Bè trúc ở trên sông trôi một đêm, Tô Tử bất tri bất giác bị ánh mặt trời làm tỉnh lại, mở mắt ra hắn thấy Mộc Tĩnh, xung quanh người còn có một vòng sáng ôn hòa. Người nọ xoay người lại, cười rộ lên rất đẹp, nhẹ nhàng gọi tên hắn, “Tô Tử, dậy xem mặt trời mọc.”
Tô Tử hơi hơi sững sờ, phân không rõ vì mặt nước sáng hay người này sáng.
Mộc Tĩnh ở trước mặt hắn quơ quơ tay, “Tỉnh chưa? Hay đang mộng?”
Tô Tử trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh.
Mộc Tĩnh chỉ cười, nói, “Sau khi ngươi ngủ, ngươi nói rất nhiều làm ta giật mình.”
Tô Tử cả kinh, khẩn trương nói, “Ta nói cái gì?” Hẳn là sẽ không nói với Mộc Tĩnh…
“Ngươi nói…” Mộc Tĩnh cố ý thừa nước đυ.c thả câu, nhìn Tô Tử càng ngày càng sốt ruột mới lên tiếng, “Ngươi nói Mộc Tĩnh là người tốt!”
Loại này vừa nghe là biết Mộc Tĩnh nói đùa, làm cho Tô Tử an tĩnh trở lại. Người này lại giỡn, Tô Tử nhịn không được hung hăng đạp hắn một cước.
Mộc Tĩnh cười ha ha, vươn tay xoa mái tóc hỗn độn của Tô Tử, “Giờ tỉnh chưa? Còn buồn ngủ không?”
Bàn tay ấm áp chạm vào mái tóc, trái tim Tô Tử lập tức đập mạnh, cuống quít đẩy tay hắn ra.
“Giận rồi sao?” Mộc Tĩnh thu tay, thấy Tô Tử vẫn cúi đầu không phản ứng, Mộc Tĩnh tiến sát tới nói, “Sẽ không giận chứ?”
Tô Tử cúi đầu càng lúc càng thấp, Mộc Tĩnh cảm thấy tiểu tử này đừng nên cúi nữa, vươn tay nâng mặt hắn lên, Mộc Tĩnh kinh ngạc nhìn thấy khuôn mặt Tô Tử một mảng hồng. Tô Tử nhanh tay đẩy hắn ra, nhưng bị Mộc Tĩnh bắt lấy. Mộc Tĩnh dùng sức kéo hắn vào trong lòng.
“Ngươi bị làm sao vậy?” Mộc Tĩnh một tay ôm lấy hắn, một tay sờ trán, “Bệnh sao?”
Tư thế này giống như Tô Tử bị Mộc Tĩnh ôm gọn trong lòng, Tô Tử cảm thấy như bị say sóng, vươn tay đẩy hắn ra, “Ta không sao.”
Mộc Tĩnh càng bị kháng cự hắn càng thấy tâm ngứa, tuy bị đẩy ra nhưng vẫn chủ động sáp vào, “Rốt cuộc bị cái gì? Ngươi hình như rất sợ để ta tới gần.”
“Đương nhiên không phải.” Tô Tử phản bác, cố gắng khắc chế tâm lý xao động, ra vẻ trấn định nhìn khuôn mặt ôn hòa trước mắt.
“Vậy sao?” Mộc Tĩnh hồ nghi nhìn hắn, sau đó nhún nhún vai, lười biếng vươn vai, dương dương tự đắc nói, “Bất quá, ta hy vọng ngươi có thể chủ động tới gần ta một chút. Tô huynh đệ, muốn hay không để ta ôm?”
Tươi cười tùy ý, ngữ điệu lười nhác, cái này rõ ràng là vui đùa nhưng Tô Tử phát hiện hắn không thể ức chế khát vọng trong lòng mình.
“Ta có thể sao…” Tô Tử nhẹ giọng nỉ non, bỗng nhiên nhào vào lòng Mộc Tĩnh.
Mộc Tĩnh giật mình, hắn nghĩ Tô Tử sẽ không đáp ứng. Kinh hỉ lại có chút luống cuống, lúc định ôm chặt người trong lòng, đột nhiên có một lực đạo đẩy hắn xuống nước. Mộc Tĩnh ngóc đầu lên nhìn, hắn thấy Tô Tử chọc cây trúc xuống nước, khuôn mặt đắc ý.
Tô Tử đứng lên, chống cây gậy nói, “Hẹn gặp lại ở trên bờ nha, Mộc huynh đệ.”
Mộc Tĩnh biết mình bị đùa, nhịn không được cười ra tiếng, yên lặng nhìn vầng sáng tỏa xung quanh thiếu niên, hết sức động lòng người.
Hai người sau khi tới thị trấn, Tô Tử thì ở trong phòng chữa thương còn Mộc Tĩnh thì đi dạo. Mỗi khi Mộc Tĩnh nói ‘ta ra ngoài đây’, Tô Tử lại bắt đầu nghi hoặc người kia có trở về hay không. Rõ ràng nghĩ hắn nên đi đi nhưng lại nhịn không được chờ mong hắn quay về. Mà Mộc Tĩnh thì cứ đúng giờ cơm chiều lại về với hắn.
“Tô Tử, ngươi thật sự không ra ngoài với ta sao?”
“Không đi.”
Mỗi ngày đều hỏi, mỗi ngày đều cự tuyệt. Mỗi ngày, chờ Mộc Tĩnh sau khi xuất môn, Tô Tử liền lẳng lặng ghé vào cửa sổ nhìn theo hắn. Đến giờ cơm chiều, lại lẳng lặng ra cửa sổ chờ hắn về. (Trời ơi cỡ nào cũng thấy như hòn vọng phu 8})
“Tô Tử, vết thương sao rồi?”
“Vẫn chưa khỏi.”
Mỗi ngày chữa thương, mỗi ngày đều hỏi. Vết thương của Tô Tử đúng theo ý nguyện của Mộc Tĩnh, lành lại rất chậm.
Nửa tháng cũng đủ làm cho người ta tạo thành thói quen. Đối với Tô Tử mà nói, mỗi ngày chờ Mộc Tĩnh trở về đã thành thói quen. Mưa sắp rơi, Tô Tử ghé vào cửa sổ nhìn người qua đường. Mây đen dày đặc, âm u mờ mịt, tựa như trong nháy mắt mưa sẽ rơi.
Sét đánh ầm một tiếng, mưa rơi như đánh vào mặt người, Mộc Tĩnh vươn tay che đầu chạy rất nhanh. Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn về phía trước. Một người đầu đội nón, che dù đang bước về phía hắn.
Mộc Tĩnh nở ra tươi cười, trong lòng một trận vui mừng, “Tô Tử!”
Tô Tử tới gần, che dù cho hắn.
Miễn cưỡng sánh vai mà đi. Mộc Tĩnh thấy vai trái của Tô Tử đã ướt, vì thế vươn tay ôm hắn gần lại.
Tay miễn cưỡng cầm dù bỗng nhiên bị Mộc Tĩnh cầm lấy, nói, “Để ta cầm cho.”
Tô Tử miễn cưỡng buông tay ra. Hắn muốn nắm lấy bàn tay ấm áp đó, nhưng lại luyến tiếc, cảm thấy hốt hoảng.
“Tô Tử, cám ơn ngươi đã đến đón ta.”
Tô Tử giương mắt nhìn người bên cạnh, nụ cười, ánh mắt, ngữ điệu, tất cả đều làm hắn không thể khống chế lòng mình, Tô Tử biết hắn thật sự… đối với người này tim đập rất nhanh, mãi không dứt. Hắn không thể khống chế và không thể giữ khoảng cách, hắn muốn tới gần hơn. Mà người này lại là mục tiêu ám sát của hắn. Ngực rất đau, hắn sắp thở không nổi rồi.
“Mộc Tĩnh.” Tô Tử đột nhiên dừng bước, đứng dưới mưa.
Mộc Tĩnh phát hiện lập tức chạy lại, đem dù che cho hắn.
Tô Tử nhìn hắn, trong giọng nói còn mang theo khẩn cầu, “Ngươi trốn đi, đừng để ta tìm thấy ngươi.”
Mộc Tĩnh ngẩn người, sau đó mỉm cười, nói, “Vẫn nói sao? Nhưng mà ta không muốn rời khỏi ngươi, làm sao bây giờ?”
“Đừng nói giỡn nữa.” Tô Tử cau mày, tiếp tục nói, “Nhiệm vụ này càng kéo dài sẽ không phải để mình ta làm nữa, cho nên ngươi mau chạy đi.”
“Ngươi lúc nào cũng bảo ta nói giỡn, ta không phải nói….” Mộc Tĩnh đột nhiên bị Tô Tử nắm tay kéo ra sau, ngay sau đó Tô Tử liền chụp được ám khí.
Mặt Tô Tử biến sắc, “Chậm rồi, bọn họ đã tới.”
“Ai?” Mộc Tĩnh nhìn xung quanh không phát hiện ra thân ảnh khả nghi nào.
“Người chấp hành nhiệm vụ.” Tô Tử sắc bén nhìn về một phía. Điều này làm Mộc Tĩnh ý thức ra, mấy ngày nay ánh mắt Tô Tử đã sớm biến từ mang sát khí thành nhu hòa, thậm chí còn có luống cuống khẩn trương, tươi cười nhẹ nhàng.
“Ngươi mau đi đi!” Tô Tử bỏ lại những lời này sau đó thi triển khinh công bay về hướng nào đó.
Mộc Tĩnh nhớ rõ tốc độ này giống hệt như lần đầu tiên Tô Tử tới ám sát hắn, thấp giọng nói thầm, “Nguyên lai ngươi đã sớm khỏe lại rồi sao…”
Hết chương 6