Rất nhiều năm sau,Anh Ninh vẫn nhớ kỹ cái đêm hôm đó,đó là ngày một nhà sáu miệng đoàn tụ lần cuối cùng, nàng thủy chung không rõ phụ thân rốt cuộc an bài như thế nào, cách một ngày rạng sáng liền đem mẫu thân và bốn hài tử một đừơng ra Li kinh.
Sau đó không còn có tin tức gì của phụ thân, nàng và mẫu thân,bọn đệ đệ ở xa xôi Bồng Sơn sống nương tựa lẫn nhau,cuộc sống yên bình buồn tẻ, thoáng một cái đã mấy năm.
Mẫu thân Nhan Thị giữ kính như bưng chuyện của phụ thân,một lòng cố ý chờ đợi,mỗi lần đến trừ tịch ăn cơm đoàn viên,mẫu thân vĩnh viễn mang lên một cái bát cho phụ thân, một chén rượu, một đôi đũa, rất có điểm cố chấp…… Mẹ nàng thủy chung tin tưởng vững chắc trượng phu có thể trở về.
Mỗi khi đến giờ phút này, trong lòng Anh Ninh đều sẽ vừa cười vừa đau lòng, mẫu thân nhìn như nữ nhi nông thôn chấc phát yếu đuối,nhưng trong xương lại chấp nhất, vừa nghĩ lại nàng lại nhớ phụ thân có thể làm cho mẫu thân nhớ kỹ như vậy, mà mẫu thân cũng làm cho phụ thân không thể quên, thật sự là hạnh phúc?
Như vậy, còn nàng thì sao?
Nhớ tới lời nói của mẫu thân và di nương mà nàng vô tình nghe được, trong lòng Anh Ninh cảm thấy phiền muộn .
Ngày ấy,nàng nghe đệ đệ nói di nương đến đây,đang ở đại sảnh nói chuyện với mẫu thân thì trong lòng thật cao hứng,vừa bước vào phòng không ngờ chợt nghe đến mẫu thân và di nương nhắc tới hôn sự của nàng.
Bà ngoại là nữ tử hiếm thấy, năm gần ba mươi tuổi mới lập gia đình sinh một đôi hoa tỷ muội,chia ra gả cho ngự trù và ngự y trong cung, cũng là một câu truyện được mọi người ca tụng.
Mẫu thân hiền thục dịu dàng cùng phụ thân tương kính như tân; Di nương mạnh mẽ thẳng thắn vì phản đối chồng trước…… chọn một người trong cung để nạp thϊếp, liền để lại một tờ hưu thư, một mình mang theo ấu nữ đi tha hương, may mà sau lại tìm được phu quân.
Mấy năm nay theo phu quân là ngự y sớm từ chức đi chung quanh hành y tế thế,còn mở một y quán ở Ngọc Lăng Thành nữ nhi so với Anh Ninh nhỏ hơn hai tuổi, căn bản không cần lo lắng.
Lần này di nương vừa đi một chuyến phía nam chuẩn bị về Ngọc Lăng, đi ngang qua Bồng Sơn liền tới thăm thân tỷ một chút.
Khi Anh Ninh đi vào,nhìn thấy di nương đang ngồi ở ghế lim cạnh cửa sổ, lông mày dựng thẳng dường như rất tức giận,trong miệng căm giận nói:“Tỷ tỷ, theo muội thấy, hôn sự này Anh Ninh, không có cũng được!”
Nàng nghe xong, mặt nóng lên chạy nhanh trốn sau bình phong, thanh âm căm tức của di nương từ xa truyền tới:“Chân chính là ‘Thương nhân trọng nặng khinh nhẹ’! Ngọc gia hiện thời phát đạt,tiền tài bạc vạn,hám tiền, ta Nhan Tử Hào lúc này xem như chứng kiến qua.”
Vừa nghe đến hai chữ “Ngọc gia”,Anh Ninh càng không muốn đi ra ngoài, ngay sau đó chợt nghe mẫu thân cười nói:“Tiểu muội, lời của muội quá cố chấp, chẳng phải là một gậy tre đánh nghiêng một thuyền người sao?”
“Tỷ,tại tỷ không biết.” Di nương thở dài một hơi,“Muội lần này đến phía nam khi đi ngang qua Trung Châu,ngẫm lại Anh Ninh nhà chúng ta năm nay cũng mãn mười lăm,đã tuổi cập kê,tuy rằng tỷ phu tin tức không rõ nhưng hôn ước với Ngọc gia một ngày không hủy thì phải có đáp án! Cho nên không bằng đi đến Ngọc gia hỏi một chút,xem bọn họ rốt cuộc dự tính như thế nào.”
“Muội muội nói như vậy, hôn sự Anh Ninh tỷ cũng có phần sai! Chúng ta mai danh ẩn tích ở đây, Ngọc gia cho dù muốn tìm cũng không biết tìm nơi nào.”
“Tìm? Coi như hết!” Di nương hỏa lớn,“Người ta chỉ đang vội vàng đón dâu nha!”
Anh Ninh sửng sốt, nghe được mẫu thân cả kinh nói:“Đón dâu?”
“Cũng không phải! Muội vừa đến Ngọc gia chỉ thấy giăng đèn kết hoa,liền cảm thấy bồn chồn, lén lút tìm lão quản sự hỏi,thì ra đang tổ chức tiệc vui! Lão bà tử kia thật ra nói nhiều, nói là đại công tử hôm nay nạp thϊếp.”
Di nương thở hổn hển nói:“Ta nghe xong trong lòng tức giận liền hỏi, đại công tử lúc trước không phải đính hôn ước rồi sao? Bà tử còn khen muội biết tin thật nhanh, nói lão thái gia có tiếp nhận hôn ước.Ngọc gia xưa nay luôn thủ tín,cô nương đó gả vào đây vẫn là chính thức,đây chỉ là nạp thϊếp mà thôi.”
Mẫu thân trên mặt đã có chút giận tái đi,“Chính thất cũng chưa gả qua,làm sao có thể nạp thϊếp trước?”
Anh Ninh núp sau bình phong cắn chặt môi,khóe môi hiện lên nụ cười lạnh.
Trung Châu Ngọc gia,nhà lớn nghiệp lớn,vị hôn phu kia chưa từng gặp mặt mà đã cưới hai người thϊếp?
Khi các trưởng bối Bùi gia và Ngọc gia gặp mặt vì hợp ý mà kết thân, đến hiện thời Bùi gia suy sụp, Ngọc gia cường thịnh, người ở bên ngoài nhìn thấy, chỉ sợ Ngọc gia cũng nghĩ như vậy, nàng Bùi Anh Ninh gả vào Ngọc gia,coi như với được cành cao!
Bà ngoại cho rằng vợ chồng phải xác nhận một đời một đôi, mẫu thân và di nương thuở nhỏ thường nghe thấy,hơn nữa lại đều tự tìm được lương tế riêng mình, đương nhiên không thích Ngọc gia làm như vậy, nhưng hôm nay phụ thân bặt vô âm tính, mẫu thân cho dù muốn hủy hôn sự, nhưng……
Quả nhiên, Anh Ninh nghe mẫu thân than nhẹ một tiếng,nói không nên lời lo lắng trùng trùng,“Ngày xưa Ngọc gia muốn kết thân,tặng một đôi mã não đào hình nước Thừa, nói là tín vật luôn đặt trong thư phòng ở Li Kinh, cho dù muốn từ hôn tín vật ấy cũng phải trả lại cho người ta, nhưng hôm nay nhà không có, tướng công cũng…… Ai ya ,vật kia không biết có còn hay không……”
Ngoài cửa sổ, trúc ảnh lung lay, theo sa mỏng chiếu vào vách tường tuyết trắng,xanh biếc sinh ra mấy phần lạnh lẽo.
Thiếu nữ mười lăm tuổi mím chặt đôi môi như hoa, khóe môi xinh đẹp mơ hồ vẽ ra độ cong,cặp tinh mâu ở ngoài cửa sổ rừng trúc nhìn như đạm mạc bình tĩnh, lại lộ ra kiên định chân thật đáng tin.
“Kẹt kẹt” hai tiếng, bánh xe vững vàng đứng ở trên đường đá xanh, lại hướng phía trước mấy chục thước chính là cửa thành cao lớn khí thế.
Cửa thành Li Kinh
Buồn cười là phòng vệ vững chắc, cũng không ngăn được lòng người nước mất vẫn là mất.
Lưu Ngũ ngựa râu xồm vừa vung roi xuống vừa quay đầu, hướng bên trong xe nói như chuông lớn:“Tiểu cô nương, chúng ta sẽ vào thành!”