Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước mặt cô là khung cảnh bãi biển đẹp như mơ. Biển xanh biếc, cát trắng, bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn. Lác đác có một vài người tắm biển phía xa xa.

“Đẹp quá!”

CỐ Tư Bạch mở cửa xe cho cô, rồi dẫn Quân Dao đi chân trần trên cát. Cảm giác mát lạnh, lạo xạo dưới chân khiến Quân Dao cười lên thích thú.

“Hoàng hôn trên biển, cảnh đẹp như mơ vậy!” “Em có muốn nhặt vỏ sò không?”

Quân Dao gật đầu ngay tắp lự, hai người cùng đi chân trần, chạy trên bãi cát. Quân Dao không mang đồ tắm, cô chỉ đứng ở mép bờ, để sóng biển rì rào VỖ vào chân, làm ướt một chút gấu váy. .

Cố Tư Bạch ngồi trên bãi cát, ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn rực rỡ và cô gái xinh đẹp đang nô đùa cùng sóng, ánh mắt anh tràn đầy âu yếm và yêu thương.

“Cho anh này”.

Quân Dao chạy đến, đưa cho Cố Tự Bạch một chiếc vỏ ốc. Cô áp nó vào tai anh, Cố Tư Bạch có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào trong chiếc vỏ ốc nhỏ xíu.

“Cảm ơn em”.

Cố Tư Bạch nhận lấy, như nhận một món quà quý gì. Quân Dao ngồi xuống bên cạnh anh, ngắm nhìn cảnh biển. Bóng tối dần nổi lên, xâm chiếm ánh sáng mặt trời, trời cũng đã tối rồi, Cố Tư Bạch dẫn cô tới nhà hàng gần đó.

Nhà hàng sát biển, đèn điện sáng trưng, anh đặt một căn phòng mở ra hướng biển, có thể vừa ăn vừa ngắm biển đêm. Cố Tư Bạch gọi rất nhiều hải sản, Quân Dao xuýt xoa, cô ăn đến no căng chiếc bụng nhỏ, xoa xoa bụng mỉm cười.

“Tình hình công việc của anh dạo này ổn không?” Cô tìm chủ đề để nói chuyện.

“Vẫn ổn. Đợi khi nào em học xong có thể về công ty của anh làm bà chủ.”

Quân Dao hơi bĩu môi, cô biết trình độ của mình đến đầu, bà chủ gì chứ, có khi còn không qua nỗi vòng sơ tuyển nhân viên bình thường.

“No quá, chúng ta đi dạo một lát cho tiêu cơm đi.”



Hai người đứng dậy, đi bộ trên bãi cát. Sóng đánh vào bàn chân trần, cảm giác cực kì thoải mái. Hai người đi song song nhau, thi thoảng hai bàn tay chạm vào nhau. Rất tự nhiên, Cố Tư Bạch l*иg tay mình vào tay cô. Quân Dao hơi run lên, muốn rụt lại nhưng lại thôi.Anh đan tay vào tay cô, chầm chậm bước đi, không nói gì cả.

Quân Dao hơi cúi đầu, hai má đỏ ửng, hình như cô thực sự đã thích anh rồi. Cách anh nhẹ nhàng quan tâm, chăm sóc, biết được mọi sở thích của cô khiến cô thực sự rung động. Cô chỉ là một cô gái bình thường, không cần đao to búa lớn, không muốn phải trải qua ngàn vạn đau thương gì đó, chỉ muốn được bình yên, vui vẻ bên người mình yêu là đủ rồi.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Quân Dao bị kéo mạnh, ngã lăn xuống bãi cát, Cố Tư Bạch quàng tay kéo cô vào lòng che chắn, giọng anh gấp gáp.

“Cẩn thận.”

Một tiếng “vυ"t” xé gió, rồi tiếng ầm rít lên, Quân Dao hoảng sợ nhìn quanh. Cố Tư Bạch ấn cô nằm sát xuống bãi cát, anh lăn người qua một bên, rút khẩu súng dắt bên hông ra, bắn về phía vừa rồi nổ súng.

Tiếng đạn ầm ào trên bãi cát vắng người, hình như phía nhà hàng nghe tiếng động, lập tức có vài người xông ra, chạy về phía này.

Quân Dao sợ hãi có người, ôm chặt tai. Cô biết cuộc sống của Cố Tư Bạch không dễ dàng gì, nhưng cô ngàn vạn lần không thể ngờ nổi xung quanh anh lại có nhiều nguy hiểm đến vậy, người ta có thể trắng trợn nổ súng muốn gϊếŧ anh như thế.

Trước mặt cô là khung cảnh bãi biển đẹp như mơ. Biển xanh biếc, cát trắng, bầu trời đỏ rực ánh hoàng hôn. Lác đác có một vài người tắm biển phía xa xa.

“Đẹp quá!”

CỐ Tư Bạch mở cửa xe cho cô, rồi dẫn Quân Dao đi chân trần trên cát. Cảm giác mát lạnh, lạo xạo dưới chân khiến Quân Dao cười lên thích thú.

“Hoàng hôn trên biển, cảnh đẹp như mơ vậy!” “Em có muốn nhặt vỏ sò không?”

Quân Dao gật đầu ngay tắp lự, hai người cùng đi chân trần, chạy trên bãi cát. Quân Dao không mang đồ tắm, cô chỉ đứng ở mép bờ, để sóng biển rì rào VỖ vào chân, làm ướt một chút gấu váy. .

Cố Tư Bạch ngồi trên bãi cát, ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn rực rỡ và cô gái xinh đẹp đang nô đùa cùng sóng, ánh mắt anh tràn đầy âu yếm và yêu thương.

“Cho anh này”.



Quân Dao chạy đến, đưa cho Cố Tự Bạch một chiếc vỏ ốc. Cô áp nó vào tai anh, Cố Tư Bạch có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào trong chiếc vỏ ốc nhỏ xíu.

“Cảm ơn em”.

Cố Tư Bạch nhận lấy, như nhận một món quà quý gì. Quân Dao ngồi xuống bên cạnh anh, ngắm nhìn cảnh biển. Bóng tối dần nổi lên, xâm chiếm ánh sáng mặt trời, trời cũng đã tối rồi, Cố Tư Bạch dẫn cô tới nhà hàng gần đó.

Nhà hàng sát biển, đèn điện sáng trưng, anh đặt một căn phòng mở ra hướng biển, có thể vừa ăn vừa ngắm biển đêm. Cố Tư Bạch gọi rất nhiều hải sản, Quân Dao xuýt xoa, cô ăn đến no căng chiếc bụng nhỏ, xoa xoa bụng mỉm cười.

“Tình hình công việc của anh dạo này ổn không?” Cô tìm chủ đề để nói chuyện.

“Vẫn ổn. Đợi khi nào em học xong có thể về công ty của anh làm bà chủ.”

Quân Dao hơi bĩu môi, cô biết trình độ của mình đến đầu, bà chủ gì chứ, có khi còn không qua nỗi vòng sơ tuyển nhân viên bình thường.

“No quá, chúng ta đi dạo một lát cho tiêu cơm đi.”

Hai người đứng dậy, đi bộ trên bãi cát. Sóng đánh vào bàn chân trần, cảm giác cực kì thoải mái. Hai người đi song song nhau, thi thoảng hai bàn tay chạm vào nhau. Rất tự nhiên, Cố Tư Bạch l*иg tay mình vào tay cô. Quân Dao hơi run lên, muốn rụt lại nhưng lại thôi.Anh đan tay vào tay cô, chầm chậm bước đi, không nói gì cả.

Quân Dao hơi cúi đầu, hai má đỏ ửng, hình như cô thực sự đã thích anh rồi. Cách anh nhẹ nhàng quan tâm, chăm sóc, biết được mọi sở thích của cô khiến cô thực sự rung động. Cô chỉ là một cô gái bình thường, không cần đao to búa lớn, không muốn phải trải qua ngàn vạn đau thương gì đó, chỉ muốn được bình yên, vui vẻ bên người mình yêu là đủ rồi.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Quân Dao bị kéo mạnh, ngã lăn xuống bãi cát, Cố Tư Bạch quàng tay kéo cô vào lòng che chắn, giọng anh gấp gáp.

“Cẩn thận.”

Một tiếng “vυ"t” xé gió, rồi tiếng ầm rít lên, Quân Dao hoảng sợ nhìn quanh. Cố Tư Bạch ấn cô nằm sát xuống bãi cát, anh lăn người qua một bên, rút khẩu súng dắt bên hông ra, bắn về phía vừa rồi nổ súng.

Tiếng đạn ầm ào trên bãi cát vắng người, hình như phía nhà hàng nghe tiếng động, lập tức có vài người xông ra, chạy về phía này.

Quân Dao sợ hãi có người, ôm chặt tai. Cô biết cuộc sống của Cố Tư Bạch không dễ dàng gì, nhưng cô ngàn vạn lần không thể ngờ nổi xung quanh anh lại có nhiều nguy hiểm đến vậy, người ta có thể trắng trợn nổ súng muốn gϊếŧ anh như thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »