Chương 50

Tội ác trong hẻm tối.

Hạ Triêm ngượng ngùng cười, "Ha ha ha đây không phải là giáo sư Từ sao, không phải ngài nói hơn mười giờ ngài mới về sao?"

Từ Vi Trần vừa cởi cà vạt vừa nói: "Không dám ở bên ngoài lâu, sợ ngài cô đơn rồi cắm sừng tôi."

"Anh nói chuyện cho hẳn hoi, đừng cởϊ qυầи áo!" Hạ Triêm run cầm cập lùi về sau.

"Hạ Triêm Triêm, hôm nay ngài định chơi kịch bản cưỡиɠ ɧϊếp à?" Từ Vi Trần dồn cậu đến một bên bàn làm việc, dùng hai tay vây lấy cậu.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Hạ Triêm nghĩ đến đó, còn rất hăng hái, "Vậy thì giả sử em là học sinh cấp ba vừa tan học, sau đó đi vào một con hẻm tối tăm rồi bị kéo vào cưỡиɠ ɧϊếp?"

Từ Vi Trần mỉm cười, "Sao ngài lại thích đóng vai học sinh cấp ba thế?"

Tất nhiên là vì kí©h thí©ɧ hơn rồi! Hạ Triêm mặc kệ câu hỏi của hắn, tự mình hô: "Cứu mạng —— "

Từ Vi Trần cũng phối hợp nhập diễn, "Đừng kêu nữa, sẽ không có ai tới cứu em đâu, bé có thể lựa chọn tự mình cởi hay bị anh lột sạch."

"Đừng mà! Đừng chạm vào tôi!"

Hắn thò tay vào trong vạt áo sơmi của Hạ Triêm, cậu chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, hai cái chân láng o lộ ra ngoài, trông rất ra dáng để bị xâm phạm.

"Đĩ nhỏ, ngay cả quần cũng không mặc mà dám chạy ra ngoài?" Từ Vi Trần thấp giọng hỏi.

"Chờ một chút! Anh tắt đèn đi, như vậy mới có cảm giác hơn."

Từ Vi Trần giơ tay tắt đèn, hai người trong nháy mắt chìm vào bóng tối, rất có cảm giác của một con hẻm tối, Hạ Triêm lập tức nhập vai.

"Ông buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi..."

"Nhạy cảm thế, là lần đầu sao?" Từ Vi Trần xoa núʍ ѵú trước ngực cậu.

Hạ Triêm bị kí©h thí©ɧ đến mức run rẩy dữ dội, khóc nức nở, "Hu hu hu đừng lấy cái tay dơ bẩn của ông chạm vào tôi!"

Trong bóng tối, cậu không thấy rõ vẻ mặt của Từ Vi Trần, cũng không biết hành động tiếp theo của hắn sẽ là gì, thật sự có cảm giác kí©h thí©ɧ khi bị xâm phạm.

Từ Vi Trần bất ngờ tấn công môi cậu, nhéo cằm cậu ép cậu hôn môi với mình, cưỡng chế câu lấy đầu lưỡi Hạ Triêm mà khuấy đảo, hôn đến mức cả người cậu mềm nhũn.

"Lần đầu hôn môi à?" Hắn hỏi sau khi rời khỏi miệng cậu.

Hạ Triêm nghẹn ngào mắng: "Cầm thú, vô liêm sỉ bại hoại!"

"Đáng yêu quá." Từ Vi Trần vươn ngón tay đùa bỡn đầu lưỡi mềm mại Hạ Triêm, chọc phá khoang miệng cậu, "Khóc vì mất nụ hôn đầu hửm?"

Hạ Triêm kìm lại ham muốn liếʍ ngón tay của hắn, mơ hồ nói: "Cầu xin ông, tha cho tôi đi, tôi vẫn còn là học sinh."

Từ Vi Trần hôn hầu kết của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Bé cưng, em nói ra những lời này để trợ hứng sao?"

Hạ Triêm bị hôn thở dốc liên tục, rốt cuộc không có cách nào giả vờ kiên cường nữa, lỗ sau cũng kêu gào vì ham muốn, cánh tay chống cự Từ Vi Trần dần bỏ xuống, cho đến khi ôm ngược lại hắn.

Cậu khuất nhục nói: "Đây là lần đầu của tôi, xin anh hãy đối tốt với tôi."

Từ Vi Trần thò tay vào hạ thân của Hạ Triêm, ấn ngón tay thấm đẫm nước bọt vào miệng lỗ, chỉ chốc lát đã ấn nơi đó ra một cái miệng nhỏ.

"Yên tâm, sẽ cho em sướиɠ."

"A... Vào rồi..."

Ngón tay của Từ Vi Trần đã cắm vào trong lỗ nhỏ, sáng nay bọn họ vừa mới làm, nhưng nơi này đã lập tức khít khao lại như cũ, Từ Vi Trần thở dài nói: "Lỗ nhỏ chặt quá, bên trong đang chảy nước da^ʍ này."

Hắn mở rộng một hồi, sau đó cởϊ qυầи của mình ra, dương v*t căng phồng kề sát vào mông của Hạ Triêm, Từ Vi Trần thấp giọng hỏi cậu: "Muốn không?"

"Không muốn, dương v*t thối!" Hạ Triêm mắng.

Hắn xoay Hạ Triêm lại, để cậu gác một chân lên bàn làm việc, để lộ c̠úc̠ Ꮒσα, dương v*t hắn cũng để trên đó, "Vậy lát nữa khi dương v*t này ** bé lêи đỉиɦ thì đừng có mà gọi da^ʍ nhé."

Hạ Triêm hoàn toàn không làm được, bởi vì khi Từ Vi Trần mới đút phần đầu vào thì cậu đã không nhịn được mà cao giọng rêи ɾỉ.

"A a a... Vào rồi... dương v*t lớn ** vào rồi..."

"Còn mạnh miệng không? Rõ ràng là đĩ điếm mà cứ phải giả vờ trong trắng, lỗ da^ʍ đã bị người khác ** không biết bao nhiêu lần rồi đúng không?"

Hạ Triêm nói trong nước mắt: "Không có, thật sự không có... Tôi không phải đĩ điếm... A... Vào hết rồi..."

Từ Vi Trần đè lên lưng cậu, đưa toàn bộ dương v*t vào trong lỗ nhỏ của cậu, hắn hôn lên lưng Hạ Triêm thấp giọng khen cậu: "Lỗ da^ʍ nhỏ thật thoải mái, bên trong biết tự chảy nước."

"Sâu quá... Bị dương v*t lớn đẩy đến chỗ sâu nhất rồi..."

"Muốn sướиɠ hơn không?"

"Muốn..."

Từ Vi Trần thúc từ từ, dương v*t chậm rãi ra vào trong lỗ nhỏ của cậu, khuấy nát bên trong. Hạ Triêm mặc dù đang đóng vai học sinh cấp ba bị cưỡиɠ ɧϊếp nhưng vẫn không quên co rút c̠úc̠ Ꮒσα phối hợp với hắn, thịt mềm bên trong như vô số cái miệng nhỏ cắn hút dương v*t của hắn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến người ta tê cả da đầu.

Lần làʍ t̠ìиɦ đầu tiên, Từ Vi Trần đã thích lỗ nhỏ của Hạ Triêm, không quá khó để đút vào nhưng cũng không quá lỏng lẻo, đặc biệt là mỗi lần làm xong nó sẽ lại chặt lại như lúc ban đầu, thậm chí còn biết tự tiết ra chất lỏng để bôi trơn, cậu sở hữu thể chất hoàn toàn thích hợp để bị **, Từ Vi Trần rất vui vì Hạ Triêm đã rơi vào tay hắn.

Từ Vi Trần ôm chặt lấy cậu từ sau, phần thân dưới tăng nhanh tốc độ di chuyển, hắn vô cùng thích làʍ t̠ìиɦ với Hạ Triêm, ngay cả khi không chơi trò nhập vai kí©h thí©ɧ nào, thì bản thân Hạ Triêm đã là một loại kí©h thí©ɧ đối với hắn, cơ thể của cậu chính là liều thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất.

Hạ Triêm phối hợp rêи ɾỉ: "Đột nhiên nhanh thế... A... sâu quá... Sắp bị dương v*t lớn ** chết mất..."

"Thích bị tôi ** không, đĩ nhỏ?"

"Sướиɠ quá... Ưm a... Sao có thể sướиɠ như vậy..."

"Thật là một cơ thể dâʍ đãиɠ, bị một người xa lạ ** cũng có thể động dục sao?"

"Bị ** sướиɠ quá... A a a... Sắp lêи đỉиɦ rồi..."

Từ Vi Trần thúc ngày càng nhanh, từ từ đưa Hạ Triêm lêи đỉиɦ, lần này hắn không ép cậu không bắn tinh, trong lúc cao trào, cậu bắn lên bàn làm việc của Từ Vi Trần.

Nhưng hắn không dừng lại, vẫn dùng dương v*t thúc vào cơ thể cậu với tốc độ kinh hoàng, bên trong vốn đã trở nên nhạy cảm vì cao trào, bị Từ Vi Trần thúc như vậy nên buộc phải kéo dài cao trào, thậm chí đẩy cậu lên một mức độ kɧoáı ©ảʍ cao hơn, kí©h thí©ɧ khiến cả người Hạ Triêm không ngừng run lên.

"Cầu xin anh đừng tiếp tục nữa... Tôi không được rồi..."

Từ Vi Trần ghé vào tai cậu hôn, "Không muốn bị bắn vào trong sao? Trong bụng ngậm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ về nhà, nói không chừng còn có thể bị gã đàn ông khác cưỡиɠ ɧϊếp trên đường đấy."

Vừa dứt lời, hắn lại lập tức nói: "Không thể, đĩ nhỏ chỉ có thể bị tôi cưỡиɠ ɧϊếp thôi."

Hắn tựa hồ đang giận bản thân, tăng nhanh tần suất rút ra cắm vào, từng cú thúc đều chạm tới độ sâu không tưởng, bụng dưới của Hạ Triêm bị thúc ra hình ra dạng, cậu co quắp ngón chân và buộc phải trải qua kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, khi cổ họng sắp đứt đến nơi mới bắn ra cùng với Từ Vi Trần.

Hạ Triêm bắn hai lần, hơn nữa vì tư thế mà cậu vô cùng mệt mỏi, ngồi phịch xuống văn phòng của Từ Vi Trần không muốn động đậy.

Từ Vi Trần nhẹ giọng nói: "Hạ Triêm Triêm, đi tắm nhé?"

"Anh bế em đi, em lười động đậy." Hạ Triêm đưa tay về phía hắn.

Từ Vi Trần vác thẳng cậu lên vai và hỏi: "Buổi tối ăn gì?"

Hạ Triêm lười biếng nói: "Hâm lại đồ ăn buổi trưa."

"Có đói bụng không, có muốn ra ngoài ăn khuya không?"

Hạ Triêm suy nghĩ một chút, "Em muốn ra ngoài ăn xiên que!"

"Được..." Từ Vi Trần nghiêng đầu khẽ hôn lên eo cậu, "Nhưng mà không thể quá muộn, ngày mai em còn có tiết."