Hắn dò xét thấy Anh cô nương cũng không nhún nhường,lấy ngân phiếu trên bàn,khi đi tiếng bước chân nhẹ nhàng phảng phất giống lục bình im hơi lặng tiếng trôi xa.
Đã nhiều năm về sau, đã lên làm Hiên tổng quản Viên Hầu phủ Hách quản sự đối với mảng ký ức kia vẫn còn mạnh mẽ,khi đó chủ tử cao quý của hắn chịu đả kích không nhỏ, hắn không khỏi thầm than.
Tục ngữ nói,“Có tiền có thể bắt quỷ xay cối”…… Tiền không chỉ làm quỷ cam tâm tình nguyện đẩy cối xay, thậm chí còn có thể làm cho cô nương thoạt nhìn tri thư đạt lễ cũng đi đẩy.
Đây đúng là “Có tiền có thể làm cho quỷ, huống hồ là người?”
Đảo mắt cái đã qua bốn năm.
Ánh nắng rọi vào Hiên Viên Hầu phủ, hoa đào nở lại tạ, cảm tạ lại nở.
“Hách Minh” Cái tên này tuyệt đối không còn châm chọc, bởi vì Hách quản sự gần đây gặp phải việc vui tinh thần thoải mái rạng rỡ, không chỉ lên làm tổng quản hầu phủ, hơn nửa còn mới cưới lão bà.
Được hắn lấy về nhà chính nha hoàn Hà Hương bên người tiểu hầu gia,bởi vậy người ngoài thường xuyên nhìn thấy chủ tử trêu ghẹo vị quản gia làm việc cẩn thận này:“Hách tổng quản, ngươi không thể khi dễ lão bà ngươi nha, bằng không ta bảo nàng về lại ‘Vọng Trần Hiên’, thuận tiện thay nàng tìm một tấm chồng tốt.”
Hà Hương nghe xong cảm động đến khóc,còn nghẹn ngào nói với Hách Minh, tiểu hầu gia rất nhớ tình bạn cũ,mới có thể làm cho chính mình vất vả như vậy, khiến cho hiện tại cả kinh thành mắng hắn gian trá, keo kiệt có thể đem hầu phủ hủy đi bán bạc.
Hơn nữa! Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Lâu ngày, ngay cả các dân chúng châu phủ khác đều biết được, trong kinh thành có vị Vân tiểu Hầu gia, là người tham tiền là gian thương!
Tại sao nói như vậy? Này phải nói đến Phù tướng quân.
Vân Mặc và thiếu tướng quân Phù gia_ Phù Khanh là búi tóc chi giao, thuở nhỏ cùng lớn lên, sau lại theo Phù gia quân xuất chinh đánh giặc.
Phù Khanh tính tình nóng nảy ngay thẳng, ở trên chiến trường anh dũng giống như hổ, mạnh mẽ giống như báo. Vân Mặc tắc tuổi trẻ hiếu học,ăn nói khóe léo, tỉnh táo như lộc, giảo hoạt như hồ.
Người nói “Nhất dũng nhất mưu, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh”.
Tiểu Hầu gia giỏi thư pháp, khi theo quân chinh chiến sa trường, thường lấy cát đất làm giấy,nhánh cây làm bút, tùy tâm sở dục,rồng bay phượng múa.
Mỗi lần công thành, Phù Khanh đi trước làm gương dũng cảm tiến tới, Vân Mặc dẫn dắt mã phu trong quân, đầu bếp, lương thảo theo sau.
Sau khi chiếm thành,thường là Phù Khanh phân chia binh khí, nhân mã, còn lại lương thực, quân thưởng, vật tư đều thuộc Vân Mặc.
Đánh xong trận tiểu hầu gia không dựa vào lão Hầu gia, cầm chiến lợi phẩm của mình đến cửa hàng bạc, hiệu cầm đồ, thêu trang, cửa hàng, cái gì mua bán đều làm, thiên hạ chỉ cần có thể kiếm tiền thì không có gì hắn không dám làm.
Vân Mặc mấy năm nay chỉ giả bộ cười,tổn thương đến giờ vẫn chưa thoát khỏi .
Trong thư phòng “Vọng Trần Hiên”, tất cả như cũ,cách bài trí cũng giống như lúc trước.
Hắn xa xa nhìn bức chữ kia, vẻ mặt chuyên chú…… cứ nhìn như vậy ngay cả thời gian cũng yên lặng hoặc là nói bị lãng quên.
Một ngày kia nàng rời đi , hắn từ trong cung trở về“Vọng Trần Hiên” toàn bộ mọi người đều ở đây, duy chỉ không có nàng,hắn tìm không thấy nàng.
Hắn hoảng loạn gặp người liền hỏi:“Anh tỷ tỷ đâu?” Lại không có người nguyện ý nói cho hắn biết.
Về sau, gia gia phái người gọi hắn qua, nói một ít với hắn, sau đó hắn chết đứng trừng mắt chính mình tổ phụ,trong con ngươi đen bắn ra hàn quang lạnh lẽo khiến người run rẩy.
Tổ phụ nói nha đầu kia đi rồi,mang theo rất nhiều tiền tài rời khỏi hầu phủ.
Nhưng hắn làm sao có thể tin?
Sau khi bọn họ có hành vi thân mật, nàng làm sao có thể muốn rời đi?
Vân Mặc trong đầu chỉ có suy nghĩ tìm nàng trở về, nhưng hắn vừa đến cửa phủ đã bị bọn thị vệ ngăn cản, bọn họ nói với hắn:“Tiểu hầu gia, lão hầu gia có phân phó, ngài hôm nay không được ra phủ.”
“Cút ngay!” Hắn tức sùi bọt mép,nhấc chân đá hai cái chạy nhanh ra ngoài, bọn thị vệ liếc nhau lẫn nhau, cùng nhau vây quanh hắn.
Nghe tin Bình An ôm lấy chân hắn đau khổ cầu xin, phía sau là Hà Hương và Tú Cúc khóc lóc nỉ non.
Không có người ngăn được hắn, hắn đánh người phát ra hỏa, đại náo một hồi sau thành công chạy đi ra ngoài, chạy phố lớn ngõ nhỏ Li Kinh lại không thể tìm nàng về.
Nàng đi nhanh như vậy, có phải sợ hắn sẽ tìm được nàng hay không? Cho nên mới không lưu lại tung tích gì?
Trong “Vọng Trần Hiên” một mảnh bừa bãi, tựa như cuồng phong quá cảnh,cái có thể đập thì đập,ngay cả cửa sổ cũng không thể may mắn thoát khỏi? Có thể đốt cũng đống, tự nàng viết, túi hương nàng thêu cho hắn, đệm giường nàng ngủ qua…… Tất cả những gì liên quan đến nàng đều không may mắn thoát khỏi bị đại hỏa cắn nuốt.
Hắn thậm chí còn cuồng nộ sai người chặt ngã cây quế, đằng đẵng thiêu một ngày một đêm đến bụi chồng chất thành núi nhỏ.
Duy nhất còn nguyên vẹn là bảng mẫu chữ vừa hoàn thành.
Nhất thủ thơ thất luật, năm mươi sáu chữ…… Là vật nàng duy nhất lưu lại cho hắn.
Ngón tay hắn chậm rãi mơn trớn câu thơ này, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm nét chữ kia giống như chứa đựng đau thương.