Chương 28: Chỉ là thích kiểu như fan, cũng không sao cả.

Thời Khâm ngồi trong phòng chờ VIP, cứ cách vài phút lại mở điện thoại lên để xem có tin nhắn hay không.

Đỗ Cảnh rót cho anh ly nước ấm, trực tiếp ngồi xuống ở đối diện anh, “Vẫn đang đợi tin nhắn của Hứa Ngư Sơ sao?”

Bắt đầu từ lúc Hứa Ngư Sơ lên máy bay ngày hôm nay, anh vẫn luôn đợi Hứa Ngư Sơ gửi tin nhắn cho anh, vẫn luôn đợi cho đến bây giờ.

Xem biểu cảm, hẳn là Hứa Ngư Sơ vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.

Đã gần một tiếng cách lúc anh hỏi Hứa Ngư Sơ đã đến hay chưa, chắc chắn là cô đã nhận được rồi, nhưng không trả lời.

Thời Khâm tắt màn hình điện thoại đi, kìm nén sự bồn chồn đang liên tục tăng lên, cầm lấy ly nước ấm, nhỏ tiếng nói với Đỗ Cảnh: “Cảm ơn.”

Uống nước ấm xong lại không nhịn được mà xem điện thoại, rất lâu sau, trực tiếp dựa vào ghế, nhắm mắt lại, có chút nghi ngờ mà nói, “Tôi chỉ là có chút không hiểu lắm.”

Nói xong, anh đột nhiên ngồi bật dậy, nghiêm túc mà hỏi Đỗ Cảnh, “Anh cảm thấy, cô ấy có thích tôi hay không?”

“…..” Đỗ Cảnh có chút bất lực, “Thích thì chắc chắn là có, nhưng người ta bình tĩnh hơn cậu rất nhiều.”

Lúc này mới bao lâu chứ, bên phía Hứa Ngư Sơ có phản ứng gì thì Đỗ Cảnh không biết, nhưng phản ứng của Thời Khâm có thể gọi là vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên.

Ánh mắt của Thời Khâm sáng lên, “Anh cũng cảm thấy cô ấy thích tôi, đúng không.”

Lại tự lẩm bẩm, “Nhưng mà, sao tôi lại cảm thấy… hình như cô ấy chỉ có hảo cảm với tôi?”

Đỗ Cảnh lắc đầu, nhìn thấy anh không hề nghe lọt câu nói phía sau của mình, nhưng cũng giải thích nói: “Có thể… lúc trước xem cậu là thần tượng, tâm thế nhất thời chưa xoay chuyển lại?”

Hàng mi của Thời Khâm rũ xuống, cặp mắt u tối lạnh lùng đột nhiên trở nên kiên định, “…. Vậy thì cứ từ từ đến đi.”

Chỉ là thích kiểu như fan, cũng không sao cả.

Đỗ Cảnh lại nhận được tin nhắn của nhà sản xuất chương trình tống nghệ ngày hôm qua, anh nhanh chóng liếc nhìn qua kế hoạch cụ thể mà bên kia gửi đến, “Gần đây Orange TV đang thực hiện một chương trình thể loại trải nghiệm nhập vai《Mùa Cam》, mời những người nổi tiếng ở các lĩnh vực khác nhau cùng trải nghiệm theo chủ đề, bạn có muốn đến không? Khoảng từ một ngày đến ba ngày.”

“Gần đây không phải là sống chậm gì cả, không phải là có rất nhiều chương trình tống nghệ như thoát khỏi mật thất, gϊếŧ kịch bản sao? Bọn họ đã phân tích và tối ưu hóa, nghe nói rất đáng xem, cộng thêm va chạm nhiều lĩnh vực, rất thú vị.”

Gần như là không hề suy nghĩ, Thời Khâm trực tiếp từ chối, “Anh biết đó, từ trước đến giờ tôi không tham gia tống nghệ.”

Thời Khâm chưa từng xuất hiện trong chương trình tống nghệ, bởi vì anh cảm thấy diễn viên thì nên tập trung vào nhân vật, phơi bày ra cuộc sống của họ, khi tính cách cá nhân của diễn viên quá sâu sắc, thì quần chúng sẽ rất khó hòa mình vào nhân vật.

Nhưng tống nghệ lần này, có chút khác biệt.

Đỗ Cảnh trầm ngâm một tiếng, “Chỉ là bọn họ đề nghị mời dàn diễn viên cũng khá tốt. Đạo diễn Vũ Chấn cũng có tên trong danh sách, nói không chừng sau khi quay 《Đường biên giới màu trắng》xong, ông ấy cũng sẽ tham gia.”

Sau khi Thời Khâm suy nghĩ lại lần nữa, vẫn từ chối, “Tôi không muốn bộc lộ bản thân quá mức ở trước mặt của công chúng. Quay phim đã đủ rồi.”

Các minh tinh hoặc là diễn viên đứng dưới ánh đèn sân khấu, bản thân vốn đã phải từ bỏ một phần quyền riêng tư của mình.

Hai năm vào trong giới giải trí này, sự chú ý của mọi người giống như là ánh sáng ở phía sau lưng, mặc dù anh không để ý đến ánh mắt và phê phán của mọi người, nhưng sự ngột ngạt do sự riêng tư mang đến vẫn khiến cho anh không thoải mái, anh lại càng không muốn tham gia chương trình thể thể hiện bản thân, sau đó lại bị hỏi đến sự trải nghiệm trong 24 năm trước đó của mình.

Đỗ Cảnh gật đầu, cũng không nói nhiều nữa, cúi đầu mà khéo léo từ chối lời mời.

.....

Nửa tiếng sau, sân bay phát thông báo, Thời Khâm đứng dậy chuẩn bị đi lên máy bay.

Lúc đi ra khỏi phòng chờ, Thời Khâm liếc mắt nhìn qua hai tay trống không của Đỗ Cảnh, “Ly nước của tôi anh để ở đâu rồi?”

“Tôi nói này, chúng ta có thể nói nhỏ một chút không? Cậu cầm chiếc ly có kiểu dáng giống như của Hứa Ngư Sơ, không phải là sợ người khác không biết cậu và Hứa Ngư Sơ có gì đó chứ?” Đỗ Cảnh đỡ trán, không nhịn được mà khuyên ngăn.

Thời Khâm sững người lại, nghiêng đầu nhìn qua anh ta, “Rất rõ ràng sao?”

“Vô cùng!” Đỗ Cảnh nhấn mạnh từng chữ, “Lần này quay về đoàn phim, nhìn thấy ly nước đôi của hai người, mặc là là do cậu đơn phương mua... muốn không nhìn ra cũng rất khó.”

Thời Khâm: “....”

“Kiềm chế chút đi, cách mạng này của cậu vẫn chưa thành công, theo đuổi được người ta trước đã, rồi hẵng suy nghĩ đến chuyện làm ra kiểu tâm tư này.” Đỗ Cảnh vỗ vỗ vào vai của anh.

Thời Khâm: “....”

........

Bay từ Bắc Kinh đến thành phố Nam Vân mất gần năm tiếng đồng hồ, khi đến sân bay Nam Vân thì trời đã tối rồi.

Thành phố Nam Vân giữa tháng 10, độ ẩm vào ban đêm rất cao, gió vừa thổi qua, khiến cho người ta rùng mình.

Thời Khâm mặc một chiếc áo dài đến bắp chân màu đen, vừa ra khỏi khoang máy bay, gió lạnh liền ùa vào mặt, thổi bay máu tóc đen của anh xuống lông mày.

Hành lang ở lối ra được thắp sắng bằng những ngọn đèn sợi đốt sáng chói, Thời Khâm nâng mắt lên, cỗ khí chất ngỗ ngược khó thuần đó khiến cho người khác cảm thấy có chút áp bức lờ mờ.

Anh đi ra từ lối VIP, sải bước lớn sắn tay áo lên, áo gió màu đen khiến cho anh cao lớn và sang trọng hơn, cộng thêm sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, vừa ngầu vừa cool.

Thời Khâm được trợ lý sinh hoạt Diệp Tử đón, trực tiếp đi thẳng đến nơi ngoại ô của đoàn phim, bởi vì Diệp Tử nói với anh, Hứa Ngư Sơ hiện đang ở trường quay cùng với đoàn phim.

Khi đến đoàn phim, thời gian đã đến 8 giờ tối.

Vị trí của đoán phim là ở gần ngoại ô, sinh thái ở nơi này có hơi lạnh, lại ở gần khu vực núi, vừa đến buổi tối, sự chênh lệch khí hậu liền xuất hiện.

Thời Khâm vừa đi đến, vừa nhìn liền thấy Hứa Ngư Sơ đang ngồi ở bên cạnh Đạo diễn, trong tay cô đang cầm một ly trà nóng, làn khói bốc lên trong sương trắng của ánh sáng, cô hơi cúi đầu xuống, làn sương trắng làm mờ khuôn mặt của cô.

Đèn đêm lớn ở bên cạnh đang mở lên, máy giám sát ở phía trước đang quay cảnh đêm của La Tiếu Hội, các thiết bị như bảng đèn đều đang ở phía trước, Hứa Ngư Sơ đúng lúc được ánh đèn chiếu đến một nửa, cô nghiêm túc mà nhìn vào trong màn hình của máy giám sát, Vũ Chấn cúi đầu xuống nói gì đó với cô, cô cười lên, vừa mở miệng liền thổi ra một làn khói trắng.

Cảnh tượng này rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng lông mày mềm mại cùng với mái tóc xoăn đen, phối hợp với ly trà nóng bốc lên khói của Hứa Ngư Sơ, đột nhiên lại sinh ra mấy phần như khói pháo hoa.

Thời Khâm đột nhiên dừng bước, trong lòng lại cảm thấy mềm nhũn một cách khó hiểu, sắc mặt cũng dịu dàng hơn.

Đúng là thời tiết có hơi lạnh, cô mặc cũng không dày, đặc biệt là cô mới vừa xuất viện có hai ba ngày.

Thời Khâm gần như là không hề suy nghĩ gì cả, trực tiếp đi thẳng đến bên cạnh Hứa Ngư Sơ, cởϊ áσ khoác ra khoác lên trên người cô.

Cảm giác ấm áp vừa đυ.ng vào người, Hứa Ngư Sơ theo bản năng mà ngẩng đầu lên, ánh mắt trực tiếp đυ.ng phải đôi mắt đen nháy lại dịu dàng kia.

Thời Khâm ngồi xổm xuống trước mặt của cô, cụp mi xuống, cẩn thận cài lại khuy áo cho cô.

Ánh đèn chiếu xuống, góc nghiêng cùng với ngũ quan của anh ngược lại càng sắc bén hơn vì ánh sáng chiếu xuống đúng lúc, giống như là một thanh đao sắc bén trong đêm tối, vừa bộc lộ tài năng vừa anh khí bức người.

Nhịp tim của Hứa Ngư Sơ dừng đập một giây, sau đó hít sâu một hơi, nhịp tim lại bắt đầu đập loạn.

Nhìn thấy biểu cảm ngốc nghếch của cô, Thời Khâm mỉm cười, “Không lạnh sao?” Chỉ mặc một chiếc áo dệt kim.

Ánh mắt của Hứa Ngư Sơ sáng ngời mà nhìn vào anh, gật đầu, lại lắc đầu, ngoan ngoãn lại thành thực mà trả lời: “Uống nước nóng xong cũng đỡ rồi, Tây Tây cũng đã đi lấy áo khoác dày cho tôi rồi.”

Đoàn phim có một số quần áo dày dự phòng, vừa rồi Lý Thiến nhìn thấy sắc mặt trắng bệch vì lạnh của cô, sau khi rót cho cô ly nước nóng thì liền đi lấy áo khoác.

“Thời Khâm? Cậu trở về sớm hơn sao?” Đạo diễn Vũ Chấn cười ha ha mà lên tiếng chào hỏi, lộ ra vẻ người khôn nhưng bề ngoài lại đần độn, “Nào nào nào, đúng lúc đang quay đến phân cảnh quan trọng của Tiểu La, cậu cũng đến xem đi, ngày mai sẽ dễ diễn tiếp hơn.”

Vừa nói vừa đưa cho Thời Khâm một chiếc ghế nhỏ.