Hai tháng sau Vân Mặc đưa Bùi Thủ Nguyên hoàn hảo như lúc ban đầu về Ngọc Lăng thành.
Vợ chồng Bùi thị gặp nhau,một nhà năm miệng đoàn tụ.
Hai tháng không gặp,Vân Mặc như là đói bụng lắm……
Thật chặt dán lên người nàng không ngừng va chạm,nhanh và cấp tốc,bàn tay vuốt ve vυ" mềm mại đẫy đà,vật cứng rắng cường tráng thô dài chôn thật sâu trong thủy huyệt.
“A…… A…… Chậm một chút……” Anh Ninh đối với sự dũng mãnh của hắn có chút chịu không nổi,vừa nói xong nàng lại bị hắn lật người, chân mảnh khảnh bị hắn cầm lấy quấn quanh thắt lưng, sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người nàng,một lần so với một lần đi vào càng sâu.
“Chậm không được, Anh tỷ tỷ……”
Hắn rất nhớ nàng!
Nhớ dung nhan thanh lệ của nàng,nhớ thân thể xinh đẹp của nàng,nhớ khi hắn tiến vào nàng thần hồn điên đảo vui vẻ.
Miệng lưỡi dây dưa cùng một chỗ,vυ" vươn cao mang theo cảm giác ê ẩm,thân thể mềm mại có lồi có lõm,khó kìm lòng nổi dán lên thân thể phái nam.
Cự vật phát cuồng tiến công,đến khi tiểu huyệt bởi vì cao trào mà mãnh liệt co rút lại, hắn thét lớn một tiếng,kìm cánh mông của nàng,đem mầm móng du͙© vọиɠ toàn bộ phun vào hoa huy*t ấm áp.
Hai thân thể ẩm ướt xinh đẹp gắt gao va chạm, thân mật không thể thân mật hơn.
“Cám ơn chàng cứu phụ thân thϊếp.” Nàng chủ động hôn môi hắn, hắn nhắm mắt hưởng thụ nhu tình của nàng.
Bàn tay mềm mại lướt qua sau tai, cổ hắn,cổ họng,cuối cùng đi đến đầu v* nhỏ,hắn cúi đầu phát ra rêи ɾỉ,tuấn nhan nổi lên ửng hồng, ngay cả mặt, lông mày đều mang theo sung sướиɠ.
Hai tháng này bôn ba khắp nơi hắn đen hơn rất nhiều,cũng gầy đi không ít,từ Li kinh đến Ngọc Lăng, lại từ Ngọc Lăng đến Hoành Sơn, lại theo Hoành Sơn đến Lộc Thành,hắn tất cả… tất cả đều là vì nàng.
Nhưng nàng vẫn cứ có chút khó có thể tin.
“Chàng thực sự…… giao cho Thích Sùng sao?”
Mọi người không thể không hiếu kỳ Vân Mặc làm cách nào đưa Bùi Thủ Nguyên về,hắn chỉ nói hai chữ:Hợp ý.
Con lớn Thích thái sư gọi là Thích Hiền yêu quyền,con thứ hai Thích Sùng yêu tiền; con thứ ba Thích Uy thích sắc đẹp,còn Thích thái sư thích gì nhất nha? Thích thái sư yêu nhất trang văn nhân,bởi vì tài, quyền, sắc đẹp ông đều có.
Thích Sùng giống như sư tử ngoạm lấy,không chỉ muốn sản nghiệp Hiên Viên hầu phủ ở phía tây,hắn còn muốn bản thư pháp của Phạm phu nhân.
Sau này?
“Sản nghiệp Phía tây thật ra sớm bị hoàng thượng gia gia mượn rồi.”
Tổ phụ đương kim thánh thượng khi đó là Hàn vương,muốn khởi binh tạo phản rất cần số ngân lượng lớn,cho nên ông đã mượn đến Vân gia,còn viết phiếu nợ,khi đem tất cả sản nghiệp phía tây Vân gia đi,Hàn vương là người có mặt mũi, khi mượn tiền với Vân gia ông đã nêu ra ba điều kiện,việc này có trời biết đất biết, ngươi biết,ta biết,không được tiết lộ.
Sau đó Hàn vương đoạt được thiên hạ,nhưng Hàn vương còn chưa kịp xưng đế lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử,chuyện khi đó rõ ràng phải đặt xuống,người Vân gia cũng không sợ chủ nợ không có,giấy nợ sẽ tan thành mây khói, dù sao còn có muôn vạn đời,hoàng gia nợ Vân gia lại càng ngày dày.
Cho nên Thích Sùng cầm vào tay thật ra là phiếu nợ của tiên hoàng,họ Thích nếu có bản lĩnh, có lá gan thì đến tìm đương kim thiên tử tính khoản hồ đồ này!
“Lão Hầu gia tại sao đồng ý đem phiếu nợ cho chàng nha?” Anh Ninh vẫn không hiểu.
Là vì có người tìm tới cửa mắng cho Vân Vạn Lý thông suốt.
Vân Mặc nhớ tới tình hình ngày đó,vẫn có chút buồn cười.
“Phạm phu nhân là bà ngoại của nàng.”
“Đúng.” Anh Ninh gật đầu,bà ngoại thương ngao du tứ hải bên ngoài,còn đi khắp đại giang nam bắc,núi cao,bà đã nhiều năm không có về quê.
“Bà ngoại nàng là bằng hữu cũ của gia gia ta,thật ra ta chó chút hoài nghi,hai người bọn họ khi còn trẻ không phải đã từng……”
Bốn năm trước,tổ phụ và Anh Ninh có nảy sinh hiềm khích,theo tính tình Anh Ninh chỉ sợ nàng sẽ không dễ dàng theo hắn hồi Li kinh,hắn hàng đêm quấn quít lấy nàng chính là mong có thể làm cho nàng nhanh có thai,gạo nấu thành cơm, Anh tỷ tỷ của hắn đành phải lấy chồng theo chồng.
Mà theo cá tính tổ phụ,hầu phủ có tằng tôn hơn nữa không phải loại như Diễm nương lừa gạt,trong lòng tất nhiên vui mừng quá đỗi.
Không nghĩ tới ngay khi hắn nóng vội như hỏa chạy về hầu phủ, thế nhưng nhìn thấy một mỹ phụ tư thế oai hùng hiên ngang,đang mắng to tổ phụ hắn ương ngạnh cả đời nói một không hai.
Thì ra Phạm phu nhân ngao du tứ hải nghe được tin nữ nhi,bà vừa vặn cách Li kinh không xa,bà liền giận dữ đi đến hầu phủ tìm Vân Vạn Lý tính sổ.
“Vân Vạn Lý, ông bất quá chỉ là người hơi nhiều tiền, dốt đặc một chữ cũng không biết,ông dựa vào cái gì xem thường nữ nhi cháu ngoại của ta?” Phạm phu nhân là người hung hãn,chỉ vào Vân Vạn Lý vừa thông suốt mắng to!
“A Dao,bà đừng buồn là ta sai rồi, ta cũng không biết cô nương ấy là ngoại tôn của bà……” Vân Vạn Lý cả đời chân chính chỉ hữu duyên vô phân với nữ nhân lớn hơn hắn vài tuổi này,từ biệt ba mươi năm đến già rồi mới gặp lại,anh khí lơ đãng toát ra từ người bà vẫn cứ làm tim hắn đập thình thịch.
“Này nói cái gì!” Phạm phu nhân không chịu thua,tiếp tục răn dạy: “Không phải ngoại tôn nữ của ta, nếu là khuê nữ nhà khác thì có thể để hầu phủ của ông tùy ý khi dễ sao?”
“Không phải, không phải!” Vân Vạn Lý tự biết có chút thẹn,kiểm điểm đủ kiểu, cuối cùng nói: “A Dao ,bà nói làm thế nào thì cứ làm như vậy,ta đều nghe theo bà.”