Ăn xong một nồi lẩu, những người khác bắt đầu lục tục ra về.
Hứa Hân đứng ở trước cửa tiệm nhìn bóng của mình chiếu xuống mặt đường.
Lúc này Sầm Bắc Đình đẩy chiếc xe đạp màu đen ngừng lại ở trước mặt cô.
"Về thôi", một tay Sầm Bắc Đình đỡ đầu xe, hướng cô nhướng mày "Cậu còn đợi tôi đèo cậu về sao?".
Cặp mắt đào hoa đảo trên người Hứa Hân một lượt từ trên xuống dưới, còn đứng thử lên bàn đạp phía sau ước lượng, sau đó cậu nhỏ giọng: "Vừa mới ăn xong, nặng như vậy làm sao tôi đèo được"
Hứa Hân: "......"
Không có nữ sinh nào thấy vui vẻ khi bị người khác nói béo.
Hứa Hân tức giận đến mức muốn đấm Sầm Bắc Đình.
Hứa Hân nắm chặt tay, không phục biện minh "Tôi, tôi ăn rất ít mà!"
Sầm Bắc Đình cười đến ngửa người ra sau, "Ha ha ha!" Sau một lúc lâu mới đứng thẳng eo, cậu nghiêng đầu, buồn cười nhìn cô: "Cậu còn biết bản thân ăn ít? Mèo nhà tôi so với cậu ăn còn nhiều hơn, cậu là tiểu tiên nữ à, chỉ uống sương sớm, thịt không dám ăn, cái gì cũng chỉ gắp một đũa".
Hứa Hân chửi thầm, tôi bị tức đến no rồi, còn bụng đâu mà ăn?
"Cậu quản tôi." Hứa Hân tức giận nói.
"Được, được, được," Sầm Bắc Đình nhoài người nằm lên xe: "Cậu ăn không nhiều, nhưng mà tôi ăn rất no nha, ăn no không thể đạp xe, hay là cậu đèo tôi đi?"
Cậu dứt khoát ghé vào đầu xe nằm lên, muốn Hứa Hân đèo cậu về.
Hứa Hân thừa biết Sầm Bắc Đình sẽ chơi xấu mình, nhưng cô thật sự không có biện pháp đối đáp với loại diễn kịch này, Hứa Hân không thèm quan tâm nói: "Tôi mặc kệ cậu".
"Này này này," Hứa Hân quay người bước đi, Sầm Bắc Đình đẩy xe lập tức đuổi kịp.
Hứa Hân theo bản năng thả chậm bước chân, hai người một trước một sau biến thành sóng vai mà đi.
"Vì sao lúc nãy cậu không nói gì?" Sầm Bắc Đình đột nhiên hỏi.
"Cậu cho rằng ai cũng có thể lảm nhảm giống cậu sao? Hứa Hân tức giận hỏi lại.
"Thật ra cũng không phải," Sầm Bắc Đình nói, "Cậu ít nói, nhưng cũng không phải không chịu nói gì như vừa rồi."
Hứa Hân không nói chuyện, cô lại nghĩ tới chuyện vừa chạm mặt Ngô Nhạc Nhiễm.
Hứa Hân cùng Ngô Nhạc Nhiễm học cùng một tòa dạy học, nhưng cả hai không học cùng ban, cũng không có bạn bè chung, cơ hội đối mặt rất ít.
Cô thường xuyên nhìn thấy Ngô Nhạc Nhiễm cùng đám bạn bè của cô ấy trốn ở con ngõ phía sau trường học hút thuốc.
Váy Ngô Nhạc Nhiễm mặc rất ngắn, khó khăn lắm mới che qua đùi, dưới chân đi đôi bốt cao cổ, nghiêng người ngồi trên xe máy để lộ hai đùi vừa gầy vừa thẳng.
Cô ấy thích đi cùng đám bạn bè của mình đùa giỡn những học sinh ngoan trong trường, nhưng ngoại trừ Hứa Hân, thời điểm Ngô Nhạc Nhiễm nhìn thầy cô đều sẽ lạnh lùng quay đầu nhìn về hướng khác.
"Hôm nay," Hứa Hân chậm rãi nói: "Về sau có một đám người tới ngồi phía trước bàn chúng ta, đó là học sinh bên ban quốc tế, cậu có biết không?"
"Ai?" Sầm Bắc Đình hỏi.
"Ngô Nhạc Nhiễm." Hứa Hân nói, "Bọn họ đều biết cô ấy."
"Không quen biết." Sầm Bắc Đình đẩy xe, nhìn Hứa Hân đầy ý tứ, đi lùi lại, "Cậu biết?"
Hứa Hân không nói chuyện.
Cô nhấp môi, bản thân Hứa Hân cũng không thể giải thích được mối quan hệ giữa mình và Ngô Nhạc Nhiễm, một ngày nào đó, tất cả mọi người đều sẽ biết, chỉ khác nhau là ngày này sẽ tới sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng biết thì sẽ thế nào? Cô nghĩ rằng nếu Sầm Bắc Đình biết được chuyện này, cô hy vọng người nói cho cậu là chính bản thân mình chứ không phải là nghe từ những thông tin đồn đại vớ vẩn kia.
"Mẹ tôi là người tình của ba cậu ấy", Hứa Hân cố ý mở to mắt, khıêυ khí©h nhìn về Sầm Bắc Đình: "Mọi người đều đang bàn tán chuyện này, cậu không biết sao?"
"Không biết, trường học nhiều người như vậy, tôi làm sao có thể biết từng người được".
Sầm Bắc Đình không có phản ứng gì, một tay gãi gãi đầu: "Vậy các cậu không phải sẽ thành chị em à?"
"Ừ", Hứa Hân nói.
Cô cho rằng Sầm Bắc Đình chắc chắn sẽ nói gì đó, ít nhất sẽ là an ủi cô vài câu, hoặc không cũng sẽ nói vài lời khuyên nhủ--- không sao hết, đều là bạn học với nhau, không ai cười nhạo cậu.
Hoặc tệ nhất sẽ xoay người rời đi, sau đó nghe những lời đồn thổi từ người khác, mặc kệ chuyện của cô.
"Cũng chưa chắc", Hứa Hân đá viên đá vụn dưới chân: "Tôi cùng mẹ không hợp nhau".
"Ồ" Sầm Bắc Đình gật đầu, cậu dừng lại suy tư gì đó, lại hỏi: "Cậu cùng Ngô Nhạc Nhiễm ai lớn hơn?"
"Là tôi" Hứa Hân nói.
Sầm Bắc Đình kêu lên: "Ôi trời, vậy chẳng phải cậu sẽ nghe cậu ấy gọi mình là chị sao, có thấy mệt không."
Hứa Hân: "......" Mạch não này, cô không thể phản bác nổi.
Sầm Bắc Đình lại hỏi: "Vậy cậu sinh vào tháng mấy?"
"Tháng chín".
"Tháng chín?"Sầm Bắc Đình bỗng cười quái dị: "Ha, tôi so với cậu lớn hơn rất nhiều đó, tôi sinh tháng một, nào tới gọi một tiếng ca nghe thử, Sầm ca~"
"Cút" Hứa Hân cảm thấy tất cả sầu lo của mình đều quên hết, hướng Sầm Bắc Đình đạp một đạp vào cẳng chân.
Có đánh chết cô cũng không gọi Sầm Bắc Đình là anh trai, không thấy buồn nôn à?
"Gọi một tiếng đi mà." Sầm Bắc Đình cợt nhả mà nháo với cô.
"Không."
"Tôi cũng không bắt cậu gọi ba ba đâu."
"Sầm Bắc Đình cậu muốn chết!" Hứa Hân tức chết rồi, đuổi theo Sầm Bắc Đình muốn đánh người, cô cũng quên mất chính mình vừa phiền lòng chuyện gì.
Sầm Bắc Đình chính là có bản lĩnh như vậy, một giây trước còn làm bạn tức muốn chết, giây tiếp theo lại bị cậu đùa đến bật cười.
Đi theo cậu vĩnh viễn đều là cảm xúc mãnh liệt như vậy, như màu vàng tươi trên giấy, những màu sắc ảm đạm khác đều bị lu mờ.
Bọn họ chạy hết một con phố, hai người mệt đến rã rời.
Sầm Bắc Đình ngừng lại, khóe miệng cười tươi như cũ, cậu ngửa đầu lên nhìn ngôi sao trên trời: "Oa, hôm nay sao thật sáng."
Hứa Hân cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Ở nơi thành thị đầy khói bụi này làm gì có ngôi sao nào.
Cô hạ thấp ánh mắt, sau đó cái nhìn liền đâm vào đôi mắt của Sầm Bắc Đình.
Ánh mắt Sầm Bắc Đình tràn ngập ý cười, ôn hòa giống như nước, so với một dải ngân hà, ánh mắt của cậu đều sáng hơn bất cứ ngôi sao nào trên đó.
Hứa Hân nhìn đôi mắt này đến ngây người, cả người cả tâm luôn khắc chế mà trở nên lạnh lùng nay như bùng lên ngọn lửa khát vọng trong đêm khuya.
Thậm chí cô còn cảm thấy bối rối, vì sao con người này mỗi ngày đều có thể vui vẻ như vậy, liệu có thời điểm nào cậu sẽ lộ tâm trạng buồn rầu không?
Trước mắt xuất hiện hai con đường, một đường đi ra đường lớn nhiều xe tấp nập, một đường còn khác lại yên tĩnh, chập hẹp.
Cô nhanh chóng đánh tan suy nghĩ trong đầu.
Bản thân vì cái gì mà đi quản tâm trạng của Sầm Bắc Đình? Sầm Bắc Đình có lạnh chết cũng không phải chuyện của cô.
Hứa Hân quay sang hỏi Sầm Bắc Đình: "Cậu đi hướng nào? Tôi đi bên này."
"Tôi đi đường kia." Sầm Bắc Đình có chút thất vọng nói, cậu làm vẻ lưu luyến không rời vẫy tay chào tạm biệt Hứa Hân, sau đó đỡ xe đạp, xoay người đi về con đường khác.
Sau khi Sầm Bắc Đình đi khuất, Hứa Hân vẫn đứng chần chừ tại chỗ cũ, cô nhìn con ngõ nhỏ trước mắt, ngõ rất sâu, lại không có đèn, giống một con quái vật cắn nuốt người ta vào cái bụng không đáy của nó.
Cô giống như vừa tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp, phát hiện bản thân vẫn luôn bị bao trùm bởi màu đen u ám như vậy.
*
Thời điểm Hứa Hân trở về nhà, Lý Nguyệt Hoa đã chờ sẵn.
Bà mặc một chiếc áo dệt màu đỏ tay ngắn, dựa vào sô pha xem TV.
Ánh đèn chiếu xuống gương mặt không có lớp phấn dày che phủ, lập tức có thể nhìn thấy rõ làn da ở hai má chảy xệ cùng khóe mắt đầy nếp nhăn.
Lý Nguyệt Hoa đầu cũng không ngẩng, giơ điều khiển từ xa không ngừng ấn đổi kênh.
"Trở về rồi à" Bà nói
"Vâng" Hứa Hân ngồi xổm ở trước cửa tháo dây giày.
Cô nhìn ra tâm trạng của Lý Nguyệt Hoa hiện tại không tốt, ánh sáng từ TV chiếu lên mặt bà, trong TV có tiếng cười liên tiếp truyền ra nhưng trên mặt Lý Nguyệt Hoa không có một ý cười nào.
Hứa Hân chần chừ một chút, cô nhìn lướt qua tủ giày trống rỗng cùng phòng ốc bừa bộn chưa dọn dẹp liền biết nguyên nhân Lý Nguyệt Hoa không vui.
Hôm nay là thứ sáu, Ngô Kiến Quân không đến.
Ngô Kiến Quân rất giàu.
Ông ta có tướng ngũ đoản(*), cái bụng bia lớn, lại hói đầu, trong miệng lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu khó ngửi.
Mỗi thứ sáu hàng tuần, ông ta thường lái xe đến tìm Lý Nguyệt Hoa.
Tướng ngũ đoản: là tướng người có 5 bộ phận trên cơ thể đều ngắn.
Năm bộ phận này có thể là đầu, mặt, tay, chân và thân người.
Dù bạn là nam nữ hay khi sở hữu tướng ngũ đoản phải có 5 bộ phận (đầu, mặt, tay, chân và thân) đều ngắn.
Năm phần ngắn này phải có sự cân đối và hài hòa tại nên một tướng mạo đặc biệt và quý tướng.
Mỗi tuần đền ngày này, Lý Nguyệt Hoa đều đặc biệt cao hứng, bà sẽ mặc một bộ sườn xám chiết eo, đứng trước gương đặt ở đầu giường dùng phấn tán trên mặt đến mức trắng bệch, đôi mắt đầy viền thâm cùng nếp nhăn cũng bị phấn phủ cho láng mịn, sau đó xịt nước hoa rẻ tiền, xách cái ví nhỏ màu đen ra khỏi cửa, dẫm lên đôi giày cao gót lộc cộc đi ra ngoài một mạch đến lúc trời sáng mới quay về.
Có đôi khi hai người bọn họ sẽ làm trò trong phòng ngủ, thường không lâu lắm, dài nhất cũng chỉ mười phút.
Phòng ốc được xây dựng từ lâu nên cách âm không tốt, lầu trên lầu dưới có người ho khan cả khu đều có thể nghe thấy.
Vì vậy mà thím Ngô dưới lầu luôn mắng Lý Nguyệt Hoa là kỹ nữ rẻ tiền.
Hôm nay là thứ sáu, Ngô Kiến Quân trước đó đã nói sẽ đưa Lý Nguyệt Hoa đi tham dự một bữa tiệc lớn, nhưng gần đến giờ lại gọi điện đến nói loanh quanh muốn hủy buổi hẹn vì con gái ông ta đang bị ốm.
Ngô Nhạc Nhiễm chính là chướng ngại lớn nhất giữa Ngô Kiến Quân và Lý Nguyệt Hoa, thiếu nữ ở tuổi 18 thường rất ương bướng, lại không có ai quản thúc, vì vậy cô ấy luôn làm ra rất nhiều chuyện phiền phức.
Thậm chí có một lần Ngô Kiến Quân đi công tác trở về, ông ta đã đặt bàn ở khách sạn tính mời hai mẹ con họ ăn cơm, kết quả Ngô Nhạc Nhiễm không nói không rằng dùng dao cắt một đường trên cổ tay, cuối cùng phải vào nhập viện vì mất máu.
Bị bệnh? Nha đầu kia thì có thể bị bệnh gì? Trong lòng có bệnh biếи ŧɦái thì có.
Thời điểm nhận được điện thoại của Ngô Kiến Quân, gương mặt được trang điểm kỹ càng của Lý Nguyệt Hoa lập tức trắng bệch, bột nước rẻ tiền đắp lên mặt tạo thành từng vệt loang lổ.
Bà nắm chặt điện thoại, răng nghiến chặt như muốn cắn nát cả lợi, bộ móng tay tinh xảo mới làm cắm vào lòng bàn tay như sắp gãy đến nơi.
Lý Nguyệt Hoa biết con bé kia đang thị uy với bà--- đây là ba của tôi, là chồng của người khác, bà có làm cách gì cũng không đoạt được.
"Lần trước Ngô thúc tới cho con bao nhiêu tiền?" Lúc Hứa Hân đi qua sô pha, Lý Nguyệt Hoa đem điều khiển đang cầm trong tay ném lên bàn trà.
Hứa Hân dừng lại, quay đầu nhìn Lý nguyệt Hoa.
Lý nguyệt Hoa ôm hai tay trước ngực hỏi: "Bao nhiêu?"
"500?"
"Một ngàn?"
"Hơn một ngàn?"
Lông mày Lý Nguyệt Hoa dựng đứng lên, hướng Hứa Hân nói những lời cay nghiệt: "Mày cầm số tiền này mà không biết xấu hổ sao? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, miệng ngọt một chút, cười nhiều lên.
Nhưng mày có làm không? Sao mày luôn làm người khác chán ghét như vậy, ai có thể yêu thích nổi mày?
Bà ta đưa tay về phía Hứa Hân: "Mau đưa tiền cho tao".
"Không".
Hứa Hân quay lại trừng mắt nhìn Lý Nguyệt Hoa, giọng như chém đinh chặt sắt nói "Tiền này là của con".
Cơn giận của Lý Nguyệt Hoa lập tức bùng nổ, bà đứng thẳng dậy, chỉ vào mặt Hứa Hân: "Mày vừa nói cái gì? Đây là thái độ nói chuyện với mẹ ruột sao?"
Một tay bà chống eo, tay còn lại chỉ vào Hứa Hân: "Mày cho rằng tiền kia là ông ta thật sự cho mày? Đó là nể mặt tao, mày nghĩ một đứa lúc nào cũng câm như hến có thể khiến ông ta thấy vui vẻ mà chìa tiền ra sao, Ngô thúc không chê mày là may rồi, cả ngày làm mình làm mẩy, ai thiếu nợ mày?"
"Mày chỉ là một đứa con nít ranh, cầm nhiều tiền như thế làm gì?"
"Con có việc cần đến" Hứa Hân nói.
"Mày cần tiền làm gì? Mau nói mày cần tiền làm gì?"
Hứa Hân không nói lời nào, bướng bỉnh đứng im tại chỗ.
Lý Nguyệt Hoa đột nhiên im lặng, bà không nói một lời đi thẳng về phòng của Hứa Hân.
"Mẹ định làm gì?" Hứa Hân lớn tiếng nói.
Lý Nguyệt Hoa đã vọt vào phòng của Hứa Hân, bà kéo ra một cái hộp đựng đồ dưới bàn học của cô
Hứa Hân thét chói tai nhào tới, "Mẹ dựa vào cái gì mà động vào đồ của con?"
"Chỉ bằng tao là mẹ mày!"
Lý Nguyệt Hoa giơ cái hộp lên cao, đồ vật trong hộp lần lượt rơi xuống đất.
Bên trong đựng những món đồ chơi của Hứa Hân khi còn bé, một con ếch nhỏ có thể tháo lắp linh kiện, một con mèo nhung phát nhạc, đồ lưu niệm của McDonalds, tất cả đồ vật đều là ba Hứa tặng cho cô.
Chúng làm cô nhớ tới thời điểm ba Hứa còn sống, cô cũng được cưng chiều như bao đứa trẻ khác, có đồ vật gì tốt, chỉ cần cô thích, thậm chí đến sao trên trời ba Hứa cũng mang xuống cho cô.
Cuối cùng ở dưới đáy của chiếc hộp, một tập tiền giấy màu đỏ rơi xuống rải đầy trên giường.
Trên mặt Lý Nguyệt Hoa hiện lên vẻ trào phúng, liếc Hứa Hân: "Mày đừng tưởng tao không biết trong lòng mày suy nghĩ cái gì, mày là do tao sinh ra, tao còn không biết? Hiện tại mày tích cóp tiền chính là muốn rời khỏi đây!"
Bà ta nắm lên mấy tờ tiền, lớn giọng mắng: "Mày chờ không kịp rồi phải không, muốn thoát khỏi đây như vậy, sớm lừa tao tiết kiệm tiền.
Mày nghĩ cánh mày đủ cứng rồi đúng không, được, vậy mày cút đi, hiện tại cút ra ngoài mà đi tìm ba mày đi, cút!"
Một tiếng gào này dường như đánh thức hai người.
Cô đã sớm không còn ba rồi.
Lý Nguyệt Hoa quang hộp giấy đi, đột nhiên bật khóc, bà ngồi ở mép giường, hai tay ôm mặt, nước mắt từ khóe mi chảy xuống từng dòng, theo ngón tay thấm ra bên ngoài, "Con muốn mẹ phải làm sao? Mẹ phải làm sao bây giờ?
Bà lải nhải oán giận: "Con cho rằng mẹ sống như vậy sung sướиɠ lắm sao?"
"Mẹ muốn cho con một cuộc sống tốt hơn bây giờ, mẹ làm vậy là sai sao?"
"Con cho rằng mẹ còn có đường khác để đi sao?"
Bà vĩnh viễn sẽ không để Hứa Hân biết trước đây bản thân đã làm việc trong phân xưởng đầy bụi khổ cực thế nào.
Loại bụi đó khẩu trang không thể nào lọc hết, từng ngày chui vào khí quản tích tụ một lượng lớn trong phổi làm lá phổi của bà bị huỷ hoại trầm trọng.
Ở nơi nhà xưởng, âm thanh máy móc vang lên ầm ầm, bọn họ làm việc theo dây chuyền giống như một cái máy thực hiện gia công linh kiện, làm được một cái linh kiện sẽ tính hai điểm ngày công, nhận được 3 tệ.
Trong đó linh kiện tốt, hỏng lẫn lộn, hôm nào lấy được cái tốt thì có thể nhanh chóng hoàn thành công việc, nhưng nếu xui xẻo lấy phải cái hỏng thì thời gian sẽ bị kéo dài rất lâu.
Vì vậy trong nhà xưởng, công nhân vì muốn tranh đoạt linh kiện, kiếm nhiều tiền công hơn mà ngáng chân nhau, kéo bè kéo cánh.
Hứa Hân không hiểu, nếu bà có thể nắm chắc được Ngô Kiến Quân thì cuộc sống sẽ không cần vất vả như vậy nữa.
Bà thà hầu hạ, lấy lòng một người vẫn còn tốt hơn nếm lại tư vị bị mọi người dẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Hứa Hân đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô nhìn Lý Nguyệt Hoa đang ngồi khóc bên cạnh mép giường nhỏ của mình, giống như muốn trút hết thương tâm, đau khổ trong nửa đời người.
Cô đột nhiên phát hiện Lý Nguyệt Hoa dường như đã già, bà năm nay mới bao nhiêu? Hai mươi tuổi bà sinh ra Hứa Hân, năm nay cũng sắp 40 rồi.
Cô biết, Lý Nguyệt Hoa chính là muốn tìm một nơi để trút giận, người trưởng thành đều như vậy, có quá nhiều chuyện khó khăn, nhưng bà không thể giận các công nhân khác trong nhà xưởng, không thể trút lên người Ngô Kiến Quân, càng đừng nói đến người chồng đã mất từ lâu.
Bà chỉ có thể tuyệt vọng bắt lấy cây rơm cứu mạng là Hứa Hân.
Nghe tiếng khóc của Lý Nguyệt Hoa, Hứa Hân không nói một lời.
Cô ngồi xổm trên mặt đất nhặt lên từng tờ tiền mặt, xếp một tập mười tờ, dùng dây chun buộc chặt lại..