Quyển 1 - Chương 2: Rsësév

Dưới lòng Vsëaañ, hai chị em chìm xuyên qua từng tầng đá đáy sông.

Cứ tiếp tục như thế.

Chìm mãi, chìm mãi.

Sau một khoảng ngắn, hai chị em đã bắt đầu cảm thấy l*иg ngực mình thắt lại, vùng bụng như bị một thứ gì đó mềm mại đến không thể cảm nhận được, nó cứ ấn vô.

Siết chặt lấy bụng.

Sự đau đớn như ai đó đang cố dùng tay không đấm nhưng cứ ấn mãi vào bụng họ ngày một nặng hơn.

Họ có thể cảm nhận được từng tấc ruột của mình đang đan, siết vào nhau.

Rồi một cơn lộn lên trong bụng họ, cơn đau đớn nhưng mềm mại mà như muốn đẩy toàn bộ nội tạng nôn ra ngoài.

Cơ ở cổ bắt đầu cứng lại, các gân cổ nổi lên, cơ thể bắt đầu run lên.

Cơn run bắt đầu nổi lên, quai hàm không thể tự chủ run lên bần bật, đầu óc choáng váng.

Cổ họng thắt lại, hai chị em có nhận thấy rõ rệt cái nóng rát nơi cuống họng mình.

Lưỡi của họ bắt đầu co lại, nó bắt đầu cuốn ngược vào trong, cuống lưỡi liên tục bị nước dãi chảy ra, nơi cuống họng muốn nuốt lưỡi vào, cơn buồn nôn ép thúc từng cơ họng, cứ nôn khan.

Từng cơ ở bụng thắt lại cứ một lần rồi lại một lần, khoang bụng bị ngồi lên xuống, cảm nhận từng miếng bánh mì trong dạ dày bắt đầu dội ngược lên.

Họ cảm nhận thấy một vị chua đắng ở cuống họng như một thứ đồ ăn thiu vừa đi vào mà không qua miệng.

khoé miệng ri rỉ ra từng giọt nước dãi.

Mắt họ trợn lên như mong muốn, khát khao mãnh liệt được nhìn thấy.

Trước mắt họ là một bóng đen mù mịt, chẳng thể nhìn thấy, chẳng thể sờ vào, cũng chẳng thể cảm nhận được nó.

Và cơn ngộp ngạt từ trong phổi đang bị ép lấy xâm chiếm cơ thể họ.

Khắp cơ thể co cứng lại chẳng thể giãy dụa cũng chẳng thể làm gì.

Nước mắt bắt đầu chảy ra.

Từng giọt nóng hổi lăn xuống má.

Lỗ tai họ nghe thấy những tiếng o..o.. như úp một vỏ ốc vào tai để cảm nhận.

Tiếng ấy ngày càng to, to mãi.. to mãi.. như muốn đυ.c khoét từ màng nhĩ quyên qua óc họ.

....

Trong sự mơ hồ, nước mắt khiến sự vật họ nhìn thấy ngoà nhạt đi, nhưng họ có thể thấy được điều gì đó.

Không biết đang tỉnh hay mơ, họ nhìn thấy một dòng chất lỏng đỏ trôi qua mắt họ, là máu từ đôi tai với lớp màng nhĩ đã nổ của họ chảy ra, và giờ đây nó trôi lơ lửng trước mắt họ.

Họ nhìn qua những giọt nước mắt nhoà nhạt của mình, họ thấy những đốm sáng li ti trước mắt họ.

Những đốm sáng toả ra những ánh sáng mờ mờ, nhỏ xíu một vùng của nó.

Họ chợt cảm thấy cơ thể bắt đầu dồn ngược lên, họ đang rơi xuống nhanh hơn.

Một cảm giác trái ngược với ban nãy.

Họ không cảm thấy sự ấm áp như trong lòng Vsëaañ hay trong từng tầng đá đáy Vsëaañ nữa.

Cơn lạnh ập đến với họ như ngọn sóng lớn vùi dập từng mô cát của dã tràng.

Cái giá rét ập thẳng vào cơ thể đang ấm lên của họ, cái lạnh mạnh mẽ đẩy toàn bộ hơi ấm của họ vào trong, nhất thời, một cơn nóng dồn nén từ ngoài vào trong cơ thể họ, tất cả hơi ấm tụ lại vào nhau, cơn nóng rát như thiêu đốt lòng bụng họ.

Chỉ một thoáng ngắn ngủi.

Vừa đủ cho một chong chóng giấy quay hết một vòng.

Họ rơi oạch xuống một cái nền cứng, cái nền này lạnh ngắt, như một tảng đá lớn mà tảng đá này lại có bề mặt sờ vào cảm giác mềm mại, có thứ gì đó mịn mịn bám lên ngón tay họ khi vừa rơi chạm phải nó.

Trong cơn đau đớn, đôi mắt đẫm nước của họ bị cái lạnh se lại, từng sợi lông mi dính vào nhau.

Người chị gái từ từ mở mắt ra, từng sợi lông mi của cô bé tách ra khỏi nhau, đôi mắt thấm đầy nước mắt đã khô lại khiến trong đôi mắt cô bé cảm giác hơi đau rát một xíu.

Ngay khi đôi mắt vừa hé mở, cô bé ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt, tâm trí cô bé đột nhiên bừng tỉnh khỏi những cơn đau đớn trước đó.

Một bầu trời đầy sao hiện lên trước mặt cô chị gái, cô bé chỉ biết im lặng không biết nên nói hay thốt lên một âm thanh gì.

Cô bé ngồi dậy, đôi tay đã rã rời nay lại như tràn đầy sức lực cùng với không khí mát lạnh của nơi đây.

Chị gái ngửa cổ lên ngơ ngác nhìn những vì sao trước mặt, đưa tay vỗ vỗ lên vai em gái, muốn lay em gái dậy, sau vài cái lay người, em gái đã mở mắt ra.

Cô bé đỡ em gái dậy, cùng chiêm ngưỡng sự kì diệu ấy.

Nhưng đột nhiên có một thứ thu hút sự chú ý của chị gái.

Một thứ bên dưới bầu trời đầy sao ấy, một thứ gì đó đang toả ánh sáng lấp lánh, chị gái đưa tay kéo em mình qua.

Cả hai chị em cùng đi đến chỗ thứ đó, đó là một hồ nước trong vắt đến nỗi có thể nhìn thấy sâu tận đáy của nó, xung quanh miệng hồ là những phiến đá màu đen, tím than với những góc cạnh nhọn, tà với những hình thù vuông, bể khác nhau.

Đáy của nó không sâu, nhưng những phiến đá dưới đáy của nó không bị rêu phủ, những phiến đá ấy có màu trắng, và chúng nó dần trở nên đen lại khi càng lên phía trên, và cuối cùng là thâm đen tím hẳn ở xung quanh miệng hồ.

Lần đầu tiên trải qua một cảm giác đau đớn tột cùng dưới lòng Vsëaañ, và để rồi bây giờ được cái mát lạnh nơi kì lạ mà tưởng chừng như ở dưới đáy của đáy Vsëaañ này xoa dịu cơn đau đớn.

Và chiêm ngắm những sự đẹp đẽ mà chẳng nơi đâu phía trên mặt nước của Vsëaañ có thể thấy được.

Yõvf đưa tay chạm xuống mặt nước hồ, nhưng lại lập tức rút tay lại, khuôn mặt Yõvf không thấy sự sợ hãi, nhưng những ngón tay mà Yõvf đã chạm xuống mặt nước ấy, nó trở nên trắng nhờ nhợ.

Chị gái thấy điều kì lạ, đưa tay ôm lấy bàn tay Yõvf, cô bé không thấy có điều gì kì lạ ngoài sự trắng cắt không một giọt máu của ngón tay em gái, Siaaznn.dvra hỏi em gái:

"Này Yõvf ơi! Em có biết điều gì xảy ra với bàn tay của em không? Chị chỉ biết nó trắng đi nhưng lại chẳng biết điều lạ gì."

Yõvf đáp lại lời chị gái:

"Thưa chị Siaaznn.dvra! Bàn tay em lạnh ngắt và tê buốt, nước hồ ấy lạnh tựa lòng nước sát phía dưới lớp băng mặt sông Vsëaañ mùa đông tới."

"Chị chẳng thấy gì sao?"

Ngay lúc ấy.

Có lẽ chị gái đã hiểu ra điều gì đó:

"Nơi chúng ta đang ngồi tại đây chính là Së"nn.dsiliéa Ovéi. Chính nó! Chúng ta đã đến với nó rồi."

Siaaznn.dvra nói với Yõvf cùng sự vui mừng trên gương mặt, càng nói, sự vui mừng ấy càng không thể kìm chế nhiều hơn.

Chị gái nở một nụ cười với Yõvf, cô bé nghe chị mình nói vậy thì niềm vui cũng dâng trào, em gái đã quên đi cơn buốt lạnh ở bàn tay khi nãy.

Sự vui vẻ hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt của hai chị em, họ ôm chầm lấy nhau, vòng tay của chị gái ôm ngang qua cổ em gái, còn em gái thì vui sướиɠ cùng với nụ cười trong vòng tay của chị mình.

Qua một thoáng chốc, chị gái nói với Yõvf:

"Chúng ta đã thật sự đến với thiên đường!"

-"dạ"-

Siaaznn.dvra lật cuốn sách Vsë".hzazz.mîñö đến một đoạn sách được đánh dấu lại bằng một sợi dây lụa đỏ, trên trang sách bên trái, được viết rằng:

"Rsësév: linh hồn"

"Rsësév - tên đại diện cho một loại nước thánh tại Së"nn.dsiliéa Ovéi, thứ nước này chỉ xuất hiện khi Së"nn.dsiliéa Ovéi được gọi đến"

"Máu của người làm chứng sẽ đổ xuống Së"nn.dsiliéa Ovéi để chứng minh sự sống và tồn tại cùng dấu chân cho nó tại Së"nn.dsiliéa Ovéi, đáy của dòng máu đó sẽ đưa nó trở về lại với nơi mà nó thuộc về, bất kì kẻ nào chiếm lấy dòng máu đó, chính linh hồn kẻ đó sẽ thành nô ɭệ cho nó, vì lẽ: chẳng thứ gì được quyền xâm phạm linh hồn của nó!"

Sau khi đọc xong những gì trang sách này viết, chị gái lại nhìn qua trang sách bên phải, trong trang sách này chỉ có một dòng chữ và một thứ gì đó như một cánh hoa màu đô và một chiếc lá bên dưới cánh hoa đó, có lẽ chúng được ép khô giữa những trang giấy trong cuốn sách dày cộm này.

Dòng chữ duy nhất trên trang giấy này viết:

"Syõ"vvvan.dsiirî - hoa đỏ" và "Esës.lvzi.cvéh Fhfaizza - gió bén"

Hai chị em không hiểu được dòng chữ duy nhất trên trang sách này đang nói là gì, nhưng có lẽ họ đoán ra được tên của chiếc lá và cánh hoa màu đô ấy.

Chị gái ngước mặt lên khỏi cuốn sách, nhìn về phía hồ nước, nói với em gái:

"Này Yõvf, khi trước chúng ta đọc cuốn sách này, nói rằng Vsëaañ là người làm chứng cho ai đi qua Së"nn.dsiliéa Ovéi này, và chị là người bảo hộ cho em, và giờ đây, trang sách này được viết rằng máu của người làm chứng đổ xuống Së"nn.dsiliéa Ovéi để chứng minh cho sự sống và tồn tại cùng bước chân của kẻ tìm đến nó."

Chị gái lại nói tiếp:

"Này rằng chị đã biết được điều gì trong Vsë".hzazz.mîñö ?"

Yõvf cũng đã hiểu những gì chị gái nói và cuốn sách được viết lại.

Yõvf đáp lại lời chị gái:

"Này chị ơi! Vsëaañ là một dòng sông lại có máu sao? Và thì giờ hãy từ đây, máu nó lại đổ xuống đây, xuống chính cái hồ này. Và này đây chúng ta chỉ cần đến với đáy hồ lạnh ngắt như băng này là lại trở về nhà sao ?"

Chị gái gật gật đầu với Yõvf.

Yõvf đáp lại chị:

"Nhưng nó lạnh lẽo lắm."

Siaaznn.dvra nhìn vẻ mặt lo sợ của em gái, chị gái đáp lại, an ủi sự sợ hãi đang trong lòng em gái mình:

"Này em gái! Së"nn.dsiliéa Ovéi là một vùng đất đầy sữa và mật, Vsë".hzazz.mîñö đã được viết lại về điều đó, chúng ta sẽ chỉ quay về đúng một lần sau khi mọi sự chúng ta đã nhìn thấy, sau khi tất cả mật đã đổ lại đầy chiếc bình mật mà chúng ta đã đổ xuống lòng Vsëaañ."

"Lòng của hồ này không sâu quá đầu chúng ta, chỉ cần chúng ta đến được với đáy của nó và mọi sự đã được an bài."

Chị gái đóng cuốn sách lại, nắm lấy bàn tay khi nãy đang lạnh cóng của em gái mà nay đã ấm dần trở lại.

Hai chị em cùng đứng dậy, không ai nói hay bảo ban điều gì với nhau, họ tự cúi người trước Rsësév.

Cái cúi người này chính như lời cảm ơn của họ dành cho Rsësév, họ quay lưng đi phía trước mặt họ vẫn là những đốm sáng của những ngôi sao, không biết đâu là điểm cuối.

Chị gái nói với Yõvf:

"Bên trong Vsë".hzazz.mîñö hình như không có bất kì đoạn nào nói về nơi chúng ta đã đến, nơi này không có bức vách, nhưng cũng chẳng nhìn thấy một ngọn cỏ nào. Đây là một vùng núi đá? Hay là một hang động?"

Hai người cứ đi mãi, sau một hồi bước đi, những ngôi sao bắt đầu dần biến mất, Yõvf hỏi chị gái:

"Này hỡi chị ơi! Những vì sao kia trốn chạy đi đâu thế hỡi chị?"

Siaaznn.dvra cũng nhận thấy được điều này, nhưng chị gái bảo em gái cứ đi tiếp:

"Này Yõvf ơi! Chớ có lo lắng, hãy cứ tiếp tục đi, có lẽ trời đang dần sáng."