biệt là trên người ngươi có khi chất nữ vương độc nhất vô nhị khiến lòng ta vô cùng say mê!" Lâm Bắc Phàm không biết xấu hổ vuốt đuôi nịnh bợ.
"Thật vậy chăng?" Giọng nói có chút hân hoan, đầu nàng hơi nghiêng về phía trước, giọng nói có chút run rẩy và kích động: "Ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, nếu như, ta nói là nếu như, nếu để ta muốn ngươi cưới ta, ngươi có nguyện ý không?"
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác, vì sao buổi phỏng vấn này càng lúc càng cổ quái?
Tự dưng hắn có cảm giác như đây giống với buổi ra mắt hơn?
"Đương nhiên là nguyện ý! Dù là ai, có thể lấy được nữ nhân hoàn mỹ không tì vết, có cả vẻ đẹp và trí tuệ xuất sắc như Bạch tổng, sao có thể không nguyện ý?" Vì sự nghiệp, Lâm Bắc Phàm tiếp tục vuốt mông ngựa, hơn nữa giọng nói còn rất truyền cảm.
Bạch Thanh Tuyết hưng phấn đứng bật dậy: "Rất tốt, ta rất thích câu trả lời này của ngươi. Quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, ngươi chính là người mà ta muốn tìm bấy lâu!"
"Nói như vậy, ta đã thông qua phỏng vấn chưa?" Lâm Bắc Phàm thầm vui vẻ.
"Đương nhiên, ngươi đã thông qua, đưa thẻ căn cước của ngươi đây, chúng ta nhanh đến cục dân chính đăng ký!" Bạch Thanh Tuyết đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nàng duyên dáng yêu kiều, mặt cười như hoa.
"Bạch tổng, ta tới xin việc làm, tới cục dân chính đăng ký cái gì?" Lâm Bắc Phàm nghi hoặc.
"Đương nhiên là đăng ký kết hôn!" Bạch Thanh Tuyết nói như lẽ hiển nhiên, sau đó nàng nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt tràn ngập yêu thương: "Tiểu Phàm Phàm đáng yêu của ta, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã không thể tự kiềm chế mình mà yêu ngươi! Hơn nữa vừa rồi ta có hỏi ngươi, ngươi trả lời rằng ngươi nguyện ý cưới ta".
"Chúng ta chàng hữu tình nàng hữu ý, không bằng hiện tại kết hôn luôn không phải tốt hơn sao?"
Rốt cuộc Lâm Bắc Phàm cũng hiểu rõ cảm giác sắc mị vừa rồi từ đâu tới, chính xác là ánh mắt sắc mị, tuyệt đối không sai, tiểu thịt tươi màu mỡ mọng nước như mình mà lại bị một đại phú bà để mắt tới!
Tuy rằng đại phú bà này rất đẹp, nhưng dù sao mình cũng là người có hai ngón tay vàng. Trong tương lai, mình sẽ có tiền đồ vô lượng, khi đó, nhất định mình sẽ thành tiên, thành thánh, sẽ trường sinh bất tử, sao có thể khuất phục dưới uy thế của phú bà ?
Cho nên, Lâm Bắc Phàm không chút do dự cự tuyệt: "Bạch tổng, được ngươi yêu thương ta xin tâm lĩnh, thế nhưng hiện tại ta còn rất trẻ, còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, chỉ có thể phụ tình yêu của ngươi, phần công việc này ta không cần nữa, ta còn có việc, đi trước nhé, tạm biệt!"
"Chạy đi đâu? Bắt hắn lại cho ta!" Bạch Thanh Tuyết ngang ngược vung tay lên.
"Vâng, Bạch tổng!" Người chung quanh ào ào đứng lên vây chặt Lâm Bắc Phàm, trong đó có hai người, mỗi người bắt lấy một đầu cánh tay của hắn, áp giải hắn trở về.
Bạch Thanh Tuyết đắc ý nói: "Lão nương sống hơn 20 năm, vất vả lắm mới tìm được một người vừa mắt, nhất định phải bắt hắn thật chặt trong lòng bàn tay! Cho nên... Tiểu Phàm Phàm, ngươi theo ta đi?"
Ta coi nàng thành bà chủ, nàng lại muốn ngủ với ta?
"Các người đang bức hôn, bức hôn là phạm pháp, ta kiên quyết không đồng ý!" Lâm Bắc Phàm giãy giụa.
"Không đồng ý cũng phải đồng ý, cuộc hôn nhân này nhất định phải làm, bằng không bị hồ ly tinh khác nhanh chân đến cướp thì phải làm sao bây giờ?" Bạch Thanh Tuyết đắc ý nói: "Hai người giữ chặt hắn cho ta, ngàn vạn lần không thể để hắn chạy thoát!"
"Vâng, Bạch tổng!" Hai bảo tiêu to lớn đè chặt Lâm Bắc Phàm, lôi hắn ra ngoài.
"Các người không nói lý! Ta còn nhỏ, ta không muốn kết hôn! Bạch Thanh Tuyết, ta hận ngươi..." Lâm Bắc Phàm liều mạng giãy giụa.
"Hiện tại ngươi có hận ta cũng chẳng quan tâm, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngươi sẽ yêu ta! Bạch Thanh Tuyết ta có tự tin này! Đi, dẫn hắn đến cục dân chính!" Bạch Thanh Tuyết cầm túi xách lên, giày cao gót giẫm cộp cộp trên sàn nhà.
"Tiểu lão đệ, cam chịu số phận đi! Bạch tổng đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi! Nói đến, lão đệ còn trẻ đã được Bạch tổng coi trọng, đây là phúc phận tu mấy đời cũng không được, thỏa mãn đi!" Bảo tiêu áp giải Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng an ủi.
"Ta không muốn !" Lâm Bắc Phàm gào lên.
...
Một giờ sau, Lâm Bắc Phàm nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn mà khóc không ra nước mắt.
Mới xuyên việt không đến hai giờ, nhân sinh còn chưa được nếm trải đã đi vào phần mộ hôn nhân, thực đúng là chưa xuất sư đã chết, Lâm Bắc Phàm cảm giác cả người không thoải mái!
Mấu chốt là sau này, đối mặt với loại cọp cái ngay cả người cũng dám cướp thế này, mình nên làm gì đây?
Lâm Bắc Phàm không muốn sống nữa, đã có ý muốn tự tử.
Bạch Thanh Tuyết lại vô cùng vui vẻ: "Tiểu Phàm, hiện tại chúng ta là vợ chồng, không gì có thể ngăn cách chúng ta. Huynh nhớ trở về thu dọn một chút, ngày mai huynh sẽ chuyển tới nhà ta!"
Lâm Bắc Phàm ngây ngốc gật đầu, gương mặt không có biểu cảm.
"Tiểu nam nhân của ta, bộ dáng ngơ ngác này của ngươi rất đáng yêu!" Bạch Thanh Tuyết hưng phấn nhiệt tình ôm lấy Lâm Bắc Phàm, sau đó dẫn theo đám người rời đi.
Đúng lúc này ——
"Keng! Hệ thống Kẻ Có Tiền phù hợp với trình tự khởi động, hiện tại chính thức khởi động! Số liệu đang được thống kê..."
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác.
"Hệ thống Kẻ Có Tiền tự khởi động thành công? Rõ ràng hiện tại trên người mình không có đồng nào mà!" Lâm Bắc Phàm cảm thấy nghi ngờ.
"Keng! Hệ thống đã thống kê tài phú của kí chủ rất hợp pháp, vừa rồi khi kí chủ kết hôn với Bạch Thanh Tuyết, Bạch Thanh Tuyết đã thiết lập tài sản của mình là tài sản chung của vợ chồng, cho nên kí chủ được hưởng một nửa tài sản của Bạch Thanh Tuyết trị giá 6.2 ức, tài phú đạt tiêu chuẩn!"
"Nữ nhân này..." Ánh mắt Lâm Bắc Phàm rất phức tạp.
Văn bản pháp luật quy định rõ ràng, tất cả tài sản trước hôn nhân thuộc về một người, ngoại trừ tình huống đặc biệt, người còn lại không có quyền chiếm hữu tài sản đó.
Thế nhưng không nghĩ tới, Bạch Thanh Tuyết lại quyết đoán như vậy, vừa mới kết hôn đã không do dự đưa một nửa tài sản cho hắn. 6.2 ức đấy, chẳng lẽ Lâm Thanh Tuyết thật lòng yêu mình?
Lâm Bắc Phàm không tin vào chuyện vừa thấy đã yêu, nhưng hiện tại hắn muốn không tin cũng không được.
6.2 ức đó, cho dù hắn muốn khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dựa vào văn hóa và tài phú của thế giới khác trong đầu hắn, chí ít cũng cần thời gian mấy năm mới có thể làm được, nhưng hiện tại dường như hắn đã một bước tới luôn!
Chẳng lẽ lão bà mới nhô ra này mới là ngón tay vàng của mình?
Ân tình lớn như thế, chẳng lẽ mình phải lấy thân báo đáp?
Lâm Bắc Phàm lắc lắc đầu, đá ý niệm cổ quái này ra khỏi đầu, tạm thời hắn không muốn nghĩ tới chuyện ấy.