- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Thời Gian Rảnh Thì Cùng Nhau Ngắm Sao
- Chương 5: "Tớ gửi cho anh ấy một bức thư tình."
Có Thời Gian Rảnh Thì Cùng Nhau Ngắm Sao
Chương 5: "Tớ gửi cho anh ấy một bức thư tình."
Trước khi đi ngủ, Hứa Ngư Sơ nhìn lướt qua tài khoản của mình, phát hiện Thẩm Lạc Trí đã gửi cho mình rất nhiều tiền.
".... Ngày mai không ra ngoài chơi, thì không xứng đáng với số tiền này rồi." Hứa Ngư Sơ nhỏ tiếng thì thào nói.
Ngày hôm sau.
Hứa Ngư Sơ hẹn Hoàng Tư Hàm, cô ấy là bạn cùng phòng đại học thân nhất của cô.
Bọn họ hẹn nhau ở Lí Tam Nhai, con đường nổi tiếng về mua sắm và giải trí trên mạng. Nói là một con đường, thực ra thì lấy con đường này làm trung tâm, đã xây dựng một khu trung tâm mua sắm và tiêu dùng với diện tích lớn.
Người đến người đi có rất nhiều, Hứa Ngư Sơ và Hoàng Tư Hàm vừa đi dạo vừa nói chuyện.
"Truy tinh thành công có cảm giác như thế nào? Hôm qua anh ấy theo dõi và bình luận cậu đều đã lên cả hotsreach rồi!" Hoàng Tư Hàm không kìm được tâm tình kích động, "Hai người cũng đã hợp tác rồi! Sao không nói với tớ thế!! Cậu biết tớ là fan nhan sắc của anh ấy mà!!"
Hứa Ngư Sơ vô tội nhìn qua cô, "Hôm qua lúc mình đi ăn, thì mới biết anh ấy sẽ tham gia diễn xuất."
"Tớ không cần biết!" Hoàng Tư Hàm nói, "Sau này cậu vào đoàn phim còn có thời gian mấy tháng để gặp anh ấy, bây giờ cũng đã theo dõi lẫn nhau rồi! Cậu phải xin được cho tớ một tấm ảnh có chữ ký, tốt nhất là còn có chữ TO!"
Hứa Ngư Sơ đυ.ng vào cô ra hiệu OK.
"Gần đây tớ lại trèo tường trở về với Thời Khâm rồi." Hoàng Tư Hàm nói với vẻ mặt đau khổ, "Tớ xem như là phát hiện rồi, điểm cuối cùng của giới giải trí này là Thời Khâm chết tiệt! Mỗi lần tớ fan người khác thì chưa đến ba tháng liền trèo trở về... không nói lên lời."
Hoàng Tư Hàm là bạn cùng phòng đại học của Hứa Ngư Sơ, hai người bắt đầu từ năm nhất đã rất thân. Cô là một cẩu nhan có tiếng, lúc năm hai Hứa Ngư Sơ truy tinh Thời Khâm, cô cũng cùng truy theo.
Không giống fan tử trung yêu thích Thời Khâm như Hứa Ngư Sơ, cô ấy là đảng bác ái cẩu nhan, chỉ cần có soái ca mỹ nữ mới xuất hiện, cô ấy sẽ nhất thời trèo tường qua yêu thích những người đó một chút.
Chỉ là cho dù cô ấy đã trèo tường, qua một khoảng thời gian sẽ đều trèo trở lại tường của Thời Khâm.
Dùng nguyên văn của Hoàng Tư Hàm, chính là: Tớ thật sự không có cách nào chỉ vì một Thời Khâm, mà buông bỏ người đẹp của một thảo nguyên lớn được! Thế nhưng... anh ấy đúng thật là rất đẹp trai, nhìn người khác lâu rồi, lại nhìn qua anh ấy, liền bị nhan sắc hút xuống hố.
Lúc Hứa Ngư Sơ đang nghĩ về chuyện gửi trả lại chiếc áo khoác, có thể thuận tiện đưa một món quà cảm ơn. Có thể dùng danh nghĩa chính đáng, để che đậy dụng ý khác của bản thân.
Đưa chính diện, còn sợ Thời Khâm sẽ trực tiếp từ chối, nhưng bây giờ gửi đến công ty của anh, có lẽ sẽ không trả lại cho cô nữa.
Hôm qua cô đã nghĩ rất lâu, quyết định sẽ mua cho anh một cặp khuy măng sét, đến lúc đó trực tiếp khâu lên tay áo, hoặc là để trong túi áo, đều xinh xắn và thuận tiện.
Bọn họ đến một cửa hàng khuy măng sét. Nhìn thấy Hứa Ngư Sơ đang nghiêm túc chọn lựa, Hoàng Tư Hàm tùy tiện hỏi: "Chọn cho anh trai của cậu sao?"
Hứa Ngư Sơ sửng sốt, ".... Hả, ừm."
Đúng rồi. Suýt nữa là cô quên mua cho anh trai.
Hứa Ngư Sơ rất nhanh đã chọn cho Thẩm Lạc Trí một cặp khuy măng sét màu xanh lam sang trọng và tinh tế, đến lúc chọn cho Thời Khâm, cô không thể quyết định được.
"Không phải đã chọn xong rồi sao?" Hoàng Tư Hàm đi qua, nhìn vào chiếc khuy măng sét màu xanh lam trong tay của Hứa Ngư Sơ.
"À, tớ vẫn muốn chọn thêm một cặp." Hứa Ngư Sơ cân nhắc, rốt cuộc Thời Khâm hợp với phong cách nào.
Cô xem rồi lại xem, chọn trúng một đôi khuy băng sét bằng men tourbillon tròn. Cảm giác cơ giới và tính xung kích đều rất mạnh.
Phối hợp với màu men sặc sỡ, kiểu dáng đặc biệt, màu sắc đậm lại bắt mắt.
Nó khá phù hợp với tính cách của anh, Hứa Ngư Sơ nghĩ.
Lúc thanh toán, Hoàng Tư Hàm nhìn thấy cô cầm khuy băng sét, nghi ngờ hỏi: "Anh trai của cậu thương mại như thế, cảm giác của chiếc tourbillon này khá cool, liệu anh của cậu có thích không?"
Hứa Ngư Sơ thanh toán xong, cười ranh mãnh với Hoàng Tư Hàm, "Cái này không phải là của anh tớ! Đợi đến lúc ăn cơm tớ sẽ nói với cậu!"
.....
Tiệm lẩu.
Biết được chuyện của Hứa Ngư Sơ và Thời Khâm ở bữa tiệc tối qua, Hoàng Tư Hàm trực tiếp cười lên, "Thật hay giả vậy? Tớ còn cho rằng chuyện trước đây anh ta đánh người là giả, không ngờ rằng lại anh dũng như thế?"
"Nhưng mà--"
Hoàng Tư Hàm nhìn qua Hứa Ngư Sơ, "Cậu thật sự thích Thời Khâm như thế sao? Cậu mưu đồ gì chứ... cậu gia nhập vào giới cũng không phải thời gian ngắn đúng không? Không phải đều nói giới giải trí là một vòng tròn, người tiến vào trên cơ bản đều quen biết không phải sao?"
"Cậu thích anh ấy như thế, thì để anh trai của cậu đi triển khai, hoặc là tìm một cơ hội, có lẽ đã quen anh ấy từ lâu rồi đúng không? Hà tất gì đến bây giờ mới hợp tác phim điện ảnh..."
Hoàng Tư Hàm không hiểu. Nói Hứa Ngư Sơ thích Thời Khâm? Biểu hiện của cô ấy không giống như là fan.
So với việc lúc đó cô mê luyến Thời Khâm, trong bàn sách toàn bộ đều là hành vi xung quanh tự tạo của Thời Khâm, còn Hứa Ngư Sơ điềm tĩnh giống như là một người không liên quan, không vào câu lạc bộ fan cũng không gia nhập nhóm, giống như chỉ là fan qua đường mà thôi.
Giống như cô tiến vào giới làm biên kịch, ít nhiều cũng có một số danh tiếng, theo lý mà nói cô có cơ hội chủ động làm quen với Thời Khâm, thế nhưng đợi đến bây giờ, cô mới thực sự có lần hợp tác đầu tiên với Thời Khâm.
Có lẽ Hứa Ngư Sơ không thích Thời Khâm... lại hoàn toàn không giống.
Cô sẽ xem tác phẩm của Thời Khâm, phỏng vấn và chương trình, biết thứ mà anh ấy thích, cũng sẽ thỉnh thoảng xem lịch trình của anh, biệt hiệu trên weibo cũng giống như đa số các fan khác, la hét share lại nhan sắc trên weibo.
Thậm chí, sự yêu thích lâu dài lại kiên định của cô kéo dài đến tận bây giờ.
Khi hỏi cô ấy đã có người mình thích chưa, Hứa Ngư Sơ luôn luôn trả lời là: "Thời Khâm đó. Tớ thích anh ấy."
Khi nói về anh, ánh mắt rất sáng, là thật sự rất thích anh.
Hoàng Tư Hàm không hiểu, có kiểu truy tinh như thế sao? Nhưng trên đời có ngàn vạn cách thích, xoay vòng lặng lẽ yêu thích hình như cũng không tính là chuyện lạ.
Hứa Ngư Sơ đang gắp sợi đậu phụ khô, động tác của cô dừng lại, sợi đậu phụ khô thuận thế rơi vào trong nồi lẩu đang cuồn cuộn.
Nghĩ gì đó, cô cong miệng lên cười rạng rỡ nhìn qua Hoàng Tư Hàm, "Tớ rõ ràng như thế, cậu lại không nhìn ra tớ đang mưu đồ gì với anh ấy sao?"
"Mặt?" Hoàng Tư Hàm thăm dò nói.
"Vậy chắc chắn là," Hứa Ngư Sơ "ừm" một tiếng, "mưu đồ người này rồi."
Hoàng Tư Hàm sặc một tiếng, "Cậu muốn theo đuổi Thời Khâm sao? Theo đuổi?"
Cô nói chữ "theo đuổi" vừa gắt vừa nặng.
Hứa Ngư Sơ gật gật đầu.
"....." Hoàng Tư Hàm có chút mịt mờ lướt qua, "Không phải, vậy cậu... năm 2 đã thích anh ấy? Lúc đó Thời Khâm còn chưa tốt nghiệp, sao cậu lại không đi theo đuổi anh ấy chứ?"
Hai cô và Thời Khâm đều học ở Đại học Bắc Kinh, Thời Khâm lớn hơn họ hai khoá, bọn họ học năm 2, anh đã là năm 4.
Thời Khâm xuất đạo cũng là sau khi tốt nghiệp, nếu như Sơ Sơ thật sự thích Thời Khâm, hoàn toàn có thể theo đuổi trong lúc còn ở trường.
Bây giờ thân phận trong giới giải trí đã thay đổi, muốn có được quan hệ với soái ca soái muội, không còn dễ dàng như thế nữa.
Hứa Ngư Sơ rũ mắt xuống, không nói chuyện, một lúc sau, mới nhẹ tiếng nói: "Sao cậu biết, tớ chưa từng theo đuổi."
Hoàng Tư Hàm: "?"
Hứa Ngư Sơ từ từ nâng mắt lên, "Tớ gửi cho anh ấy một bức thư tình, bị từ chối rồi."
"Hả??????"
.....
Nồi lẩu này, hai người họ ăn hơn hai tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian, nói chuyện còn nhiều hơn là ăn.
Buổi chiều đi dạo, bọn họ đã mua mấy bộ quần áo, sau khi hai người đi ăn lẩu, trên người đều lẫn vị lẩu, cuối cùng đều thay bộ quần áo đã mua.
Hoàng Tư Hàm không ở lại quá lâu, công ty thực tập tạm thời có việc nên đã gọi cô trở về, liền để Hứa Ngư Sơ đi dạo một mình.
Hứa Ngư Sơ cũng chuẩn bị quay lại tiệm giặt khô để lấy áo vest của Thời Khâm, sau đó sẽ để khuy măng sét và chứng minh thư vào trong túi áo rồi gửi lại.
Trên xe taxi trở về, cô nhận được tin nhắn trên weixin của Hoàng Thi Hàm.
【Tư Hàm: [Ảnh]】
【Tư Hàm: Bây giờ cậu vẫn đang ở Lý Tam Nhai không? Hôm nay Thời Khâm có lịch trình, cậu có muốn đi xem không?】
Hứa Ngư Sơ mở ảnh ra, đó là weibo của một trạm tỷ đang tổ chức tiếp ứng. Hôm nay Thời Khâm phải bay đến Tây An, bên đó có hoạt động trực tuyến.
【Tư Hàm: Không phải cậu nói chứng minh thư và áo khoác đều để ở chỗ cậu sao? Không mang theo chứng minh thư thì sẽ rất phiền phức đúng không?】
Chứng minh thư...
Hứa Ngư Sơ vừa sờ, chứng minh thư của anh đang bị cô để trong túi của mình, đang đặt nó chung với chứng minh thư của mình.
Hoàng Thi Hàm bên này vẫn đang liên tục gửi tin nhắn:
【Tư Hàm: Sơ Sơ, tớ cảm thấy nếu như cậu thực sự thích anh ấy, thì nên tranh giành thêm nhiều cơ hội... đừng có ngốc nghếch lại đợi thêm 2 năm, cậu không chủ động, thì hai người có câu chuyện rắm!】
Từ khi biết Hứa Ngư Sơ thích Thời Khâm, Hoàng Tư Hàm liền dốc sức cổ động Hứa Ngư Sơ hành động.
【Tư Hàm: Hơn nữa cậu cũng rất xinh đẹp, cũng có tài hoa, cậu sợ gì chứ! Cậu cứ xem như là thuận tiện tiễn tớ lên máy bay có được hay không? Cậu giả vờ là tớ sắp bay rồi, cậu đi tiễn tớ ra sân bay có được hay không?】
.....
.....
Sau khi Hứa Ngư Sơ gửi lại một meme cho cô, liền quay sang hỏi Thời Khâm.
【Ngư: Hôm nay anh có lịch trình, phải bay đến Tây An sao?】
Sau một lúc bên đó trả lời:
【Time: Ừm.】
【Ngư: Vậy anh không đem theo chứng minh thư, có thể đăng ký vé sao?】
【Time: Không sao, làm một chứng minh thư tạm thời để chứng minh là được, không phiền phức.】
Hứa Ngư Sơ nhìn vào chứng minh thư của Thời Khâm đang ở trên tay.
Bên cạnh một chuỗi thông tin, tấm ảnh khuôn mặt anh tuấn của anh vào mấy năm trước so với đường nét và lông mày hiện tại có chút non trẻ, lại có chút buông thả kiêu ngạo và cố chấp, tràn qua màn hình mà đến.
Giống như một dã khuyển bán thuần dưỡng, có một loại nóng nảy không thể kìm chế đối với máy ảnh.
Giống như trước khi thi đại học, khi cô hưng phấn chạy qua và đứng trước mặt anh nói "thi đại học thuận lợi".
Khi nhìn thấy bóng lưng của anh, hét lên tên của anh, cô tràn đầy yêu thích. Thế nhưng khi nhìn thấy anh xoay người lại, giữa lông mày nóng nảy không kiên nhẫn, lúc đó cô liền sững sờ.
Mà khi đối phương nhìn thấy cô, rõ ràng cũng sững sờ, "Sao lại là cậu?"
Hôm đó Hứa Ngư Sơ đứng dưới ánh hoàng hôn trước cổng trường, nhìn vào mắt anh, thật lâu sau, cô mới cười lên, "Chính là tớ đây."
"Còn nhớ tớ không?" Cô đi bước lớn về phía anh, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh, sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh hoảng loạn rồi nhìn qua hướng khác, cô lại lấy ra băng cá nhân hình gấu trúc đưa cho anh, "Chính là cái này, nhìn trúng cậu, còn nhớ không?"
Hứa Ngư Sơ nhìn thấy vẻ mặt của anh không được tự nhiên, sờ sờ vào gáy, "Ừm, sao thế?"
.....
.....
Bàn tay đang nắm chặt của Hứa Ngư Sơ dần dần tăng sức lên, cô nói với bác tài xế: "Chú ơi, làm phiền chú rồi, bây giờ đến sân bay ạ."
"Được."
.....
.....
Hứa Ngư Sơ nhét vào tay anh một quả lớn táo và một miếng băng cá nhân hình gấu trúc rất nhỏ.
Đôi mắt long lanh cười cười nhìn vào anh: "Ngày mai thi tốt nhé!"
Thời Khâm nhìn vào quả táo trong tay, lại nhìn qua cô gái đang dứng dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời đang lặn, thật lâu cũng không nói gì.
Gió thổi qua, cây long não xào xạc bên cổng trường.
Thật lâu sau, đầu của anh chuyển lại, vành tay hơi đỏ lên, dùng âm thanh mũi rất nhẹ "ừm" một tiếng, "Cảm ơn."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Thời Gian Rảnh Thì Cùng Nhau Ngắm Sao
- Chương 5: "Tớ gửi cho anh ấy một bức thư tình."