Tiếp nhận ký ức không mất bao nhiêu thời gian.
Tô Họa liền biết nguyên thân tên là Tô, cô ấy cùng họ không cùng tên, hiện nay 15 tuổi, vận mệnh lận đận, cha thì không thương, mẹ ruột bị ngốc, di nương thì xem như củ cải trắng.
Cô mười phần cảm thông cho Tô, mẹ ruột tuy là một kẻ ngốc, nhưng dựa vào bản năng của người làm mẹ, vẫn như cũ là một người mẹ tốt yêu thương con của mình, chỉ là việc bà ấy có thể làm quá ít.
Di nương La Diễm kia là một nữ nhân xấu, con trai của bà ta là Tô Hàng, con gái là Tô Mị cũng không phải là người tốt đẹp gì, thường xuyên giúp La Diễm ăn hϊếp bốn mẹ con A Tú.
La Diễm bất quá là một nha đầu giúp việc sau khi người tra cha Tô Cường của Tô làm ăn phát tài bất chính mua về, thành công leo lên giường của Tô Cường, sau khi sinh con trai Tô Thành, lại được mẹ của Tô Cường thích, hơn nữa còn ngấm ngầm cản trở mẹ con A Tú, dựa vào việc A Tú ngốc, không hiểu gì về việc trừng trị nô bộc trong nhà.
Trước kia, Tô cũng giúp A Tú chống lại La Diễm.
Nhưng khi cô 10 tuổi, bị Tô Thành nhỏ hơn cô 1 tuổi đánh vỡ đầu, khiến cô ấy trở nên ngốc nghếch, liền không giúp được điều gì cho A Tú.
La Diễm không ngừng muốn để Tô Cường hưu kẻ ngốc là A Tú, sau đó thay thế vào vị trí của A Tú, bởi vì chỉ có như vậy, bà ta mới có thể thoát khỏi nô tịch.
Nhưng Tô Cường và công công bà bà (bố mẹ chồng) không bỏ được tiền. Bởi vì hưu A Tú rất dễ còn không mất tiền, nhưng thú La Diễm nhất định phải đổi hộ tịch mới cho bà ta, bởi vì bà ta là do Tô Cường mua về, là thân phận nô tịch.
Đổi hộ tịch cho La Diễm, đại biểu cho việc Tô Thành, Tô Mị cũng đổi hộ tịch, từ nô tịch đổi thành lương tịch, ba người tốn gần ba lượng bạc a~. Cùng với La Diễm làm hôn thư một lần nữa, lại thêm 50 đồng.
Gia đình bình thường, 1 lượng bạc có thể để bọn họ sống một năm rồi.
Vì vậy Tô Cường lập tức cảm thấy không cần thiết lãng phí số tiền này.
Hưu A Tú, mặc dù trí thông minh của A Tú không đủ, nhưng A Tú xinh đẹp a~, trong thôn, người chưa có vợ rất nhiều, chỉ cần A Tú tự do, liền bị những người kia thú về nhà. Hắn đến lúc đó liền mất đi A Tú.
Loại buôn bán thua lỗ này, Tô Cường không làm.
Vì vậy, La Diễm ngay lập tức nghĩ biện pháp giải quyết bốn mẹ con A Tú.
Bà ta cảm thấy, loại bỏ đi bốn mẹ con A Tú, Tô Cường chỉ có nhi nữ của bà ta, đến khi đó hắn khẳng định sẽ giúp giải quyết vấn đề nô tịch của mẹ con bà ta.
Dù sao A Tú và Tô đều là kẻ ngốc, Tô Trăn sáu tuổi, Tô Uyển ba tuổi, việc gì cũng không làm được.
Không cho bọn họ ăn no, bọn họ sẽ luôn gầy như vậy, người trong thôn cũng không cảm thấy bọn họ bị bọn người La Diễm giày vò.
Bởi vì La Diễm bọn họ thường ở trong thôn gieo tin đồn, nói A Tú chỉ cần phát bệnh, liền giống như chó sói bảo vệ con, không cho bọn họ đến gần, càng không để cho người nhà cho mấy đứa trẻ ăn.
Vì vậy người trong thôn thấy cơ thể Tô Hoa, Tô Trăn, Tô Uyển gầy yếu, đều là do người phụ nữ điên là A Tú sai.
Lần này bán Tô Hoa cũng là một tay A Tú gây ra.
Tô Cường bị ngã làm đùi bị thương, nhưng trị bệnh cần 20 lượng bạc.
Thật ra, La Diễm thấy Tô Thành đã 14 tuổi rồi, sốt ruột việc hôn nhân của hắn, nhưng trong làng, nhà ai lại đồng ý cho khuê nữ nhà mình gả cho nô tịch, lại còn là nô tịch của nhà nông nghèo nàn.
Ở trong mắt người trong thôn, gả khuê nữ cho Tô Hàng còn không bằng gả con gái cho nô bộc của nhà địa chủ trên trấn còn có tốt hơn.
Vì vậy, La Diễm hoảng hốt, bà ta càng nóng ruột việc đổi nô tịch.
Ngay lúc La Diễm đang muốn kiếm tiền, liền nghe đồn thiếu gia Cố gia cần xung hỉ. Bà ta về nhà liền phát hiện Tô ngốc tử và Cố thiếu gia rất xứng đôi, liền lập tức đi tìm Cố gia đưa Tô ngốc tử đi.
Tô tự mình đồng ý gả đi xung hỉ.
Cô ấy là một người bị đánh vỡ đầu, khiến đầu óc trở trên không bình thường, bị La Diễm dụ dỗ mấy câu, chỉ cần cô đồng ý đi xung hỉ, liền để đệ đệ muội muội của cô ấy ăn no.
Tô làm sao lại không đồng ý đây.
Theo luật pháp của nước Tần, việc xung hỉ thành công sẽ khen thưởng tùy ý, nếu xung hỉ thất bại, Tô phải đi theo phu quân của mình.
Chỉ là người bình thường, sẽ không đồng ý đi xung hỉ.
Bốn mẹ con A Tú bị bắt nạt thê thảm, Tô Họa cảm thấy đã kế thừa thân thể và ký ức của Tô, liền giúp cô ấy hoàn thành việc chăm sóc thân nhân của cô ấy đi.
Sau này Tô Họa liền là tiểu Tô đáng thương rồi.
Bọn họ đối với bốn mẹ con A Tú không có một chút tình thân, một chút cũng không chiếu cố, lại còn đánh đập la mắng, đây là loại gia đình gì?
Ba mẹ con La Diễm càng không phải người thân của Tô, ba người này luận quan hệ, chỉ có thể xem là nô bộc mà thôi, nghĩ muốn làm thân thích, trước hãy xem thử luật pháp nước Tần rồi lại nói.
Thoát khỏi ký ức, nhớ tới vừa rồi đệ đệ Tô Trăn bị Tô Mị hùa vào làm cậu bé vấp ngã ở trên đất, Tô muốn trừng trị bọn họ.
Nhưng đáng tiếc, cô ấy lúc này cũng không có sức lực, chỉ có thể thúc giục gọi dị năng. Trên bàn tay mảnh khảnh toát ra nhiều giọt nước rất nhỏ, nhưng lượng nước không nhiều, căn bản không thể ngưng tụ thành lưỡi dao nước.
Dị năng hệ mộc càng bởi vì cơ thể của Tô bị hư nhược nặng nề, trong tay cũng không có hạt giống, cô hoàn toàn không có biện pháp thúc giục roi mây hoặc là khống chế cây cỏ đi tấn công người.
Dựa vào quyền cước, điều đó thậm chí còn tệ hơn.
Thân thể của Tô thật sự là bị kiệt quệ tới chết, linh hồn của cô ấy cũng không thể ngay lập tức mang tới năng lượng cần thiết cho cô.
Tay cô cào đôi chân yếu ớt, hít thở thật mạnh, làm sao để có thể vượt qua mặt hai người đánh xe này đi giáo huấn mẹ con La Diễm đây.
Tô nắm chặt nắm đấm, rất muốn vạch trần bộ mặt thật xấu xa của La Diễm trước mặt mọi người, muốn lao xuống và đánh bà ta, đánh nát bộ mặt giả bộ lương thiện của bà ta.
Tuy kích động nhưng Tô cũng biết cô không thể, bởi vì hiện tại cô quá yếu đuối rồi.
Nếu như xé rách mặt nhau, ai biết sau khi cô rời khỏi, ác phụ kia sẽ báo thù như thế nào lên mấy người A Tú, Trăn nhi, Uyển nhi.
Nhìn qua cửa sổ xe, Tô thấy được mẹ con La Diễm đang đứng trước cổng viện đang vui vẻ nói chuyện, bọn họ đang cảm thấy rất cao hứng vì thu hoạch ngày hôm nay.
Nhưng A Tú mất đi một người con, Tô có thể sẽ phải bồi táng, bọn họ (bọn La Diễm) căn bản không để trong lòng, bọn họ cười nói rất vui vẻ.
Tô nhìn xung quanh, trong đầu có chủ ý.
Tô nắm chặt tay, cắn chặt răng, thao túng những giọt nước vừa rơi trên đất lăn về phía trước.
Tô Mị đang nhảy nhót vui mừng đi vào nhà, bán kẻ ngốc kia đi vậy mà kiếm được 20 lượng bạc, nhà Cố địa chủ thật rộng lượng, bây giờ nhà bọn họ khẳng định là người có tiền nhất trong thôn, một lát nữa nhất định phải quấn lấy mẹ để mẹ mua bánh ngọt của Nguyệt Hiên Các cho cô ta.
Những giọt nước kia lăn đến dưới chân của Tô Mị rôi nhanh chóng ngấm vào trong đất, Tô Mị một cước giẫm lên một khối bùn ẩm ướt rồi trượt ngã.
Tô Mị không những ngã trên đất, đầu còn cắm vào bãi phân ngựa.
"Phì"
"Tô Mị ăn phân rồi."
"Ha ha ha, Tô Mị cắm đầu vào cục phân, thật là thối a~, thật là thối."
Đám tiểu hài tử bịt mũi, ghét bỏ phẩy tay.
"Mọi người đừng chơi cùng Tô Mị nữa, chơi cùng cô ta, trên người cũng sẽ trở nên thối đó."
Hài tử trong thôn nhìn thấy Tô Mị mất mặt, vỗ tay cười đùa, chạy khắp nơi nó cho mọi người cùng biết, người lớn trong thôn cũng không nhịn được chạy ra xem trò cười.
"Huhu, nương, con không nhìn được, nương, trong mắt của con toàn là phân dính chặt vào, rất là đau, con có phải hay không sẽ bị mù a~"
Tô Mị nhấc mặt ra từ đống phân ngựa, đưa tay lên gạt những thứ hôi thôi nhớp nháp trên mặt xuống, nhăn mặt khóc to.
***
Tác giả thật là ác nha~, cơ mà mình thích, hêhê.