Chương 2: "Mặc vào rồi hẵng đi."

Buổi họp mặt này, bởi vì Thời Khâm đến, mà mọi người đều vô cùng cao hứng, ngay cả rượu cũng uống thêm vài chai.

Đạo diễn Vũ Chấn càng là thở dài xúc động: "Thời Khâm mà tôi đích thân đến cửa để mời, lúc đó còn cho rằng Thời Khâm sẽ từ chối bộ này, kết quả đến rồi mới biết, là do kịch bản của cậu ấy quá nhiều, nên trợ lý đã bỏ sót."

Lời nói còn lại, không cần nói cũng hiểu. Thời Khâm đến đây chính là đại biểu đã nhận bộ phim này.

Bộ phim điện ảnh này, Thời Khâm đến diễn chắc chắn sẽ càng thành công hơn so với cờ hiệu Tiểu "Thời Khâm", mà nữ chính cũng là một diễn viên phái thực lực, sau khi biết Thời Khâm đã nhận bộ phim này, mắt đều đã phát sáng, toàn cung kính mời rượu Thời Khâm.

Hứa Ngư Sơ ngồi ở chỗ cũ, nhìn vào ly trà kiều mạch, tâm trạng phức tạp.

Còn về người đại diện của Thời Khâm, rất biết giải quyết. Trong suất quá trình, đem chuyện lúc đầu đã từ chối đạo diễn Vũ Chấn nhẹ nhàng mang qua, vừa cảm ơn mọi người đã công nhận Thời Khâm, sau đó lại cảm ơn đội ngũ sáng tạo và quan tâm đến sự hợp tác trong tương lai, -- Cố Cập.

Trong lúc đề nghị nâng ly, Hứa Ngư Sơ nâng ly rượu lên uống một ly. Vốn dĩ cô đang trong kỳ sinh lý không thích hợp để uống rượu, thế nhưng thân là một nhà sáng tạo nòng cốt kiêm đạo diễn thứ hai, nên có rất nhiều người kính rượu.

Uống vào vài ly, cơn chóng mặt và cơn đau bụng của Hứa Ngư Sơ càng thêm trầm trọng hơn.

Hứa Ngư Sơ kiên trì đến nửa buổi tiệc, cơn đau giống như dao đang khuấy khắp bụng. Cô ra ngoài đi lại, muốn hỏi nhân viên của quán rượu để xin thuốc giảm đau, kết quả bởi vì uống thuốc giảm đau sau khi đã uống rượu cũng coi như là bỏ đi mà thôi.

Lúc quay lại, nhìn thấy Vũ Chấn đang bị một người đàn ông chặn lại.

Vẻ mặt của người đàn ông kích động, nắm lấy tay của đạo diễn Vũ Chấn, nhanh chóng nói gì đó. Chỉ có thể lờ mờ nghe thấy mấy từ kiểu "cầu xin ông đó".

Bây giờ ra ngoài, dường như chỉ khiến cho đối phương lúng túng. Sau khi do dự một lát, Hứa Ngư Sơ quyết định đợi bọn họ nói xong rồi mới ra ngoài.

Cô đứng ở một góc cách hai người bọn họ không quá xa, đoạn đối thoại đứt quãng truyền đến--

"Đạo diễn Vũ, ông hãy suy nghĩ lại đi. Tôi biết là bây giờ ông đang thiếu một vai chính, lần trước đến thử vai diễn, ông cũng đã nói, có cơ hội thích hợp sẽ cân nhắc đến tôi. Bây giờ cậu ta đang ở bệnh viện không thể đến được, tôi sẽ là sự lựa chọn rất tốt của ông!"

"Thành Cương à, hôm nay chúng tôi đã xác định người rồi."

"Cái gì? Sao lại có thể chứ?" Thành Cương có chút không tin, sao có thể trong vài ngày ngắn ngủi sau khi xảy ra chuyện, mà đã xác định được người chứ.

Còn có ai càng thích hợp hơn anh ta chứ?

"Bữa tiệc tối nay chính là vì cậu ấy mà tổ chức. Thành Cương à, hạt giống của cậu rất tốt, tôi cũng rất tán thưởng, thế nhưng lần này thực sự là đã có người càng thích hợp hơn rồi. Lần sau có vai diễn thích hợp, chúng ta sẽ lại hợp tác."

Vũ Chấn nói chuyện rất khéo léo lại cho mặt mũi.

Sau khi yên tĩnh lại, Hứa Ngư Sơ cảm thấy bụng đau càng dữ dội hơn, cô co rúm người lại, vừa muốn vịn vào tường, liền được người đỡ lấy.

Hứa Ngư Sơ vô cùng ngạc nhiên mà quay người lại nhìn.

Đối phương đỡ lấy bả vai của cô, cơ thể hoàn toàn bị che phủ.

Thời Khâm giơ tay, dập điếu thuốc, ngón tay đưa lên trước môi, "Xuỵt, nghe thử xem."

Không khí hà hơi, giống như mã số. Hứa Ngư Sơ sững sờ tại chỗ, lông mày xẹt qua lòng bàn tay của anh, ánh mắt khẽ chuyển động, khóe mắt chỉ còn lại đường quai hàm mơ hồ.

Mùi thuốc lá thoang thoảng chỉ có thể ngửi thấy ở cự ly gần, còn có một mùi hương gỗ hổ phách nhè nhẹ chen lẫn ở trong đó.

"Là ai thế?" Thành Cương có chút không cam tâm.

"Thời Khâm."

Vũ Chấn vỗ vỗ vào vai của người đàn ông, "Cậu về trước đi, sau này chúng ta lại hợp tác." Nói xong liền rời đi.

"Fuck!" Người đàn ông đột nhiên bùng nổ, đá một cước vào tường.

Hứa Ngư Sơ bị doạ một trận.

Thời Khâm rũ mắt, khóe miệng nhếch lên, biểu cảm có chút châm biếm.

Thành Cương gầm vào tường: "Thời Khâm! Thời Khâm! Lại là Thời Khâm chết tiệt đó!"

"Một tên bị tài nguyên cà giữ lấy, chỉ biết bán sắc! Nịnh bợ đạo diễn và fan!"

Hứa Ngư Sơ đứng yên tại chỗ, lúng túng nhìn qua Thời Khâm.

Anh thờ ơ đi ra ngoài, dựa lưng vào tường, giễu cợt một tiếng: "Tôi còn đang nói sao lại nghe thấy tiếng chó đang sủa."

Thành Cương không hề nghĩ đến Thời Khâm lại ở đây, còn nghe thấy những lời anh ta vừa nói, lập tức sững sờ tại chỗ, không kịp phản ứng lại.

Thời Khâm xoay người, nhìn qua Hứa Ngư Sơ đang đứng ở chỗ quẹo, gật gật đầu, "Cô hãy quay về trước đi, tôi muộn một chút nữa sẽ đến."

Hứa Ngư Sơ đi ra, nhìn qua Thành Cương, lại nhìn vào Thời Khâm. Xem ra, chuyện này vẫn chưa giải quyết.

Thành Cương lúc này mới chú ý đến phía sau anh còn có một cô gái, rất xinh đẹp bắt mắt, nhìn thì có chút lạ mặt, nhưng lại cảm thấy hình đã gặp ở đâu đó, anh ta không quá nhớ rõ trong giới giải trí còn có một nhân vật như vậy.

Quay trở về ghế lô cần phải đi qua vị trí của Thành Cương.

Khi đi ngang qua, Thành Cương đột nhiên nhớ ra cô gái trước mặt này là ai, liền ngăn Hứa Ngư Sơ lại.

Hứa Ngư Sơ bị dọa một phát, "Thật là ngại quá. Tôi, hạng mục cụ thể vẫn chưa quyết định xong."

"Chi bằng để tôi add weixin của lão sư? Sau này có cơ hội sẽ từ từ trao đổi?" Thành Cương từng bước áp sát.

Biểu cảm của khuôn mặt đó có chút méo mó, khiến cho Hứa Ngư Sơ trong tiềm thức lùi lại một bước, "Chuyện đó--"

Lời còn chưa nói xong, Thành Cương đã bị Thời Khâm kéo qua một bên.

Anh đứng giữa cô và Thành Cương, ngăn chặn lại ánh mắt không phục của người kia.

Biểu cảm của Thời Khâm rất lạnh lùng, đè nén lửa giận, "Đây là thái độ mà anh cầu xin người khác sao? Không biết nói chuyện thì hãy lên lớp học lại từ vựng đàng hoàng."

Những lời khıêυ khí©h này khiến Thành Cương cười ra hơi, chỉ tay nói: "A, lời này nghe giống như là, Thời đại ảnh đế rất biết cầu người? Hay là Thời ảnh đế giúp đỡ làm mẫu một chút đi, anh sẽ cầu người như thế nào? Có phải là cuối cùng sẽ cầu đến trên giường hay không?"

Hứa Ngư Sơ bị những câu nói này làm cho kinh ngạc mà mở to mắt, cô còn chưa kịp phản ứng lại, Thời Khâm đã trực tiếp đánh qua.

Sự tình lập tức vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nắm đấm của Thời Khâm từng đấm từng đấm rơi vào trên người của Thành Cương, Thành Cương hoàn toàn không thể đánh trả, bị đánh đến loạng choạng.

Sau đó, Hứa Ngư Sơ liền nhìn thấy, Thời Khâm xông đến đá vào môi dưới của Thành Cương, khinh thường nhìn vào anh ta, giống như là rác thải, ném anh ta xuống đất.

Sau đó, anh lấy ra một chiếc khăn tay, vừa lau vừa khinh miệt nói: "Còn dám xem thường tôi, anh cũng chỉ là món hàng hạng ba không có tác phẩm."

Nói xong, trực tiếp ném chiếc khăn vào mặt Thành Cương.

Anh quay người lại, hơi nghiêng đầu đối với Hứa Ngư Sơ, "Cùng nhau quay về."

Nét mặt kiêu ngạo phóng túng này, trong chớp mắt khiến Hứa Ngư Sơ liên tưởng đến một cảnh tượng nào đó trong ký ức.

Lúc đó anh vẫn chỉ là một thiếu niên, mà không phải là một thần tượng tỏa sáng ở trên màn ảnh và sân khấu.

Cũng là đứng dưới ngọn đèn đường vào đầu mùa hè, gió hất tung mái tóc đen của anh, anh cũng công khai tùy ý cười giống như thế đối với một đám giang hồ không ra gì. Giống như cái gì cũng không để vào trong mắt, cũng giống như cái gì cũng không thể tiến vào trong mắt.

Mà cô, đang đứng đối diện anh. Là một trong những đối tượng mà anh cần phải đối phó.

....

Động tĩnh quá lớn, Hứa Ngư Sơ đang chuẩn bị cùng với Thời Khâm trở về, liền nhìn thấy một đám người đi ra.

"Xảy ra chuyện gì thế? Thời Khâm... Thành Cương? Hai người đánh nhau sao?" Đạo diễn Vũ Chấn một mặt kinh kinh ngạc, lại cảm thấy lúc này không thích hợp để lên tiếng, nhanh chóng gọi mọi người quay về phòng.

Cánh cửa ghế lô bị đóng lại, tất cả mọi người nhìn vào Thời Khâm, Hứa Ngư Sơ và... Thành Cương mặt mũi bầm dập.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Vũ Chấn không hiểu, sao mới vừa có một lúc, Thời Khâm và Thành Cương, hai người không hề liên quan, lại có thể đánh nhau.

Hứa Ngư Sơ nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn qua Thời Khâm, muốn biết anh muốn nói như thế nào. Không ngờ rằng anh vừa đúng lúc nhìn qua, nhướng lông mày với cô, Hứa Ngư Sơ ngẫm nghĩ, có phải ý là muốn cô nói ra hay không.

Thế là, cô do dự nói: "Thực ra, chuyện là như thế này... tôi..." Cô nhìn thoáng qua vết thương trên tay của Thời Khâm, não thay đổi, trôi chảy nói: "Lúc tôi đi ngang qua, bị người không quen biết này chặn lại, một mực hỏi chuyện tôi, Thời Khâm nhìn thấy, liền muốn giúp tôi... sau đó hai người liền..."

Gần như đều là lời nói thật, chỉ là lược bớt một vài nội dung, cộng thêm cô cố ý dừng lại và để trống, mọi người lập tức hình dung-- Thành Cương cố gắng bắt chuyện với Hứa Ngư Sơ, kết quả bị Thời Khâm anh hùng cứu mỹ nhân-- mặc dù hình như chuyện thật cũng là như thế.

Thành Cương hơi mở miệng, muốn phản bác lại, thế nhưng nhìn qua mọi người và Hứa Ngư Sơ, cuối cùng cũng không nói gì.

Lần này đạo diễn Vũ Chấn càng không có ấn tượng tốt đối với Thành Cương, thế nhưng Thành Cương lại là nghệ sĩ dưới trướng của bạn thân ông, đoán chừng lần này cậu ta có thể tìm đến cửa, cũng là do tin tức của người bạn tốt đưa cho.

Không phải là rất muốn quản chuyện này, thế nhưng chuyện này lại xảy ra dưới mắt của ông, ông cũng không muốn gây ra quá nhiều rắc rối.

Vũ Chấn nhìn qua Thời Khâm, cười cười nói: "Về chuyện này, vấn đề của Thành Cương đúng là rất lớn, cũng thật sự không nên... Thời Khâm cũng thật là, đánh người, à không phải, giúp đỡ mà, chắc chắn là chuyện tốt, chủ yếu là ở đây là nơi công cộng, lỡ như bị chụp lại, làm ảnh hưởng đến bản thân thì phải làm sao đây?"

"Chi bằng--" ông ngập ngừng, "để cho Thành Cương xin lỗi cậu, cậu thấy thế nào?"

Mặc dù lời không nói rõ, nhưng ẩn ý rất rõ ràng-- xin lỗi thì không cần quá tính toán.

Thời Khâm cười như không cười mà nhìn qua Thành Cương, "À" một tiếng, "Tôi ngược lại cũng không sao, dù sao tôi cũng không phải là người thích tính toán. Chuyện này quan trọng vẫn là xem cách nghĩ của đương sự."

Đương sự?

Cậu không phải đương sự sao?

Sau khi mọi người GET được ý của Thời Khâm, lại đồng loạt nhìn về hướng Hứa Ngư Sơ, Hứa Ngư Sơ không ngờ rằng chuyện này Thời Khâm lại xem thái độ của cô, để cho cô quyết định.

Cô chớp chớp mắt, sau khi nhanh chóng nghĩ qua, biểu thị, "Tôi không sao, xin lỗi Thời Khâm lão sư là được rồi."

Thế là--

Đạo diễn Vũ Chấn trực tiếp làm chủ, để Thành Cương trực tiếp xin lỗi Hứa Ngư Sơ và Thời Khâm, còn phải là kiểu cúi đầu 90 độ.

Thành Cương miễn cưỡng cúi đầu, sau khi xin lỗi Hứa Ngư Sơ, lại cúi đầu với Thời Khâm, âm thanh giống như là từ khẽ răng bóp ra: "Thời Khâm lão sư! Xin lỗi, Xin anh đại nhân không chấp nhất tiểu nhân! Tha thứ cho tôi vì đã làm chuyện theo cảm tính, đã xúc phạm đến anh!"

Thời Khâm không nói chuyện, anh ta vẫn luôn khom lưng.

Qua một lúc, Thởi Khâm mới "à" một tiếng, không mặn không nhạt "ừm" một tiếng.

....

Màn trò cười này, khiến cho tiệc rượu trực tiếp kết thúc. Một nhóm người hùng hổ đi xuống lầu, khá đông người, chia thành hai nhóm để xuống lầu.

Lý Thiến đỡ Hứa Ngư Sơ, đạo diễn cùng với Thời Khâm, quản lý và một số nhà sản xuất khác cùng nhau vào thang máy.

Hứa Ngư Sơ có thể cảm nhận được, Thời Khâm đang đứng ngay đằng sau cô, ánh mắt dường như vẫn đang dừng trên người cô.

Trong tiềm thức, cơ thể của Hứa Ngư Sơ bị kéo căng ra, quét vào chiếc áo vest đen mà anh đang mặc.

Trong không gian nhỏ hẹp, anh đứng ở phía sau mình, mũi có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hương gỗ hổ phách từ trên người anh truyền đến.

"Đing--"

Thang máy mở cửa, đã đến tầng một.

Hứa Ngư Sơ khôi phục tinh thần lại, chuẩn bị cùng với Lý Thiến đi đến siêu thị, cảm thấy ngồi quá lâu, dính dính, băng vệ sinh và đồ lót cần phải xử lý sạch sẽ và thay mới, có chút không chịu được mà muốn về nhà.

Chưa đi bước nào, đột nhiên nghe thấy một âm thanh lãnh đạm quen thuộc, "Đợi một chút."

Hứa Ngư Sơ dừng lại tại chỗ.

Những người trong thang máy đang chuẩn bị xuống tầng hai, đều không hiểu mà nhìn qua Thời Khâm.

Thời Khâm đã đeo khẩu trang màu đen và chiếc mũ ngư dân, ngụy trang rất nghiêm ngặt, anh trực tiếp bước ra khỏi thang máy, vừa lưu loát cởϊ áσ khoác bên ngoài ra, vừa đi về phía Hứa Ngư Sơ.

"Mặc lên rồi hẵng đi."

Sau đó liền quay người lại, sải bước lớn đi vào trong thang máy.

Ngay sau khi thang mới vừa mới đóng lại, Hứa Ngư Sơ quay đầu lại, liếc mắt nhìn nhau với người có lông mày đen nhánh trong thang máy.

Tầng một của nhà ăn mở một khúc nhạc piano nhẹ nhàng, ánh sáng có tông màu ấm chiếu sáng xung quanh.

Có một vài vị khách đi ra đi vào, Hứa Ngư Sơ đứng ở vị trí cũ, trong mũi tràn đày mùi hương gỗ hổ phách mạnh mẽ mê người.

Hứa Ngư Sơ nhớ kỹ ánh mắt cuối cùng, anh đứng phía trước đám người phía sau lưng, cửa thang máy dần dần đóng lại.

Đôi mắt đen nháy kia, giống như là làn nước biển phản chiếu ánh trăng khuya, khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ, êm dịu lại trầm tĩnh.