Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Thời Gian Rảnh Thì Cùng Nhau Ngắm Sao

Chương 1: "Lần này, giấc mơ đẹp thật sự trở thành sự thật rồi."

Chương Tiếp »
Khi đèn đường chuyển sang màu đỏ, màn hình lớn ở quảng trường vừa đúng lúc phát đến đoạn cuối của một MV.

Trên sân khấu tối đen như mực, chỉ có một tia sáng tỏa ra, giây tiếp theo, xuất hiện một hình bóng cao lớn thần bí.

Lúc sắp sửa quay lại, máy quay vừa chuyển, dưới bầu trời sao xán lạn, anh đứng trong cực quang, máy tóc đen và chiếc khăn quàng đỏ trên ngực theo gió mà đung đưa. Anh cụp mắt xuống, nhìn vào đồng hồ.

Lại ngẩng đầu lên, để lộ một đôi mắt đen nhánh mang theo cảm giác vô cùng xâm lược. Miệng cười mỉm, có một hơi thở màu trắng.

Hứa Ngư Sơ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, cách cửa vào nhà ăn không xa, không tự chủ được mà dừng lại.

Ở cuối màn hình ENDING, một hàng phụ đề bắt mắt nổi lên--

[23/9, Thời Khâm, 24 tuổi sinh nhật vui vẻ!]

Khi cơn gió thu thổi qua, Hứa Ngư Sơ rùng mình một cái, lúc này mới hoàn hồn lại.

Vừa chuẩn bị đi, bên tai có một câu cảm thán không thể chịu đựng nổi--

"A a a, thật sự quá đẹp trai rồi! Nhìn thế nào thì chồng em cũng đều đẹp trai!!!"

Hình ảnh phát lại, hai người nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm thán tấm tắc.

"Đẹp trai quá đi! Không hổ là thực lực phái đỉnh lưu mới!"

"Dù sao cũng là Ảnh Đế trẻ tuổi nhất đã giành được vô số giải thưởng! Những nhà khác đều ngưỡng mộ chết đi được! Mới xuất đạo có hai năm mà đã đạt đến trình độ như thế này, nói là Thiên Hàng Tử Vi Tinh* cũng không có ý kiến chứ?"

*Ý chỉ những người có xuất phát điểm ra mắt rất khủng khϊếp, kiểu mà nhiều người sẽ không bao giờ có được trong đời.

"Hơn nữa! Khuôn mặt và học vấn đều xuất sắc như nhau! Đại học Bắc Kinh a a a!! Mẹ nó, lớp 12 mình ôn tập chết đi sống lại mà cũng không đậu! Bây giờ là chúng ta không xứng với thần tượng!" Một nữ sinh khác vô cùng đau đớn mà nói.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, hai người vừa kịch liệt thảo luận, vừa qua đường.

"Có thể làm fan của Thời Khâm thì mẹ nó đời này mình cũng đáng rồi, mình nói với bạn, lần trước mình sang lớp kế bên, lớp trưởng của lớp bọn họ là fan tử trung của Thời Khâm, họp lớp kéo cả lớp vào xem phim điện ảnh của Thời Khâm!"

"Cười chết mình rồi, thật hay giả vậy..."

....

....

Cuộc trò chuyện dần dần xoá nhoà theo khoảng cách, Hứa Ngư Sơ mỉm cười tỏ ý, vừa thu lại tầm mắt, có một người đàn ông mặc chiếc áo khoác denim đứng trước mặt cô.

Hứa Ngư Sơ không hiểu mà nhìn chằm chằm vào anh ta.

Người đàn ông ngượng ngùng xoa xoa gáy của mình, muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy Hứa Ngư Sơ, anh ta chỉ đỏ mặt cười ngốc ngếch.

Làn gió buổi tối và không khí mát mẻ, Hứa Ngư Sơ mặc một chiếc váy thắt eo màu bạc hà, máy tóc xoăn đen buông thả lười biếng.

Khuôn mặt của người đàn ông càng đỏ, lắp ba lắp bắp nói ra vài từ, "Tôi, tôi thấy cô đã đứng đây một lúc rồi, cần... giúp đỡ không?"

Hứa Ngư Sơ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, lắc đầu: "Cảm ơn, tôi không sao."

Người đàn ông bị nhìn khiến cho nhịp tim đập nhanh: "Vậy, tôi có thể, thêm phương thức liên hệ không?"

Trong lúc Hứa Ngư Sơ đang bối rối, đột nhiên bị một người khoác lên vai, "Thật là ngại quá, bảo bối nhà tôi không có hứng thú đối với đàn ông."

Lý Thiến tuyên thệ chủ quyền kéo Hứa Ngư Sơ vào vòng tay của mình.

Hứa Ngư Sơ nhìn thấy rõ ràng biểu cảm kinh ngạc của người đàn ông, anh ta nhìn qua Lý Thiến, rồi lại nhìn qua Hứa Ngư Sơ, sau khi nhìn đi nhìn lại, vô cùng đau đớn mà chạy đi.

Nhìn thấy người đã chạy xa, Hứa Ngư Sơ và Lý Thiến tách ra.

Lý Thiến kéo tay của Hứa Ngư Sơ, vừa đi về phía nhà ăn, vừa trêu ghẹo:

"Cô Hứa thật là vượt trội, không những tác phẩm tuyệt vời, mà người cũng được hoan nghênh như thế~ chậc chậc, tôi ngưỡng mộ quá đi~"

Hứa Ngư Sơ vỗ về cô ấy, vừa cười vừa nhìn qua cô ấy nói: "Em nhớ là, lần trước có một đối tác, nói là đã nhìn trúng kịch bản của em, muốn đầu tư, kết quả nói ngoài nói trong đều là thảo luận xem chị có tham gia hạng mục hay không~"

Nói xong, cô giả vờ thở dài: "Em chẳng qua cũng chỉ là lý do để tiến gần đến chị mà thôi."

Nhắc đến chuyện này, Lý Thiến rất không nói lên lời, "Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, sau đó còn thêm weixin của chị, nói chuyện thật sự là vô cùng ngại ngùng! Chị thấy chính là nhìn trúng năng lực thực hiện sản xuất của chị."

Cuộc trò chuyện vừa thay đổi, chủ đề lại rơi vào trên người Hứa Ngư Sơ, "Hơn nữa, nếu như là bàn về tài hoa, thì chị sao có thể sánh được với em chứ."

"Bộ《Ngày Nhiều Mưa》lần trước của em không phải đã giành được mấy giải "Kịch bản gốc xuất sắc" rồi hay sao? Bộ《Người Tình Nguy Hiểm》hồi hộp lần trước trước, cũng tính là bạo đúng không, độ thảo luận và doanh thu phòng vé còn phá vỡ kỷ lục."

"Còn có bộ này, chậc chậc, đạo diễn nổi tiếng Vũ Chấn chỉ đạo quay phim, theo chị thấy, giải thưởng cũng không chạy đâu~ Vẫn mong cô Hứa, chừa lại cho chị một chút đường sống."

Hứa Ngư Sơ nghe xong thì liền cười lên, "Nói giống như là chị không tham gia vào mấy bộ điện ảnh này vậy?" Cô đi đến làm phiền Lý Thiến, "Nhìn thì giống như là chị đang khen em, kết quả là khen tới khen lui, đều là đang khen bản thân chị."

Hai người nhìn nhau, cười rộ lên.

.....

Thực ra, tiệc rượu lần này là buổi tụ họp của đoàn đội sáng tạo《Đường Biên Màu Trắng》.

Thời điểm đầu năm, Hứa Ngư Sơ đã hoàn thành một bộ, tác phẩm liên quan đến việc khám phá khát vọng và bản thân, có tựa đề là《Đường Biên Màu Trắng》. Kể về câu chuyện một nhϊếp ảnh gia trẻ tuổi đi lạc vào một thị trấn nhỏ và đã gặp gỡ một cô gái, đánh thức khát vọng và sự trưởng thành của nhau.

Thầy Vũ Chấn, đạo diễn truyền miệng kỳ cựu, nghe tin cô đã viết xong kịch bản, liền trực tiếp đến tìm cô để thảo luận. Bọn họ có rất nhiều quan điểm giống nhau, vì thế nên đã ký hợp đồng hợp tác.

Mà Lý Thiến là nhà sản xuất điều hành đã làm việc với cô ngay lần đầu tiên tiến vào vòng tròn nhà biên kịch. Con người xinh đẹp quyến rũ không nói, năng lực điều hành vô cùng mạnh, cũng rất tôn trọng Hứa Ngư Sơ. Bọn họ đã hợp tác rất nhiều lần, đều đánh giá cao đối phương, cũng đã trở thành bạn tốt từ lâu.

Mà liên quan đến buổi tiệc rượu lần này, trừ một vài đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch, nhà lập kế hoạch và các thành viên khác trong hạng mục, một số diễn viên chính cũng sẽ có mặt để trao đổi ý kiến và làm quen với nhau, nếu không có vấn đề gì thì sẽ ký hợp đồng, bấm máy vào ngày mai.

Lúc Hứa Ngư Sơ và Lý Thiến đã vào chỗ ngồi, ghế lô* mới chỉ có hai ba người đến, cũng đều quen biết lẫn nhau, mọi người bắt đầu trò chuyện.

*Ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

Lý Thiến vừa cúi đầu nghịch điện thoại, vừa thản nhiên nói: "Nghe nói không có, mấy ngày trước Tiểu "Thời Khâm" bị tai nạn xe, đoán chừng hôm nay không đến được."

Hứa Ngư Sơ sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng lại, Tiểu "Thời Khâm" này rốt cuộc là đang ám chỉ ai.

Lý Thiến đưa cho cô xem nhật ký trò chuyện, nhỏ giọng nói: "Chuyện này chị cũng không biết, hôm qua trong lúc trò chuyện với nhà đầu tư, đối phương không cẩn thận đã nói ra. Công ty của bọn họ che đậy quá kín, đoán là chắc không muốn làm ảnh hưởng đến các tài nguyên tiếp sau, dù sao thì trong giới giải trí một khi đã vụt mất tài nguyên, thì rất dễ dàng tụt dốc."

Hứa Ngư Sơ liếc nhanh qua, khi nhìn thấy một cái tên không giống với Thời Khâm, mới nhớ đến Tiểu "Thời Khâm" là ai.

Anh ta là người được chọn vào vai nam chính trong bộ《Đường Biên Màu Trắng》.

Người này đã xuất đạo 5 năm, vẫn luôn không ấm cũng không nóng, sau này có người nói anh ta có dung mạo giống Thời Khâm 3 đến 5 phần, cũng được xem là Thời Khâm hồ sơ thấp. Anh ta thừa thế ra mắt với tên gọi là Tiểu "Thời Khâm", đi tiếp xúc với một số tài nguyên mà Thời Khâm không nhận, cộng thêm cũng có một chút thực lực, dần dần có vài phần nhiệt độ.

Thực ra lúc mới bắt đầu vai nam chính trong lòng của đạo diễn Vũ Chấn là Thời Khâm, cảm thấy Thời Khâm có một góc khuất bất kham, đặc biệt là ánh mắt của Thời Khiêm diễn rất tốt, diễn xuất rất tinh tế, nếu như anh đến, thì bộ phim này đã thành công một nửa rồi.

Kịch bản đã đưa đến cho Thời Khâm, thế nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Ý nghĩa của việc không hồi âm đã rất rõ ràng rồi, đạo diễn Vũ Chấn liền trực tiếp công khai chọn nhân vật.

Kỹ năng diễn xuất của Tiểu "Thời Khâm" mặc dù không bằng Thời Khâm, thế nhưng xuất thân ở lớp chính quy, kỹ năng diễn xuất vững chắc, cộng thêm tướng mạo giống mấy phần, Vũ Chấn liền quyết định là anh ta.

Ai cũng không ngờ đến, trước khi khởi động mấy ngày, nam chính đã ra tai nạn xe cộ.

Hứa Ngư Sơ nhíu mày, "Bị thương nghiêm trọng không? Cần bao lâu mới có thể xuất viện?"

Nếu như bị thương nghiêm trọng, e rằng cần phải đổi diễn viên chính rồi.

Lý Thiến lắc đầu, "Vừa mới có ICU, lúc đạo diễn Vũ biết được chuyện này, ngay trong đêm đã đi đến chùa San Tự nổi tiếng để thắp hương lễ phật. Ông ấy nói, trước ngày khai máy mà diễn viên chính đã xảy ra chuyện, không phải là dấu hiệu tốt gì, phải đi thay đổi vận, chỉ không đúng thì còn có thể đợi một diễn viên chính khác tốt hơn."

Hứa Ngư Sơ không hiểu rõ lắm, "Nam chính cũng đã xảy ra chuyện rồi, vậy hôm nay còn tiệc rượu gì nữa chứ?"

Lý Thiến giơ ngón trỏ ra, lắc đầu vài cái, "Vậy là em không hiểu rồi? Có thể đến, thì đại biểu chuyện đã giải quyết gần xong rồi."

Cô ấy ghé sát vào bên tai Hứa Ngư Sơ, nhỏ giọng nói: "Nghe nói đạo diễn Vũ Chấn đã chạy đi mời người rồi. Tối nay sẽ có một bát lớn đến, nếu như không ngoài dự liệu, thì chị nghĩ là đã ký tên rồi."

Hứa Ngư Sơ chớp chớp mắt, nhớ đến việc đạo diễn Vũ bàn giao cho bản thân rằng hôm nay phải mặc một bộ hoành tráng hơn, liền gật đầu đồng ý, "Thế trận này, nhìn qua thì đúng thật là lá bài đã trở nên dã man hơn."

Lý Thiến trở lại chỗ ngồi, dựa vào lưng ghế, cười cười trêu ghẹo: "Làm một giấc mơ đi, nói không chừng người đến chính là Thời Khâm."

Hứa Ngư Sơ dừng lại, cụp mắt xuống nói: "Ừm, em cũng hy vọng là vậy."

....

Thời gian đã đến 8 giờ, mọi ngời đã đến dần dần, chỉ còn thiếu đạo diễn Vũ Chấn và nam chính có thể xuất hiện trong truyền thuyết.

Sau khi uống hai tách trà kiều mạch, Hứa Ngư Sơ cảm thấy trong bụng giống như có một luồng điện nóng chạy qua, mờ mờ cảm thấy không ổn lắm, đi một chuyến đến phòng rửa tay, kết quả phát hiện kỳ sinh lý của mình đã đến.

Đến nhà vệ sinh để mượn băng vệ sinh, sau khi sửa sang lại, mới quay trở về ghế lô.

Vừa mới ngồi xuống, phục vụ đã lần lượt dọn chén đũa và món ăn lên, Hứa Ngư Sơ đang định lau chén đũa, liền nghe thấy Lý Thiến hưng phấn mà chớp chớp mắt với cô, miệng vừa mở vừa đóng nói gì đó.

Hứa Ngư Sơ nghị hoặc "ừm" một tiếng, cơ thể tiến gần đến một chút, muốn nghe rõ là đang nói chuyện gì.

Lý Thiến dựa sát vào tai cô, nhanh chóng và nhỏ tiếng ném ra một câu: "Lần này, giấc mơ đẹp thật sự trở thành sự thật rồi", sau đó trở lại vị trí ban đầu của mình.

Hứa Ngư Sơ bị câu nói và phản ứng của cô ấy làm cho mơ hồ.

Giấc mơ đẹp trở thành sự thật?

Hứa Ngư Sơ suy nghĩ một lúc, vừa nghiêng ngời muốn nói chuyện, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà lạnh sống lưng vang lên--

"Thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe, khiến mọi người đợi lâu rồi."

Hứa Ngư Sơ bị âm thanh này làm cho chấn động mà sững sờ tại chỗ.

"Thời Khâm?!"

"Thật sự là Thời Khâm sao? Sao Thời Khâm lão sư lại đến chứ?"

"Tôi, mẹ nó... chaz! Là đang nằm mơ sao? Không phải cậu ấy muốn quay《Kinh Mộng》sao? Sao lại đến chung với đạo diễn Vũ chứ?"

Âm thanh kinh ngạc của mọi ngời đã khẳng định cho ý nghĩ của Hứa Ngư Sơ, tất cả mọi người đều đứng lên, Hứa Ngư Sơ bị Lý Thiến kéo đứng dậy.

Lúc này cô mới nhìn theo tầm mắt của mọi người, nhìn xung quanh.

Cô đυ.ng phải ánh mắt của người đàn ông, trái tim chợt thắt lại.

Anh có một đôi lông mày vừa đẹp vừa lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt đen thâm thuý kia, lúc không cười, khiến cho người khác cảm thấy như là bị một lực uy hϊếp nào đó khống chế.

Mà anh của bây giờ, với nụ cười nhàn nhạt trên khoé môi, vẫn mang dáng vẻ ương bướng kiêu ngạo và cố chấp, nhưng đã thu lại một ít mũi nhọn.
Chương Tiếp »