Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 3: Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chap 2

**********

Tôi không muốn đến lớp! Nhưng thật ra cũng chả muốn ở nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng của cấp 3 nên tôi chắc chắn sẽ phải dậy sớm hơn thường lệ thôi!

6h30’ …Hình như không lệch 1 giây nào thì phải. Tôi lồm cồm bò dậy. Trời mùa hè rất khó chịu, cái nóng nó cứ ám vào người, thời tiết ẩm ẩm ương ương, giờ nó trong xanh oi bức là thế tẹo lại có thể mưa ngay.

……

- Nào con gái! Hôm nay cha sẽ đưa con tới trường mới! Cười lên đi con! Ta pahri xem trường mới của con mới đươc! Chắc đẹp lắm đấy! – Ông ta cười nhăn răng như chưa bao giờ được cười. Khϊếp tôi chúa ghét cái nụ cười đểi của ông ta.

- Vâng! Sướиɠ thật đấy! Được cha đưa đi học cơ đấy! – Tôi cười gương sau câu nói vô cùng gượng ép

Nhìn cái mặt ông ý là tôi đã không muốn đi học nữa rồi nhưng vì mẹ và vì tất cả cái tôi vẫn gượng bước lên xe. Tôi mong sao cho đến trường thật sớm, thật nhanh và càng hy vọng to tát hơn về ngồi trường mới sẽ vui hơn ở nhà.

……

- Xuống đi con gái yêu! Đến nơi rồi!- Ông ta gọi tôi bằng bằng con gái yêu ạ! Đểu giả thế là cùng, tôi không hiểu tại sao ông ta có thể gọi mình bằng cái giọng ngọt như mía lùi đấy được. Thật kinh khủng!

- Vâng!

- Vào học tốt lành nhé con! Chiều nay về kể lại cho bố nghe nhé!

Kể lại á! Ông mơ à! Tôi ghét ông còn không hết mà lại đi tâm sự với ông. Thật là y như trong phim! Nếu có 1 mong ước tôi mong chính tôi không phải là con ông! Tôi thật nhục nhã khi có 1 người cha như ông.

Tôi bước vào trường tâm trạng chẳng mấy phấn khởi mà phấn khởi làm sao được mới sang sớm đã tức thì chắc tức cả ngày cũng nên. Tôi không biết mình bắt đầu suy nghĩ già đời từ bao giờ nhưng từ đêm hôm ấy tôi đã mất đi cái cảm giác gọi là hạnh phúc gia đình mất rồi. Sự tẻ nhạt của những bữa cơm không đủ tất cả thành viên, những động tác giả dối của 1 ông chồng bỏ vợ đi với gái làm cho tôi cảm thấy trong cái giả đình này là 1 địa ngục trần gian chính thực. Tôi lật tờ giấy trên tay ra. Oai chà! 10A2 à! Đẹp đấy! Tôi quyết định dẹp bỏ sự bức bách sang 1 bên và hy vọng 1 tương lai sớm sủa phía trước. Tiến thẳng vì 1 tương lại tốt đẹp hơn. Tôi bước vào lớp với nụ cười rạng rỡ nhất có thể sau những phút giây như bị tra tấn về mặt tinh thần trên xe.Nhưng… Xong!



Tận hưởng niềm vui sướиɠ về hy vọng tương lai chưa được trọn vẹn thì cánh cửa địa ngục lại dần dần hiện ra và thậm chí cười rất tươi với tôi. Đúng là chó cắn áo rách! Đến nước này rồi mà tôi vẫn không được bình yên sao! Không nơi nào cho tôi được sống hạnh phúc và vui vẻ à! Trời đánh cũng đánh nhẹ thôi chứ! Cũng nên cho tôi 1 không gian để được vui cười chứ! Hết nhà rồi đến trường thế này thì tôi chỉ có nước nhảy xuống sông Hồng tự tử thôi! Ôi cái số tôi sao nó khổ thế này!

……

“Bộp” có ai đó vỗ vào vai tôi khi tôi cúi đầu xuống đất hận tay “trời” đểu cáng không cho tôi nước sống.

- Cô Trang! Cô cũng học trường này ạ! Hai cô con ta lại được học cùng lớp! Mừng quá ta! Mà cô chuyển lên Hà Nội sống từ bao giờ thế? Mấy lần nhà con rủ nhà cô lên bố cô có đồng ý đâu?- Đấy nó nói như đi ăn cắp vậy ai mà chịu được.

STOP lại 1 chút! Con đó chính là Đào Anh. Cả họ và tôi đầy đủ là Nguyễn Hoàng Đào Anh là cháu họ rất rất xa (far far away) của tôi gọi tôi là cô. Thực ra tôi cũng quý nó lắm đấy chứ! Con bé này vừa vui tính lại đáng yêu, giọng nói lém lỉnh y như trẻ con vậy nhưng có mỗi điều là cái mồm nó hay tơn hớt cần phải đề phòng. Con này là chuyên gia chưa thấy mặt mà đã thấy tiếng, nó mà dọa trẻ con thì chắc thành thần. Nhược điểm có mỗi cái nhưng ưu điểm thì nhiều vô kể, nhiều hơn tôi rất rất nhiều cũng chính vì lý do này mà tôi suốt ngày bị đem ra so sánh với nó thôi  lý do thứ 2 để tôi ghét nó. Nào giờ thì trở lại truyện.

- Ờ! Thật hạnh phúc khi mà được học cùng lớp với con! Chắc là cô cũng chết luôn mất! Mày ở đây chỉ làm cô thêm khổ thôi con ạ!- Tôi ngán ngẩm bảo với nó- đang vẻ mặt hí hửng gần chết.

- Ơ! Sao cô lại nói với con thế? Mà cô chuyển lên đây từ khi nào?- Nó lại hỏi tiếp, con này là chúa tò mò rồi, chà cần nói làm gì.

- Ờ! Cũng khá lâu rồi! Từ khi mày học cấp 1- Tôi trả lòi bình thản.

Mặt con bé có vẻ suy tư nhưng kệ nó quan tâm làm gì. Lúc nào nó chả thế nhìn cứ như triết gia ý.

- Không đúng!- Nó nói như hét lên vào mặt tôi.- Con học cấp 1 thì cũng không thấy cô.

- Cái con ngu này!- Công nhận nó ngu lắm ý mà không hiểu tại sao thành tích học tập lại cao thế. Đến cả mấy năm trời nay rồi không họp mặt gia đình thì làm sao mà nó gặp tôi được.- Không họp mặt gia đình tao gặp được mày chắc!- Tiện tay tôi đấmm cho nó 1 phát.

- Ờ nhể! Thế mà không nghĩ ra-Nó vừa xoa tay vừa cười hề hà nhìn rõ ghét

- Ngu lắm con ạ! Mày phải để cô chỉ giáo thêm cho!- Tôi đế thêm cho nó thấy rõ cái ngu của mình.

Thực ra, trước đây tôi cũng là 1 đứa vui tính nhưng từ khi gặp sự số gia đình không mong muốn tôi ít nói hẳn. May sao hôm nay gặp được cái con quỷ sứ nhà trời này cũng bớt đi được phần nào nỗi buồn. Nói chuyện với nó cũng át được nỗi đau vào trong lòng để nở 1 nụ cười không gượng ép, 1 nụ cười mà không chất chứa và ẩn sâu trong đấy là nỗi buồn đau!

Nhưng cười nhiều là gãy hàm, mà chẳng may gió độc bay qua là cứng miệng. Mà tôi cũng chẳng được cười nhiều đến vậy khi thấy mặt Đào Anh biến sắc nụ cười ròn tan thay bằng 1 bộ mặt méo xệch. Đôi môi không còn nở hoa mà chri là nhếch lên vì sợ hại. Đôi mắt là sự hoảng hốt kinh hoàng xen lẫn nỗi lo âu. Tôi quay lại, một toán học sinh bước vào. Thực ra tôi cũng không dám chắc là có phải học sinh không nữa …
« Chương TrướcChương Tiếp »