Chương 2

Bị chặn ngoài cửa cảm giác thật không dễ chịu.

Lâm Thính đứng ở cửa trong chốc lát, xác định hắn không có ý định trở ra, mất mát méo miệng mà trở về phòng.

Cửa phòng vừa mới đóng lại, điện thoại liền hiện cuộc gọi tới từ Dụ Tư Hòa.

“Ngưu Ngưu, đồ vật thu thập tốt chưa?” Tốc độ nói chuyện của cô ấy rất nhanh, hấp tấp, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, “Tớ tan tầm, qua đón cậu, đêm nay mời cậu ăn bữa lớn, đón gió tẩy trần!”

Lâm Thính ở Tuyên Thành không có bạn bè nào ngoài Dụ Tư Hòa – người bạn tốt của cô từ hồi học cao trung, cô thực quý trọng. Khi rời khỏi Tuyên Thành, Lâm Thính có hỏi cô ấy phương thức liên hệ, mấy năm nay trước sau vẫn không cắt đứt liên lạc.

Thuê được phòng ở có một nửa công lao là của Dụ Tư Hòa.

Tiểu cô nương thanh âm mềm nhẹ, giống khe suối nhỏ chậm rãi xuôi dòng, đem Dụ Tư Hòa nhiệt tình như lửa dịu xuống: “Thu thập tốt rồi. Cậu nói địa chỉ cho tớ, tớ tự mình đi qua là được.”

“Không được, không được, tớ sẽ đi đón cậu, chân cậu có đi được không?”

“Có thể đi”, Lâm Thính kiên nhẫn nói, dừng một chút hơi bực, “Không cần kêu tớ Ngưu Ngưu.”

Dụ Tư Hòa cười: “Phản ứng này của cậu cùng trước kia giống nhau, ốc sên nhỏ.”

Treo điện thoại, Dụ Tư Hòa phát định vị cho cô.

Lâm Thính thay đổi quần áo, ra cửa khẩn trương giống như trộm, đặc biệt khi đi ngang qua cửa phòng Trì Cố, bước nhẹ chân trong vô thức.

Mới vừa đi qua, phía sau vang lên thanh âm mở cửa.

Cô cả kinh, quay đầu lại xem.

Trì Cố tựa hồ mới vừa tắm rửa xong, ngọn tóc hơi ướt dán ở thái dương, trên người mặc áo hoodie cùng quần dài đơn giản, so với khi vừa trở về nhiều hơn vài phần cảm giác ở nhà.

Diện mạo hắn sắc bén, đường cong ngũ quan như chạm khắc, lộ ra một chút lãnh khí không kiềm chế được, một đôi mắt vô luận nâng lên hay rũ xuống đều cho người ta một loại cảm giác “Tôi lười đến nghe cậu nói chuyện”, cảm giác áp bách mười phần.

So với khi thiếu niên, hắn của bây giờ nhiều thêm ba, bốn phần trầm ổn.

Quần áo treo trên cánh tay hắn, nhìn qua là muốn đi phòng giặt.

Hai chân Lâm Thính giống như là bị đóng đinh tại chỗ, liền si ngốc như vậy mà nhìn hắn, hơi hơi hé miệng muốn nói cái gì, lại không biết nói cái gì cho phải.

Hai người đứng cách một khoảng nhìn nhau gần mười giây.

Mày Trì Cố giật giật, Hắc Bối hắn nuôi từ trong phòng ló đầu ra một giây, Lâm Thính quay đầu chạy như bay xuống lầu.

“...”

Nhìn tiêu cô nương hốt hoảng chạy trốn, Trì Cố nhấp môi cười lạnh.

Sau một lúc lâu, Hắc Bối bên chân nhìn không được liền cắn cắn ống quần hắn đem hắn kéo đến phòng giặt đồ.

Nam nhân nghiến răng, tiếng nói trầm thấp từ kẽ răng tràn ra, nhớ tới cái gì dường như cười nhạt: “Chạy trốn vẫn nhanh như vậy.”

-

Lâm Thính sợ Dụ Tư Hòa chờ lâu, bắt xe taxi chạy tới nơi.

Dụ Tư Hòa dọc theo đường đi cứ cách hai phút liền hỏi cô đến đâu rồi, giống người mẹ già vậy, dường như sợ cô đi lạc.

Xa cách bảy năm gặp lại, Dụ Tư Hòa đi lên cho Lâm Thính một cái ôm siêu siêu lớn, cọ cọ cô: “Cậu cao lên rồi, nhưng sao vẫn gầy như vậy, không phải ở nhà ba mẹ cậu bị ủy khuất đi?”

Cô ấy luôn luôn nói chuyện thẳng thắn, Lâm Thính cũng không tức giận, ngược lại có một loại cảm giác quen thuộc cùng thân thiết: “Không có, ba mẹ tớ đối với tớ thực tốt.”

Khi nói chuyện, cô vén lại tóc, xém chút nữa bị cọ đến rớt máy trợ thính.

Dụ Tư Hòa chọn nhà hàng cách điệu độc đáo kiểu Trung Quốc, khẩu vị của hai người khác nhau, khẩu vị Lâm Thính là thanh đạm, Dụ Tư Hòa thì ngược lại. Cô ấy món nào cũng đều gọi, đồ ăn liền tràn đầy một bàn.

Lâm Thính nhìn một bàn đồ ăn, có chút hạ đũa không được: “Có phải nhiều quá hay không?”

“Không có việc gì, ăn không hết gói lại đem về, đồ ăn ở nhà hàng này thực không tồi”, Dụ Tư Hòa tài đại khí thô*, nhìn cô chế nhạo cười “Trở về không phải vừa lúc có thể cùng Trì Cố nếm thử sao?”

(*Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục)

Nhắc tới Trì Cố, Lâm Thính sửng sốt, nhớ tới ra cửa liên tiếp chạm vào hai ván sắt, tâm tình có chút buồn bực.

Dụ Tư Hòa nhìn ra cô có điểm không thích hợp: “Như thế nào, hai người...?” Nàng buông chiếc đũa, hai tay làm thành hình trái tim tan vỡ.

Lâm Thính cắn chiếc đũa, do dự nói: “Nếu không tớ... vẫn là tìm chỗ trọ khác đi? Tớ cảm giác Trì Cố không quá hoan nghênh tớ.”

“Cậu nói lời gì ngốc vậy nha?” Dụ Tư Hòa lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng “Không chào đón còn có thể cho cậu vào trọ cùng sao? Tớ cảm thấy, tuy rằng lúc trước cậu đi để lại cho hắn bóng ma tâm lý không nhỏ... không đúng, chấn thương tâm lý, nhưng cậu cũng khổ mà, hơn nữa tớ xác thật cũng cảm thấy thái độ lúc đó của hắn thực quá đáng, hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cậu, giống bạo quân a. Rõ ràng hắn nên nói xin lỗi với cậu, chỗ nào còn nhăn mặt cho cậu xem đạo lý?”

Tâm Lâm Thính nói hắn thật đúng là nên ném đi. Nhưng cô một chút dũng khí cũng không có.

Dụ Tư Hòa nói liền dừng không được, từ cổ vũ bạn tốt liền biến thành điên cuồng công khai lên án Trì Cố, cô càng nói càng hăng, còn kèm thêm động tác.

Lâm Thính không chút nghi ngờ nếu bọn họ ở quán ăn khuya bên đường, cô ấy trực tiếp uống một ngụm rượu liền một cái đập bàn, cùng Trì Cố đánh tới.

Chung quanh bắt đầu bay tới ánh mắt khác thường. Lâm Thính da mặt mỏng, vội ngăn cô ấy lại, làm cô ấy bình tĩnh một chút.

Dụ Tư Hòa cũng phản ứng lại chính mình quá mức kích động, sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng mà nhỏ giọng xuống.

Bữa cơm này đóng gói về rất nhiều, hai người tính tiền, khi rời đi phát hiện cửa nhà hàng có người cãi nhau.

Một nam một nữ, nghe hai bên ồn ào nói là nhà trai nɠɵạı ŧìиɧ bị nhà gái bắt tại trận cả người lẫn tang vật.

Mọi người vây xem trước cửa hàng, người phục vụ khuyên can, thật náo nhiệt.

Dụ Tư Hòa ý thức nguy cơ rất cao, lôi kéo Lâm Thính đi sang bên khác.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Liền ở lúc hai người đi ngang qua nhau, nhà gái cực kỳ giận, rống lên: “Anh còn có lương tâm không?” Sau đó dẫm lên giày cao gót xông lên, nắm cổ áo nam nhân hung hăng tát một cái, rồi sau đó dùng sức đem người này đẩy ngã.

Anh ta không dự đoán được cô gái sẽ có một động tác dã man như vậy, không kịp phòng bị, dưới chân trượt một cái sau đó ngã xuống.

Lâm Thính liền cảm giác trước mắt tối sầm, tiếp theo bị một thân ảnh ngã thật mạnh áp đảo trên mặt đất.

“Lâm Thính!”

Đồ ăn rơi đầy đất, Lâm Thính chân đau, tay cũng đau, trên người còn bị một thanh niên đè nặng, cả người bị ngã đều ngốc tại chỗ.

Âm lượng tiến vào tai trái trong nháy mắt nhỏ đi rất nhiều, đầu óc cô còn không rõ, Dụ Tư Hòa đã chen vào đám người, đem đồ vật trong tay ném đi, xông tới đẩy nam nhân ra, nâng Lâm Thính dậy: “Thế nào? Ném tới chỗ nào rồi?”

Rồi sau đó hướng tới nam nhân kia rống: “Anh không có mắt sao?”

Anh ta ăn một cái tát, lại bị đẩy ngã trên mặt đất, vốn là tức giân trong lòng, lại bị nói như vậy, trong lòng một chút áy náy đυ.ng phải người khác cũng chuyển thành lửa giận: “Các người con mẹ nó mới không có mắt, không biết đi xa ra sao?”

Quần áo Lâm Thính bị bẩn, không chú ý người bên ngoài tranh chấp, âm lượng hai lỗ tai bất đồng khiến cô rất khó chịu, tầm mắt không ngừng quét trên mặt đất, vuốt lỗ tai có chút sốt ruột muốn tìm máy trợ thính của mình.

Ở ven tường rốt cuộc phát hiện máy trợ thính nhìn qua còn hoàn hảo, ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, đang muốn đi nhặt, một bàn tay khác trước cô một bước nhặt lên cái máy trợ thính kia.

Cô ngẩn ra, nhìn theo cánh tay thon dài của nam nhân hướng lên trên, áo hoodie màu trắng, cái mũi thanh lệ, đường cong sườn mặt hoàn mỹ, một đôi con ngươi lạnh nhạt ngạo nghễ.

Trì Cố rũ mắt nhì chằm chằm máy trợ thính trong tay hai giây, đi tới, cùng Lâm Thính gặp thoáng qua. Máy trợ thính tùy tiện ném vào trong ngực cô.

Lâm Thính bất tri bất giác một thân mồ hôi lạnh, vội vàng mang lên máy trợ thính, không hư, âm lượng hai bên màng nhĩ cân bằng trở lại, mồ hôi lạnh lúc này mới rút đi.

Sau đó liền nghe thấy ngữ điệu bình tĩnh của Trì Cố: “Ba chữ thực xin lỗi, sẽ không nói?”

Lâm Thính xoay người, Dụ Tư Hòa kéo cô đến bên người, nửa người cô bị Trì Cố che ở phía sau.

Trì Cố thân hình cao dài, giống như một ngọn núi che ở trước mặt cô.

Trên người hắn tỏa ra khí thế lạnh lẽo bức người, nam nhân kia nguyên bản còn kiêu ngạo khí thế không tự giác bị đè ép, nhưng vẫn quật cường: “Anh mẹ nó nói ai? Xin lỗi? Tôi nói cái rắm!”

Trì Cố cong môi phát ra một tiếng cười nhạo, từ trong túi áo lấy ra di động, di động ở trong tay vừa chuyển: “Được thôi, báo nguy xem anh bị xử lí như nào.”

-

Một trò khôi hài tan đi, Lâm Thính lúc này mới hậu tri hậu giác* cánh tay cùng chân đau đớn, cô chịu đựng không để lộ cảm xúc, rũ tầm mắt không dám xem Trì Cố.

(*“hậu tri hậu giác” là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.)

Dụ Tư Hòa lần đầu tiên đối với hành động anh hùng cứu mỹ nhân của hắn không chút bủn xỉn mà ca ngợi, sau đó hỏi: “Anh như thế nào ở chỗ này?”

Trì Cố lời ít mà ý nhiều: “Tới ăn cơm.”

“Đi một mình a?” Dụ Tư Hòa khụ một tiếng, “Thật trùng hợp, anh cũng tới chỗ này ăn.”

Trì Cố liếc Dụ Tư Hòa một cái hiển nhiên mặc kệ cô.

Tầm mắt chậm rãi dừng trên người Lâm Thính.

Thời điểm Dụ Tư Hòa ăn cơm thực thích chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, Trì Cố không thể hiểu chính mình lúc ấy suy nghĩ cái gì, lúc phản ứng lại thì đã ở đây.

Dụ Tư Hòa trái phải nhìn xem, nhất thời cảm thấy sự tồn tại của mình có chút xấu hổ, ngậm miệng lại không nói nữa, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.

Lâm Thính lúc này đang xuất thần, cô hồi tưởng Trì Cố của trước kia.

Lúc ấy hắn cũng là ăn mặc như vậy, đồng phục to rộng giống như một con sư tử tức giận, cả người lệ khí, không chút nào che dấu răng nanh, liền vọt vào đám người.

Cuối cùng hắn thở phì phò, xoay người đứng trước mặt cô, trên mặt bị thương, sợi tóc hỗn độn, nói hai câu.

Câu đầu tiên là: “Em như thế nào uất ức như vậy?”

Lâm Thính mở to mắt nhìn hắn, nước mắt càng chảy dữ dội hơn.

Thiếu niên trầm mặc thật lâu, kiên nhẫn mà nói câu thứ hai: “Đừng mẹ nó khóc, về sau anh bảo vệ em được chưa?”

Trì Cố hiện giờ thân ảnh cao thẳng, cùng tấm lưng ngay thẳng phảng phất có thể chạm đến chỗ cao nhất trên bầu trời trong trí nhớ kia chồng lên nhau.

Cô nghe thấy thanh âm trầm thấp của hắn, từ lúc gặp lại tới nay là câu nói thứ hai hắn nói với cô: “Chỗ nào đau.”

Lãnh đạm, lạnh lẽo.

Lâm Thính cúi đầu nói: “Không đau.”

Trì Cố không nói chuyện.

Nhìn cô rũ đầu xuống, cắn răng không tiếng động mà cười một cái.

“...Máy trợ thính, cảm ơn anh”, cô ngước mắt nhìn hắn, chần chừ hồi lâu, không nhịn được mang theo một chút tò mò, “Anh hiện tại sẽ báo nguy sao?”

Trì Cố năm đó, đừng nói báo nguy tìm kiếm trợ giúp, cảnh sát cả ngày đuổi ở sau mông hắn bắt được người liền tiến hành giáo dục tư tưởng.

Lâm Thính may mắn gặp qua một lần. Hắn vừa cãi xong giây tiếp theo đã bị cảnh sát quật ngã ấn trên mặt đất, lấy một loại tư thế cực kỳ chật vật yêu cầu thuộc lòng giá trị quan của xã hội chủ nghĩa.

Không có gì dùng, hắn chính là không phục, một thân phản cốt bừa bãi đến muốn trời cao.

Trì Cố: “...”

Hắn quả thực phải cười một tiếng a.