- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Thời Gian Rảnh Thì Cùng Nhau Ngắm Sao
- Chương 11: Mỗi khoảng khắc yêu em, giống như tàu điện ngầm lao vùn vụt vượt qua
Có Thời Gian Rảnh Thì Cùng Nhau Ngắm Sao
Chương 11: Mỗi khoảng khắc yêu em, giống như tàu điện ngầm lao vùn vụt vượt qua
Hai giờ chiều.
Thành phố Nam Vân.
Sau khi kết thúc nghi thức khai máy, đạo diễn Vũ Chấn liền dẫn theo thành viên của đoàn phim đến bối cảnh, chuẩn bị quay cảnh đầu tiên vào buổi tối. Còn về các diễn viên của đoàn phim, họ quay về khách sạn để nghỉ ngơi và chỉnh đốn, chuẩn bị tốt lời thoại và cảnh quay đầu tiên.
Hứa Ngư Sơ là biên kịch của đoàn phim, không những cần phải đi theo, mà ở một số cảnh quay bố trí và người quản lý đạo cụ đều cần hỏi ý kiến của cô và đạo diễn Vũ Chấn.
Cảnh đầu tiên của ngày khai máy, Vũ Chấn quyết định là cảnh gặp gỡ đầu tiên ở thị trấn nhỏ.
Ông chọn một ngôi nhà gỗ ở ngoại ô của thành phố Nam Vân, đạo cụ lão sư đã thay đổi ngôi nhà gỗ thành một nhà hàng âm nhạc có phần chán nản và ẩm thấp.
Dựa theo kịch bản, đây là một nhà hàng âm nhạc kinh doanh không tốt, ông chủ là một người đàn ông trung niên đã đi ra ngoài rồi lại quay về thị trấn, vì ôm ấp tình cảm lãng mạn của văn chương tuổi trẻ, mà mở một câu chuyện trên thị trấn nhỏ này, nhà hàng duy nhất gần với cuộc sống cao cấp của thế giới bên ngoài.
Sau cái gọi là nhà hàng bởi vì giá cao mà không thể tiếp tục kinh doanh, cũng từ từ trở thành một nhà hàng dân dụng, còn âm nhạc thì được biểu diễn bởi ban nhạc tự do của ông chủ.
Giờ biểu diễn và tác phẩm âm nhạc đều tuỳ theo tâm trạng của ông chủ, nhưng ban nhạc cũng có chút trình độ, vậy nên người từ thị trấn nhỏ đến nghe nhạc cũng không ít.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của nhân vật chính, là ở trong nhà hàng này.
Hạt mưa từ bên ngoài đập vào cửa kính không thấm nước, nam chính Tô Thương Khuyết đứng ở trên sàn nhà bẩn thỉu, trong môi trường thiếu hiểu biết, bị đèn màu hư hỏng nhiều năm loang lổ nhiều màu lên trên khuôn mặt.
Anh xúc động hát lên một bài tình ca, nữ chính Vu Kha Diên đứng trong đám đông hỗn loạn, bị ngạc nhiên trong nháy mắt.
Sau khi tan hát, đám người trong nhà hàng rút khỏi, chỉ có ông chủ và phục vụ đang trực ca đêm, Vu Kha Diên quay lại vị trí cũ, nhưng không ngờ lại gặp phải Tô Thương Khuyết, câu chuyện của hai người cũng từ đó mà kéo ra.
Vậy nên, về mặt bối cảnh, cần phải có một cảm giác cũ kỹ, và bầu không khí thuộc về loại quần áo dính dầu mỡ và không hiểu biết của một thị trấn nhỏ.
Sau khi Hứa Ngư Sơ giúp đạo cụ lão sư xử lý chạy thử ánh đèn, lại thuận tay cùng với một cô gái ra bên ngoài chuyển bàn ghế vào đây.
Vừa nâng lên liền cảm thấy chiếc bàn bỗng nhiên nhẹ đi, nghe thấy cô gái ở phía đối diện kích động kêu lên, "Thời Khâm!!!"
Thời Khâm rất dễ dàng mà nhấc chiếc bàn lên, hơi nghiêng đầu về phía Hứa Ngư Sơ, "Cần phải nâng vào trong nhà sao?"
Đối mặt với người đàn ông có đôi lông mày sắc bén trước mặt, tim của Hứa Ngư Sơ đập loạn, sững sờ hai giây, mới phản ứng lại, "Hả, ừm. Đặt ở vị trí bên trái dựa vào tường là được."
Thời Khâm vừa xuất hiện, liền trở thành tâm điểm chú ý trên phim trường.
"Sao cậu lại đến rồi?" Đạo diễn Vũ Chấn ra khỏi chỗ sắp xếp các nhiệm vụ của tổ quay phim, đi về phía Thời Khâm.
Thời Khâm cười lên, "Chờ đợi ở khách sạn cũng nhàm chán, nên liền đến đây trước để làm quen với môi trường, thuận tiện còn có thể giúp đỡ. Ông cứ làm việc đi, không cần để ý đến tôi."
"Được, vậy cậu cứ làm quen trước đi."
Vũ Chấn cũng không quá khách sáo, bàn giao lại hai câu xong liền tiếp tục trao đổi với người điều phối và phó đạo diễn về cảnh quay buổi tối.
....
Toàn bộ trường quay tiến triển một cách có trật tự trong sự hỗn loạn. Mà khoảnh khắc Hứa Ngư Sơ nhìn thấy Thời Khâm, liền có một loại hoang mang lo sợ không thể nén được.
Hôm qua để cho anh nhìn thấy một mặt nhếch nhác của bản thân, sau khi sự việc xảy ra Hứa Ngư Sơ có chút hối hận. Cô không nên bất cần mà để lộ ra tâm tư, thậm chí... còn nằm lên vai anh.
Hứa Ngư Sơ đứng bên bồn hoa ở ngoài nhà gỗ, nhìn vào hoa giấy đang nở trong bồn hoa, tâm trí liền trôi đến cảnh dựa vào vai trái của anh ngày hôm qua.
Trán của cô chạm nhẹ vào vai anh, trong hơi thở toàn là mùi hương gỗ hổ phách húng quế, thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh cũng có thể lờ mờ cảm nhận được.
Giống như một sự rung động ảo ở trong vòng tay anh, Hứa Ngư Sơ hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân, chỉ có thể để những giọt nước mắt rơi xuống.
Nhưng khi buổi tối cô nhớ lại hồi ức đυ.ng chạm này, cô hối hận, nhưng cũng không hối hận nhiều như thế.
Ít ra thì cô và anh cũng đã bắt đầu khúc dạo đầu cho câu chuyện.
Hứa Ngư Sơ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thời Khâm đang đứng ngay trước cửa, anh cũng đang nhìn qua đây. Trái tim của Hứa Ngư Sơ ngưng đọng lại, lông mi run rẩy, không nhìn ra chỗ khác, mà trực tiếp đối mắt với anh.
Thời Khâm liền sải bước lớn đi đến bên cạnh cô, thuận thế nhìn vào hoa giấy trong bồn hoa, rồi lại nhìn qua vẻ mặt của cô, không giống dáng vẻ sa sút như ngày hôm qua, mới lên tiếng: "Sao lại ngây ngốc đứng ở đây?"
Hứa Ngư Sơ nhìn vào anh, nhẹ giọng nói: "Tôi đang nhớ anh."
"Nhớ tôi?" Thời Khâm nhướng mày vô cùng ngạc nhiên.
"Tôi đang nghĩ*, cảnh quay này anh phải hát." Cô kéo chủ đề đi, "Anh đã chuẩn bị tốt chưa?"
*Tác giả dùng chữ 想 /xiǎng/: chữ này vừa có nghĩa là "nhớ", vừa có nghĩa là "nghĩ".
Thời Khâm nở một nụ cười vô cùng tự tin, trêu đùa: "Không phải nói là fan của tôi sao? Sao ngay cả trình độ ca hát của tôi thế nào cũng đều không tìm hiểu thế?"
Hứa Ngư Sơ cũng cười lên, "Tôi chỉ là đang nghĩ, anh sẽ hát ca khúc này như thế nào."
Mặc dù nói là cùng một bài hát, nhưng từ trong miệng của người hát khác nhau thì sẽ có cảm giác khác.
"Thực ra tôi cũng rất tò mò." Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh đó khiến cho anh rất có khí chất, " Bài《Thoát khỏi nguy hiểm》này tôi cũng rất thích, lúc đó sao cô lại chọn trúng bài hát này?"
Hứa Ngư Sơ nhìn vào anh một lúc, mới nói hai chữ, "Thích hợp."
.....
Sáu giờ chiều, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn Vũ Chấn ngồi trước camera giám sát, cầm lấy bộ đàm và bắt đầu điều phối nhân viên ở trường quay.
Ánh đèn của nhà hàng đen tối, nhân viên hỗn tạp, bên ngoài ngôi nhà có mưa nhân tạo, đều là bầu không khí được phác thảo trong kịch bản.
Khi máy quay đang tìm góc độ, Vũ Chấn nhìn chằm chằm vào đám đông, nhân viên nữ đứng ở một bên chào hỏi, "Bây giờ thêm hai diễn viên nữ, nữ sinh trong khách sạn có chút ít rồi."
Cô gái đạo cụ mới cùng với Hứa Ngư Sơ nâng bàn, đưa một cô gái khác cực kì hứng thứ chui vào, vừa vào trong máy quan, đạo diễn Vũ Chấn lại lên tiếng: "Cô gái tóc ngắn kia, cô đi ra đây, quần áo không phù hợp."
Ông nói xong, liền liếc nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào trên người Hứa Ngư Sơ, "Sơ Sơ, hôm nay bộ quần áo này của cô rất thích hợp, cô vào đi."
Hứa Ngư Sơ do dự nhìn vào Vũ Chấn. Mặc dù nói đoàn phim đôi khi thiếu người thì sẽ để nhân viên công tác làm diễn viên phụ, thế nhưng cô là lần đầu tiên bị đề ra yêu cầu như thế này.
Hơn nữa, diễn viên chính trong kịch bản của diễn viên phụ, chính là Thời Khâm.
Đạo diễn Vũ Chấn không tiếp tục nhìn vào Hứa Ngư Sơ, ông vừa nhìn vào trạng thái của Thời Khâm trong máy quay, vừa sắp xếp, "Sơ Sơ, đầu tiên cô hãy ngồi ở hàng thứ hai, chỉ một hai ống kính sẽ lướt qua cô."
Hứa Ngư Sơ ngước mắt lên nhìn về phía Thời Khâm, không ngờ rằng anh cũng đang nhìn mình, nhịp tim của cô lại mất kiểm soát. Ấp ủ tâm tư tim đập loạn xạ mà không ai biết, còn trên khuôn mặt của cô thì đang giả vờ bình tĩnh.
Vừa chuẩn bị nhấc chân lên, Hứa Ngư Sơ liền bị Lý Thiến lén lút đẩy ra.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lý Thiến đang nháy mắt ranh mãnh với mình, "Cơ hội hiếm có, diễn cho thật tốt."
Hứa Ngư Sơ ngay lập tức đã hiểu được ý của cô ấy, cũng cười lên, "Ừm."
Do vị trí của các máy ảnh khác nhau, một đoạn cốt truyện thường phải được quay từ các góc độ khác nhau.
Đạo diễn Vũ Chấn trước tiên quay Thời Khâm, trong ánh sáng mơ hồ không rõ, những chiếc đèn màu đã nhiều năm không sửa chữa chiều vào đám người trong ngôi nhà gỗ, những đốm màu lấm tấm kia, rơi trên khuôn mặt của Thời Khâm, khiến cho cả người anh mang theo một loại khí chất không thể giải thích được.
Hứa Ngư Sơ đứng trong đám người, ngẩng đầu lên nhìn anh. Giọng hát trầm ấm của anh đang thấp thấp hát bài《Thoát khỏi nguy hiểm》của Lão Lang.
Anh hát--
"Mỗi một khoảng khắc yêu em, giống như tàu điện ngầm lao vùn vụt vượt qua."
Hát--
"Yêu hang sói của em, anh thoát khỏi nguy hiểm."
Cách anh hát ít hơn mấy phần ràng buộc sầu não, nhiều hơn mấy phần chân thành và không chút do dự của tình cảm so với Lão Lang.
Giống như một chàng trai mới bước vào tình yêu, vẫn chưa hiểu sự thương tâm của tình cảm, mang theo một sự kiên trì và bướng bỉnh để yêu một người.
Anh hát vô cùng hay, thậm chí khiến cho ánh mắt của Hứa Ngư Sơ quên hết tất cả, cứ thẳng thắn và nóng bỏng mà nhìn chằm chằm vào anh.
Khi Thời Khâm nhìn về phía khán giả, vừa nhìn liền va phải vào ánh mắt của cô. Ánh mắt này giống như là bị kéo dài ra, dài đằng đẵng lại trong suốt khiến cho trái tim vô thức mà đập nhanh.
Tim anh như thắt lại, giống như là bị điện giật, đầu óc thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Nhạc đệm vang lên, nhưng giọng hát có quãng trống ngắn. Anh quay sai lại hát sai lời.
"Cắt--" Sau khi Vũ Chấn nói xong, ghi chép lại tại trường quay.
Thời Khâm giống như là mới phản ứng lại, xin lỗi với mọi người: "Thật là xin lỗi, là vấn đề của tôi."
"Không sao. Cảnh đầu tiên mà." Vũ Chấn cười cười, "Cậu hãy học lại lời bát hát, chúng ta quay lại lần nữa."
Thời Khâm đứng trước micro trên sân khấu, theo bản năng lại nhìn qua Hứa Ngư Sơ.
Ánh mắt của hai người lại gặp nhau, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hành động này chứa đầy sự hoảng loạn và giấu đầu hở đuôi khó hiểu.
Có lẽ ánh sáng và bầu không khí quá ái muội, Thời Khâm đột nhiên có một loại nhói lòng dưới ánh mắt của mọi người.
Quay lại lần nữa, lần này Thời Khâm hát rất thuận lợi, chỉ là khi quét mắt xuống dưới khán đài, lại mang theo ý nghĩ nhỏ hỗn loạn tinh xảo chưa kịp của bản thân.
Camea quay đến những người ngồi phía dưới khán đàn, vốn dĩ chỉ là mộ thai ống kính đơn giản, nhưng Vũ Chấn lại quay hai ba lần, sau đó hô một tiếng, "Thôi bỏ đi Sơ Sơ, cô vẫn là ra đây đi."
Hứa Ngư Sơ mờ mịt nhìn qua Vũ Chấn, không biết vấn đề của bản thân nằm ở đâu.
Vũ Chấn cười cười bất lực nói: "Khuôn mặt này của cô trong ống kính không giống như khán giả, mà ngược lại giống nhân vật chính hơn."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở trường quay đều phá cười lên, Hứa Ngư Sơ có chút đỏ mặt, nhướng mi lên theo tiềm thức mà nhìn về hướng người đàn ông trên sân khấu.
Đối phương cũng đang cười, đặc biệt là sự kiêu ngạo giữa hai lông mày kia, trực tiếp thoát khỏi nhân vật, mười phần là Thời Khâm thật sự.
Hứa Ngư Sơ chỉ nhìn thấy nụ cười mở rộng của Thời Khâm, sau khi nhìn đến cô, lập tức sửng sốt, liền quay đi chỗ khác.
.....
Sau khi Hứa Ngư Sơ xuống sân, liền đứng ở bên ngoài nhìn Thời Khâm quay phim. May mắn là các nhân viên công tác cũng đang nhìn chằm chằm vào Thời Khâm, không có ai phát hiện là cô chỉ đang nhìn vào một mình anh.
Các vị trí camera được thay đổi, âm nhạc từng đợt vang lên.
Hứa Ngư Sơ cứ như vậy mà nhìn vào anh đang đóng vai người trong kịch bản, hát bài hát mà mình yêu thích.
Trong giọng hát vừa cảm động vừa hay của anh, Hứa Ngư Sơ không thể tránh khỏi việc nhớ lại mấy tiếng trước đây, câu mà anh hỏi cô--
"Lúc đó tại sao cô lại chọn trúng bài hát này?"
Sao lại chọn trúng chứ.
Đó là cô ở thời cấp 3, cuối mùa hè năm thứ nhất của Thời Khâm.
Sai khi Đại học Bắc Kinh khai giảng không bao lâu, trường đã tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm thành lập, sau khi Hứa Ngư Sơ biết tin Thời Khâm đã đậu vào trường Đại học Bắc Kinh, thỉnh thoảng liền quên chạy đến Đại học Bắc Kinh.
Nhưng cô không quen bạn học của anh, cô cũng không biết gì về thời khoá biểu và phòng học của anh, vậy nên thường xuyên vồ hụt.
Đi trên con đường của khuôn vườn trường đại học Bắc Kinh, cô nghĩ, nếu như ở cùng một khu, thì liệu một ngày nào đó cô sẽ gặp được anh hay không.
Sau này, trong lúc đang đi lang thang, Hứa Ngư Sơ nhìn thấy một tấm băng rôn kỷ niệm 100 năm thành lập của trường bọn họ.
Vô ý nghe thấy anh sẽ tham gia biểu diễn, Hứa Ngư Sơ liền tìm Thẩm Lạc Trí, hy vọng anh ấy có thể dẫn vào mình sân. Anh ấy và Thời Khâm là cùng một khoá, cũng cùng nhau thi đậu vào Đại học Bắc Kinh, chỉ là một người học quản lý doanh nghiệp, còn một người thì học chuyên ngành liên quan đến khoa học và công nghệ.
Lần kỷ niệm 100 năm này, anh ấy đương nhiên sẽ có phiếu.
Thẩm Lạc Trí đồng ý.
Buổi biểu diễn hôm đó, Hứa Ngư Sơ có một bài kiểm tra ở trường học.
Cô làm đến một nửa liền bỏ dở bài thi, chạy đến xem anh biểu diễn.
Hôm đó người đông ồn ào, có rất nhiều người đến. Hứa Ngư Sơ thậm chí còn bị lạc đường, suýt nữa thì không tìm thấy lối vào hội trường.
Cô ngồi ở hàng ghế phía sau, xem từng tiết mục biểu diễn, cho đến lượt biểu diễn của anh.
Anh và một vài chàng trai khác thành lập một ban nhạc biểu diễn tạm thời. Anh không phải là người hát chính, chủ yếu là phụ trách đánh trống, thỉnh thoảng sẽ có một part nhỏ solo hoặc là hợp xướng.
Thậm chí đến hôm nay Hứa Ngư Sơ vẫn còn nhớ rõ, màn hình đèn LED lớn phía sau sân khấu liên tục nhấp nháy các đoạn phim quảng cáo, bóng dáng của anh được phản chiếu ở phía trước.
Rõ ràng có nhiều người như thế, nhưng anh chính là người chói mắt nhất.
Khoé môi của anh nhếch lên có chút ngang ngạnh, đánh trống vô cùng đẹp trai lại thoải mái, lúc nâng mắt lên nhìn về phía trước, khí thế hăng hái đó phả vào mặt mà đến.
Anh vừa mở miệng, thì sự kêu gào của các cô gái phía dưới không hề dừng lại.
Hứa Ngư Sơ cảm thấy bản thân như bị choáng váng, cô nhận thức rõ ràng, tâm trí của mình hoàn toàn bị chiếm bởi thiếu niên trước mặt này.
Bên tai có tiếng ồn ào và gào thét, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng trống của anh, và nhịp tim không thể kiểm soát của mình.
Sau buổi biểu diễn, Hứa Ngư Sơ hồn bay phách lạc ngồi trên tàu điện ngầm.
Cô ngồi trên chiếc ghế sắt trong sân ga, nhìn vào dòng người qua lại lác đác trong giờ thấp điểm, nhìn những đoàn tàu điện ngầm di chuyển ra vào, cảm nhận làn gió mát từ hư không.
Cô đứng sững sờ trước trước sân ga để đợi chuyến tàu điện ngầm đang đến gần.
Đột nhiên, gió mát và tàu điện ngầm phi mã cùng nhau thổi đến, thổi tung quần áo của cô lên, khiến người khác không nhịn được mà muốn cùng động theo, bắt lấy ngọn gió hoang vu thoáng qua.
Giờ khắc đó cô mới hiểu, vì sao gọi là "Mỗi khoảng khắc yêu em, giống như tàu điện ngầm lao vùn vụt vượt qua."
Hoá ra yêu một người, chính là muốn không màng tất cả mà đi cùng anh.
Anh hỏi tại sao em lại chọn bài hát này.
Đáp án là, thích hợp.
Thích hợp với bộ phim này.
Cũng thích hợp với sự yêu thích thầm kín của em.
Thích anh, chính là không màng tới bản thân mình mà đi theo anh.
Dù cho, anh chưa từng quay đầu lại.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Thời Gian Rảnh Thì Cùng Nhau Ngắm Sao
- Chương 11: Mỗi khoảng khắc yêu em, giống như tàu điện ngầm lao vùn vụt vượt qua