Minh Thư thấp thỏm cả buổi sáng, lúc này khi tựa vào l*иg ngực ấm áp, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.
Ít nhất bây giờ cậu rất an toàn, cậu che dấu khá tốt trước mặt Nguyên Thâm, tạm thời không cần lo gặp nguy hiểm tính mạng.
Cậu vùi mặt vào quần áo Nguyên Thâm, ngửi mùi cây cỏ thấm vào vải dệt trên người hắn.
Nguyên Thâm vuốt vành tóc mai cậu: “Đói bụng chưa?”
Minh Thư ũ rũ nói: “Không đói.”
Buổi sáng cậu ăn rất ít, nhưng bây giờ thật sự không có khẩu vị.
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc sáng, Minh Thư nghĩ lại còn sợ.
Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, Cảnh Sơ cũng không nói chuyện bẫy thú cho Nguyên Thâm, nhìn như mọi thứ diễn ra rất thuận lợi.
Nhưng trên thực tế chỉ cần cậu đi nhầm một bước, có lẽ kết cục sẽ khác, hơn nữa sau này phải luôn luôn đề phòng.
Có một điều may mắn là mặc dù thái độ của Cảnh Sơ và Cảnh Song không được tốt lắm, nhưng không có ý muốn gϊếŧ cậu.
Cảnh Sơ vừa nghi ngờ lại thích cậu, thậm chí vì để ôm cậu một cái còn che giấu chuyện bẫy thú bị người ta phá hoại, về mặt này có lẽ cũng 1 phần do ghét Nguyên Thâm.
Còn Cảnh Song không chỉ là đồng loại của cậu, mà còn coi trọng máu của cậu, cùng lắm chỉ cắn một cái trên tay cậu. Nếu cắn ở cổ, dù cậu không chết thì cũng không giấu được vết thương với Nguyên Thâm.
Minh Thư ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Thâm, có lẽ hắn là NPC bình thường và dịu dàng nhất trong 3 NPC.
Đáng tiếc thân phận của họ lại thuộc về hai phe khác nhau, Nguyên Thâm là nhân vật trong cốt truyện, còn cậu lại là người sói, nhân vật phản diện chuyên làm chuyện xấu.
Vậy nên một khi cậu bị lộ tẩy, Nguyên Thâm chính là mối nguy hại lớn nhất.
Nhưng nếu cho Minh Thư lựa chọnc tiếp tục cày độ hảo cảm với ai, thì cậu vẫn chọn Nguyên Thâm.
Minh Thư chủ động ôm Nguyên Thâm, ngữ điệu buồn bã: “Anh về khi nào vậy?”
Cậu cố tình dựa gần, hai gò má mềm mại nhẹ nhàng cọ vào gáy Nguyên Thâm, động tác hết sức thân thiết.
Minh Thư vừa nói, lỗ tai chậm rãi đỏ lên.
Độ hảo cảm của Nguyên Thâm đã tới 80, chắc chắc hắn hơi thích thích cậu rồi, nhưng Minh Thư không có kinh nghiệm, không thể mặt không đổi sắc tán tỉnh NPC như những người chơi cao cấp được.
Cậu nhủ thầm, chỉ là một NPC điển trai mà thôi, dù sao cũng là số liệu được hệ thống sinh ra, hành động thân mật chút có sao đâu.
Đợi qua đợt này hoặc sau khi cậu rời khỏi phó bản, mọi thứ sẽ được reset.
“Mới về thôi, trên đường về mất chút thời gian.” Cánh tay Nguyên Thâm hơi siết lại, hô hấp trầm xuống, thấp giọng nói: “Gần đây trong làng không yên ổn, tôi không thể lúc nào cũng ở bên cậu được.”
Hắn không gặng hỏi buổi sáng Minh Thư có luôn ở yên trong phòng không, cứ như không hề nghi ngờ những lời cậu nói lúc mới về.
Minh Thư biết hắn đi cùng chú Cảnh tìm kiếm tung tích của bầy sói, cậu khẽ gật: “Ừm. Vậy sau này anh nhớ về sớm chút nhé.”
Cậu vừa dứt lời, tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
[Kiểm tra có nội dung cốt truyện mới, có xem ngay không?]
Minh Thư còn đang vùi trong ngực Nguyên Thâm, không muốn chui ra, cậu nghiêng đầu mở nội dung cốt truyện mới.
[Nội dung cốt truyện]:
[Dấu vết bầy sói để lại kéo dài tới tận rừng sau, càng vào sâu càng khó truy lùng, cuối cùng Nguyên Thâm và chú Cảnh có lòng mà không có sức. Gần đến đêm trăng tròn, bầy sói càng tấn công dồn dập hơn.]
[Chú Cảnh đề nghị hạ độc bầy sói, nhưng dân làng từng thử phương pháp này rồi, độc tố bình thường sẽ bị bầy sói phát hiện. Nguyên Thâm cứ mãi do dự, quyết định lần nữa xin sự giúp đỡ từ Nấm Nhỏ.]
Tầm mắt Minh Thư dừng ở đoạn cuối cùng, thứ chất độc không bị bầy sói phát hiện mà Nguyên Thâm cần chắc không phải là... khuẩn nấm của Nhóc Nấm đó chứ?