“Sinh vật nhỏ yếu và xinh đẹp.”
Minh Thư nhìn mấy chữ này thật lâu, chợt nhận ra tại sao lúc sau độ hảo cảm của Nguyên Thâm lại tăng.
Và cả trong hai lần tiến vào phó bản, thái độ của hắn hoàn toàn khác.
Có thể hiểu đặc điểm của Nguyên Thâm là trái tim đồng cảm dâng trào?
Dù sao “hoàn cảnh” của cậu khá giống với hắn, người thân đều bị sát hại trong rừng.
Có lẽ vì đều là trẻ mồ côi, thế nên Nguyên Thâm mới chăm sóc cậu nhiều thế.
Nhờ Nguyên Thâm trấn an, cuối cùng Minh Thư đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn không dám nhìn thi thể sói xám trên mặt đất.
Cậu quay đi, chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài cửa.
“Sao lại có hai con sói chết ở đây, cậu dụ nó tới à?” Là giọng Cảnh Sơ, anh ta đứng ở cửa phát hiện còn một con.
Cửa sổ bị phá nát, trong phòng hỗn loạn, mảng lớn máu nhiễm đỏ mặt đất, về cơ bản Cảnh Sơ đã đoán được tình hình.
Anh ta nhìn hai người ôm nhau dưới đất, trào phúng: “Đang làm gì đó?”
Nguyên Thâm không định giải thích với anh ta, giúp Minh Thư đứng dậy: “Gọi người qua đây rửa sạch đã.”
Đèn đã cháy gần hết, ánh sáng trong phòng ngày càng tối, Cảnh Sơ đưa lưng về phía ánh trăng, Minh Thư không thấy rõ biểu cảm của anh ta, nhưng cảm nhận được tầm mắt anh ta hướng về phía mình.
Lát sau, Cảnh Sơ không ừ hử gì rời đi, tìm người dân khác lại đây hỗ trợ.
Nguyên Thâm nhặt áo khoác lên: “Không thể ở lại đây nữa, tôi dẫn cậu đi nơi khác.”
Chắc hẳn ba con sói này đã nhân lúc mọi người chống cự ngoài hàng rào, lén tách khỏi đàn mò vào đây.
Chúng nó đi thẳng tới chỗ này, cứ như đến vì Minh Thư, nếu không phải Nguyên Thâm phát hiện đúng lúc, Minh Thư đã chỉ còn một cái xác.
Bầy sói nghe lệnh người sói, Nguyên Thâm không biết tại sao Minh Thư bị nhằm vào, càng không có suy nghĩ nghiên cứu việc này.
Người sói vốn hành xử theo bản năng, là sinh vật tàn bạo đến cùng cực, chúng nó hưởng thụ cảm giác thành tựu khi ngụy trang và lừa gạt, thích tận hưởng biểu cảm đau đớn trên mặt người khác.
Đối với chúng gϊếŧ một người nào cần lý do, có lẽ chỉ nhất thời nổi hứng.
Cháo trên bàn còn thừa không ít, Minh Thư cầm quần áo và cháo mà Nguyên Thâm cho mình trước đó, đi theo hắn rời khỏi căn nhà này.
Gió ngoài nhà thổi qua, mùi máu ngập trong khoang mũi dần vơi đi, lúc này Minh Thư mới cảm giác mình được sống lại.
Cậu mở bảng điều khiển, sầu não nhìn số mạng còn thừa lại.
Không tìm thấy trừng phạt khi vượt ải thất bại trên hệ thống, chỉ là một phó bản cổ tích lại làm cậu chết hai lần trong một ngày ngắn ngủi.
Minh Thư ẩn ẩn có dự cảm, trừng phạt khi vượt ải của phó bản này nhất định rất nặng.
Mặc kệ ra sao, kế tiếp cậu phải cẩn thận hơn mới được.
Minh Thư lặng lẽ đưa mắt nhìn bóng lưng Nguyên Thâm đi đằng trước.
Gần như chẳng tốn sức nào giải quyết ba con sói, dù Nguyên Thâm không có giá trị vũ lực cao nhất phó bản, thì cũng phải nằm trong top đầu.
Hơn nữa với ánh sáng nhân vật chính, bất kể ra sao, đi theo đối phương là an toàn nhất.
Gió đêm hơi lạnh, Minh Thư bước nhanh hơn, rút ngắn khoảng cách với Nguyên Thâm.
“Anh Nguyên!”
Một giọng nói lo âu quen thuộc gọi tên Nguyên Thâm.
Là Cảnh Song, cậu ta xuất hiện từ trong bóng đêm cách đó không xa, vừa tới đã dán mắt lên người Minh Thư đứng sau lưng Nguyên Thâm.
“Anh Minh Thư.” Cậu ta lo lắng hỏi: “Em nghe mấy anh nói có mấy con sói xông vào làng, các anh không sao chứ?”
“Không sao.” Nguyên Thâm đáp: “Đã trễ rồi, em về nghỉ ngơi đi.”
Minh Thư im lặng đứng sau Nguyên Thâm, chỉ để lộ nửa người, lặng lẽ đánh giá Cảnh Song.
Trước khi sói xám xuất hiện, bóng người chợt lóe mà cậu thấy vô cùng tương tự với Cảnh Song.
Cách đó không lâu Minh Thư mới chết một lần, tinh thần còn trong trạng thái căng thẳng cực độ, bất cứ dị trạng nào cũng làm cậu cảnh giác.
Cảnh Song ấp úng: “Em sợ...”
Cậu ta nói được một nửa, đột nhiên tiến lên ôm cánh tay Minh Thư, đôi mắt trông mong: “Hay là anh Minh Thư ngủ với em nha? Trong phòng em còn dư một cái chăn...”
Tay Minh Thư run lên, phản xạ có điều kiện giật ra.
Cậu từ chối quá rõ ràng, chẳng hề có chút do dự, biểu cảm Cảnh Song cứng đờ.
Minh Thư ý thức được hình như mình phản ứng hơi thái quá, theo bản năng dựa vào Nguyên Thâm: “Anh... anh muốn đi theo Nguyên Thâm.”
Cậu chỉ mới trò chuyện mấy câu với Cảnh Song, dù trên người cậu ta không có điều gì khiến Minh Thư e dè, Minh Thư cũng không muốn ở cùng với cậu ta, cậu còn phải hoàn thành nhiệm vụ “Bình an vượt qua đêm nay”.
Cảnh Song nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, mất mác nói :”Anh Minh Thư ghét em sao...”
Minh Thư tiếp xúc với ánh mắt của cậu ta, chỉ cảm thấy rét lạnh.
Bộ dáng này của Cảnh Song trông như diễn quá lố,, trông khá giả tạo.
Giọng Nguyên Thâm thản nhiên: “Mau về đi, chú Cảnh sẽ lo cho cậu đấy.”
Hắn đã không cho Minh Thư đi cùng Cảnh Song tức là không đồng ý.
Hình như Cảnh Song hơi sợ Nguyên Thâm, cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu đáp: “Em biết rồi.”
Sau đó hai người Nguyên Thâm và Minh Thư rời đi, sau khi quẹo vào một góc, Cảnh Song đã biến mất.
-
Nguyên Thâm dẫn Minh Thư đi tới trước một căn nhà khác, đẩy cửa đi vào.
Sau khi vào nhà hắn thắp vài ngọn đèn, nhóm lửa hâm cháo cho Minh Thư ăn.
Chờ Minh Thư ăn hết cháo, Nguyên Thâm lại dẫn cậu đi sang phòng nhỏ sau hè, trong đó đã có một thùng nước ấm được chuẩn bị sẵn.
Quần áo thấm máu còn trên người cậu, Minh Thư thấy vậy giật mình, chưa kịp nói gì thì Nguyên Thâm đã xoay người rời đi, tri kỷ đóng cửa lại giúp cậu.
Không còn dư nước ấm lắm, Minh Thư lau người đơn giản, thay sang một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Cậu thổi tắt nến, trở lại nhà trước.
Nguyên Thâm cũng đã thay đồ, đang trải giường trong phòng ngủ.
Dường như đây là nơi hắn sống, Minh Thư thấy giỏ tre ngày hôm qua ở trên bàn, Nguyên Thâm thay toàn bộ sàng lót và chăn đệm sạch sẽ, chừa chỗ cho Minh Thư ngủ.
Thu dọn xong hết thảy, dường như hắn định rời đi.
“Anh tính đi đâu?” Minh Thư giữ chặt cổ tay áo hắn, đôi mắt hổ phách nhìn sang.