Một năm trước Diễm di nương được Giản quốc công đưa cho Hiên Viên Hầu, là nữ tử phong nguyệt lẳиɠ ɭơ trong thiên hạ,đủ mị, đủ phóng túng, đủ uốn éo,nhưng cũng là người không đủ đầu óc.
Nữ nhân này nếu chỉ là không đầu óc thì cũng thôi, đại đa số nam nhân không sinh ghét với việc này còn đem đó trở thành một loại việc vui.Nhưng nếu xuẩn ngốc đến không biết họ tên là gì,vậy mười phần làm người ta sinh ghét.
Diễm di nương chính là loại nữ nhân này.
Có thể dùng hai chữ để hình dung người không đầu óc như nàng chính là khinh cuồng!
Mà không hiểu vào một ngày nào đó,nàng được đại phu chẩn ra bản thân mang thai.
Đây chính là cốt nhục lão Hầu gia ! So với tiểu Hầu gia tính tình cổ quái kia thì huyết mạch này thân thiết hơn.
“Mẫu bằng tử quý” Bốn chữ này dự báo tương lai nàng vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, cẩm y ngọc thực, nàng muốn bao lâu rốt cục chờ mong đến ngày này……
Diễm di nương kích động vạn phần,nhanh chân thẳng đến Nam An tự thắp hương.
Cũng liền theo ngày đó,Diễm di nương luôn bị người trong hầu phủ chán ghét,giá trị con người đột nhiên tăng gấp trăm lần.
Tặng lễ, vuốt mông ngựa,liên lạc cảm tình…… Không chỉ có người cao thấp trong phủ,còn có một ít thê thϊếp quan viên cũng đăng môn bái phỏng, nghiễm nhiên cho nàng là nữ chủ nhân tương lai của Hiên Viên Hầu phủ.
Tin vui nhanh chóng truyền ra ngoài kinh,lão Hầu gia nghe nói sau chỉ là cười cười,cái gì cũng không nói,không biết nội tâm rốt cuộc là vui hay là không vui, bất quá tuổi trên năm mươi còn có con nối dõi,là nam nhân đều là hưởng thụ!
Duy nhất không đem Diễm di nương để vào mắt,chính là tiểu ma vương trong phủ kia.
Ban đầu hắn coi nàng như không tồn tại, hiện nay vẫn như cũ xem nàng như không khí, chưa bao giờ để mắt nhìn nàng. Diễm di nương mỗi khi nghĩ đến liền hận nghiến răng nghiến lợi.
Càng là không cam lòng càng là muốn không thể buông tha, đối chọi gay gắt,chẳng sợ đυ.ng vào đầu rơi máu chảy!
Cuối thu không khí trong lành, buổi trưa, một thân tơ lụa Diễm di nương sai nha hoàn đón khách trong vười,trong vườn hoa đủ loại hoa cúc nở rộ, mấy cơ thϊếp quan viên tụ tập lại đây,vừa thưởng cúc vừa bànviệc nhà.
Vì khoe khoang địa vị chính mình trong phủ này, Diễm di nương ra lệnh một tiếng,nhưng lại kêu nha đầu các phòng,nhóm quản sự gom lại trong vườn,học đòi văn vẻ cùng nhau thưởng hoa.
Khách bên trong đều là tiểu thϊếp không hiểu chuyện,bộ dáng ngày thường ngả ngớn cùng xuất thân Diễm di nương mười phần tương tự, cho nên vô cùng hợp ý, nói xong liền tán gẫu tạo hóa của mình.
Một người mở miệng nói:“Ôi, Diễm tỷ tỷ thật đúng là hảo phúc khí có con nối dõi, vị trí phu nhân Hiên Viên Hầu phủ này còn không chính là của tỷ tỷ sao?”
Một người nghe xong vui cười nói:“Hâm mộ sao? Cô còn không mau chút nghĩ biện pháp, chỉ cần lão gia nhà cô hàng đêm cách không được cô, không phải tự nhiên sẽ mang thai?”
Hai nữ nhân vừa nói vừa giễu cợt lẫn nhau,nghe được Diễm di nương và các tiểu thϊếp khác cũng che cái miệng nhỏ nhắn cười, hai người lại uống chút rượu, rõ ràng đem chuyện phòng the giữa nam nữ mang lên mặt bàn tán gẫu, các nha đầu chưa xuất giá đứng bên cạnh nghe được mặt đều đỏ.
Chẳng qua đang cao hứng,một người tiểu thϊếp trong đó liếc mắt một cái liền nhìn đến người mới từ phủ ngoại trở về, Vân Mặc bước vào khoanh tay đứng trên hành lang.
Tuấn tú thiếu niên mặc tử bào,ngang thắt lưng đeo một miếng ngọc, cổ áo và cổ tay áo đều do lông chồn bạc làm thành,khuôn mặt kia cũng quá tuấn dật.
Nam nhân tuấn tú như vậy nữ nhân nào nhìn thấy cũng nhịn không được tim đập thình thịch.
Đều nói tỷ muội yêu xinh đẹp, huống chi đối phương là nam tử trẻ tuổi tuấn tú như vậy!
Tiểu thϊếp kia thấy Vân Mặc một đôi mị nhãn nhìn thẳng qua, lập tức sẽ không quản người ta để ý hay không chớp mắt đi tới,“A,đây không phải tiểu Hầu gia sao? Đang ở chổ nào về nha?”
Vân Mặc xưa nay cũng không để ý tới đám nữ dân này,tuấn nhan lạnh lùng,bước chân cũng là nửa điểm không ngừng,lại trong lúc lơ đãng bỗng nhiên nhìn đến thân ảnh một nha đầu đứng bên cạnh nhóm quản sự, lượn lờ thướt tha, kia không phải Anh Ninh thì là ai?
Nàng tại sao ở nơi này giúp vui?
Thiếu niên hơi sửng sốt,bước chân liền dừng lại,tiểu thϊếp kia nghĩ lầm thiếu niên cố ý dừng lại vì nàng,cảm thấy mừng rỡ,nhân cơ hội kéo lấy ống tay áo của Vân Mặc, một tay bưng chén trà, cười xoay thân ngăn trở đường đi Vân Mặc,” Ai nha, tiểu Hầu gia nha,làm sao không để ý tới người ta? Đã đến đây, không bằng ngồi xuống uống vài chén đi!”
“Buông tay.” Vân Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ, không lưu tình chút nào bỏ tay nàng ra, mặt tiểu thϊếp kia lập tức đỏ lên.
“A, tiểu Hầu gia e lệ?” Một tiểu thϊếp khác không biết sống chết,cũng cười hi hi đi lại:“Người người đều nói thiếu tướng quân Phù gia ngày thường tuấn tú, theo ta thấy, tiểu Hầu gia chúng ta và thiếu tướng quân Phù gia tương xứng,chẳng qua là không biết tiểu thư nhà nào có phúc có thể xứng đôi ! Đúng rồi, nghe nói quận chúa của Thích thái sư rất hợp ý tiểu Hầu gia, có phải hay không?”
Vân Mặc nghe vậy sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng trách mắng:“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Ôi,tức giận như vậy làm gì nha? Chúng ta là khách Diễm di nương!” Tiểu thϊếp kia thấy tiểu Hầu gia bị chọc phát hỏa,liền bĩu môi đưa Diễm di nương ra, còn không biết trời cao đất rộng nói:“Chờ lão Hầu gia từ kinh ngoại trở về, giúp đỡ Diễm di nương làm chính thất, tiểu Hầu gia này phải gọi nàng một tiếng ‘Nãi nãi’!”
Trong cả phủ,ai không biết tiểu Hầu gia và mấy vị bà cô này không hợp?
Đám người Hà Hương nhất thời thở hốc vì kinh ngạc,cảm thấy thẳng kêu không tốt, e sợ bọn họ trở mặt cho nên chạy nhanh hướng bên kia, Anh Ninh suy nghĩ, cũng đứng dậy theo đi qua.
Vân Mặc chán ghét nhìn mắt nữ nhân kia,trong miệng lại lấy một giọng điệu khinh thường nói chuyện cùng mỉa mai miệng,trầm giọng phun ra lời nhục nhã nói:“Khó trách nói một ngọn núi toàn là hồ ly lẫn nhau đều là tồi tệ, không có gì khác biệt, quả nhiên là vật,cùng,một,loài.”
Lời này vừa nói ra lập tức đả kích tất cả mọi người, đặc biệt đem Diễm di nương kia tức giận đến cả người phát run.
Xú tiểu tử này thật sự là không coi ai ra gì! Trước kia không đem chính mình để vào mắt, nàng có thể nhịn! Nhưng hôm nay thì không được!